Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Chương 76
Chỉ dựa vào một viên đan dược đã có thể khiến cho tu vi của bác Trung dừng gần mười năm lại đột phá tiếp, hơn nữa còn có thể toả ra sức sống khiến trong lòng ông ta biết ơn vô cùng, có thể tưởng tượng được!
Mấy người Tạ Hoàng Dương cũng cũng kinh ngạc rối rít về bản lĩnh cao cường của Trần Gia Bảo.
Giờ phút này, trong sảnh lớn nhà họ Tạ.
Ánh mắt bọn họ nhìn Trần Gia Bảo đã hoàn toàn không giống lúc trước, nếu như nói trước kia chỉ đơn giản coi trọng năng lực của Trần Gia Bảo, thì hiện tại Trần Gia Bảo thể hiện năng lực đã đủ để cho bọn họ thật sự kính trọng.
Mặc dù Tạ Cẩm Tú không phải người tu võ, nhưng nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng của Bác Trung thì cũng hiểu rõ được sự thần kỳ của đan dược, lại càng thêm tò mò về Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Lúc trước tôi đã nói qua, bệnh của ông tôi có thể điều trị giúp ông, Trần Gia Bảo tôi làm việc vẫn luôn luôn giữ đúng lời hứa, ông không cần quá khách sáo.”
Nhóm người Tạ Hoàng Dương âm thần gật đầu, người này phong thái phi phàm, về sau đương nhiên sẽ làm nên việc lớn.
Tiếp theo Tạ Hoàng Dương cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu Trần, không biết viên đan dược này là ai luyện chế ra?”
Trần Gia Bảo mỉm cười, nói ra: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Nhóm người Tạ Hoàng Dương hoàn toàn kinh ngạc.
Mặc dù ông ta biết có khả năng rất lớn là Trần Gia Bảo tự mình luyện chế ra, nhưng mà viên đan dược này lại quá mức thần kỳ, mà Trần Gia Bảo lại còn quá trẻ nên nhìn thế nào cũng không giống người luyện đan.
Hiện tại đã nhận được câu trả lời chắc chắn, trong lòng nhóm người Tạ Hoàng Dương cuộn trào như sóng to gió lớn.
Y thuật cao minh, cao thủ tu võ, lại biết luyện đan…
Nhiều thân phận trâu bò như vậy, bất luận lấy ra cái nào cũng đủ để cho các dòng họ lớn coi trọng, huống chi những chức vụ này đều tập trung vào một người, mà hết lần này tới lần khác người này lại còn trẻ như vậy, tương lai sẽ còn phát triển hơn nữa, về sau vang danh toàn bộ Việt Nam cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đột nhiên Tạ Hoàng Dương cảm thấy đời này của mình có rất nhiều chuyện đáng tự hào, nói không chừng không phải chinh chiến cả đời mà lập lên chiến công hiển hách, cũng không phải ở thành phố Hòa Bình lâu năm lập nên một dòng họ lớn, mà là quen biết được Trần Gia Bảo!
Hai mắt Tạ Cẩm Tú hiện lên sự tò mò, trong lòng âm thầm nghĩ tới, Trần Gia Bảo, rốt cuộc anh là ai, vì sao lại có thể một lần rồi một lần khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc?
“Cậu Trần, mạo muội hỏi một chút, ‘Tiểu Huyền Dương Đan’ này còn có thể tiếp tục luyện chế ra hay không?” Tạ Hoàng Dương lo lắng hỏi.
Tạ Anh Dũng, nhóm người bác Trung lập tức vểnh tai, đây cũng là vấn đề mà bọn họ quan tâm.
Dù sao công hiệu của “Tiểu Huyền Dương Đan” quá mức mạnh mẽ, nếu như có thể tiếp tục luyện chế ra “Tiểu Huyền Dương Đan” thì nhà họ Tạ cũng có thể bồi dưỡng được rất nhiều cao thủ, mang lại cho nhà họ Tạ rất nhiều lợi ích.
Thậm chí nhà họ Tạ cũng có thể bởi vì vậy mà trở thành một dòng họ lớn, sánh được với nhà họ Triệu trong tỉnh thành.
Cho nên nhóm người Tạ Hoàng Dương không thể không quan tâm.
Nhìn ánh mắt lo lắng của mọi người, Trần Gia Bảo chậm rãi lắc đầu.
Nhóm người Tạ Hoàng Dương không giấu được sự thất vọng.
Chỉ dựa vào một viên đan dược đã có thể khiến cho tu vi của bác Trung dừng gần mười năm lại đột phá tiếp, hơn nữa còn có thể toả ra sức sống khiến trong lòng ông ta biết ơn vô cùng, có thể tưởng tượng được!
Mấy người Tạ Hoàng Dương cũng cũng kinh ngạc rối rít về bản lĩnh cao cường của Trần Gia Bảo.
Giờ phút này, trong sảnh lớn nhà họ Tạ.
Ánh mắt bọn họ nhìn Trần Gia Bảo đã hoàn toàn không giống lúc trước, nếu như nói trước kia chỉ đơn giản coi trọng năng lực của Trần Gia Bảo, thì hiện tại Trần Gia Bảo thể hiện năng lực đã đủ để cho bọn họ thật sự kính trọng.
Mặc dù Tạ Cẩm Tú không phải người tu võ, nhưng nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng của Bác Trung thì cũng hiểu rõ được sự thần kỳ của đan dược, lại càng thêm tò mò về Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Lúc trước tôi đã nói qua, bệnh của ông tôi có thể điều trị giúp ông, Trần Gia Bảo tôi làm việc vẫn luôn luôn giữ đúng lời hứa, ông không cần quá khách sáo.”
Nhóm người Tạ Hoàng Dương âm thần gật đầu, người này phong thái phi phàm, về sau đương nhiên sẽ làm nên việc lớn.
Tiếp theo Tạ Hoàng Dương cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu Trần, không biết viên đan dược này là ai luyện chế ra?”
Trần Gia Bảo mỉm cười, nói ra: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Nhóm người Tạ Hoàng Dương hoàn toàn kinh ngạc.
Mặc dù ông ta biết có khả năng rất lớn là Trần Gia Bảo tự mình luyện chế ra, nhưng mà viên đan dược này lại quá mức thần kỳ, mà Trần Gia Bảo lại còn quá trẻ nên nhìn thế nào cũng không giống người luyện đan.
Hiện tại đã nhận được câu trả lời chắc chắn, trong lòng nhóm người Tạ Hoàng Dương cuộn trào như sóng to gió lớn.
Y thuật cao minh, cao thủ tu võ, lại biết luyện đan…
Nhiều thân phận trâu bò như vậy, bất luận lấy ra cái nào cũng đủ để cho các dòng họ lớn coi trọng, huống chi những chức vụ này đều tập trung vào một người, mà hết lần này tới lần khác người này lại còn trẻ như vậy, tương lai sẽ còn phát triển hơn nữa, về sau vang danh toàn bộ Việt Nam cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đột nhiên Tạ Hoàng Dương cảm thấy đời này của mình có rất nhiều chuyện đáng tự hào, nói không chừng không phải chinh chiến cả đời mà lập lên chiến công hiển hách, cũng không phải ở thành phố Hòa Bình lâu năm lập nên một dòng họ lớn, mà là quen biết được Trần Gia Bảo!
Hai mắt Tạ Cẩm Tú hiện lên sự tò mò, trong lòng âm thầm nghĩ tới, Trần Gia Bảo, rốt cuộc anh là ai, vì sao lại có thể một lần rồi một lần khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc?
“Cậu Trần, mạo muội hỏi một chút, ‘Tiểu Huyền Dương Đan’ này còn có thể tiếp tục luyện chế ra hay không?” Tạ Hoàng Dương lo lắng hỏi.
Tạ Anh Dũng, nhóm người bác Trung lập tức vểnh tai, đây cũng là vấn đề mà bọn họ quan tâm.
Dù sao công hiệu của “Tiểu Huyền Dương Đan” quá mức mạnh mẽ, nếu như có thể tiếp tục luyện chế ra “Tiểu Huyền Dương Đan” thì nhà họ Tạ cũng có thể bồi dưỡng được rất nhiều cao thủ, mang lại cho nhà họ Tạ rất nhiều lợi ích.
Thậm chí nhà họ Tạ cũng có thể bởi vì vậy mà trở thành một dòng họ lớn, sánh được với nhà họ Triệu trong tỉnh thành.
Cho nên nhóm người Tạ Hoàng Dương không thể không quan tâm.
Nhìn ánh mắt lo lắng của mọi người, Trần Gia Bảo chậm rãi lắc đầu.
Nhóm người Tạ Hoàng Dương không giấu được sự thất vọng.
Bình luận facebook