Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 805
Nguyệt Miếu thật sự không lớn bởi nơi này chỉ là cái miếu nhỏ hết sức bình thường, càng sẽ không có cái gì hoa lệ.
Quả thực không ai ngờ được Nguyệt Đế sẽ xuất hiện ở nơi này.
Nguyệt Đế là một nhân vật truyền kỳ của Phù Tang, một người phụ nữ đến Phù Tang từ khoảng 40 năm trước, một người phụ nữ không thể đẹp nhất thế gian mà còn có thực lực độc bộ khắp cõi Đông Hải.
Đừng nói Đông Hải, toàn bộ thiên hạ này cũng khó tìm được nữ tử nào mạnh hơn nàng, ngay cả Cầm Đế của Trung Nguyên xưa kia hiện tại chỉ sợ cũng không sánh được với nàng.
Về độ xinh đẹp thì càng không phải nói, nếu Vô Song ở đây thì chắc chắn nhận ra dung mạo này.
Nếu Lý Thu Thủy giống Vương Ngữ Yên khoảng 90% thì Lý Thương Hải giống Vương Ngữ Yên phải 100%, dung mạo của nàng chẳng khác gì thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên cả nhưng mà hai người dung mạo giống nhau thì vẫn có nhiều cách để phân biệt lắm.
Vương Ngữ Yên so với Nguyệt Đế – Lý Thương Hải thì không cùng đẳng cấp.
Vương Ngữ Yên có một loại khí chất của người đọc sách, từ nhỏ bị mẫu thân quản lý rất nghiêm khắc vì vậy cũng có một loại cảm giác tiêm tiêm yếu đuối, thế giới quan của nàng vốn từ trong sách mà ra, nếu nhận xét đúng ra thì Vương Ngữ Yên giống với một thiên kim đại tiểu thư hay một vị công chúa rời xa trần thế, chỉ có thể dùng sách mà nhận biết thế gian.
Lý Thương Hải đương nhiên khác, nàng đã chẳng có cái khí chất của tiểu thư hay công chúa gì gì đó, nhìn vào Lý Thương Hải người ta lập tức liên tưởng đến một thượng vị giả, ngạo thị thiên hạ, một nữ hoàng phong hoa tuyệt đại.
Lý Thương Hải cũng rất cao, nàng cao phải 1m75, bộ ngực rất lớn, bộ ngực của nàng có lẽ cùng kích cỡ với tỷ tỷ Lý Thu Thủy của mình, nói một cách chính xác thì Lý Thương Hải mang dung mạo thiên tiên của Vương Ngữ Yên cùng thân thể ma quỷ của Lý Thu Thủy, một sự kết hợp như vậy không làm Vô Nhai Tử si mê thì cũng khó cho lão già kia.
Phong cách ăn mặc của Lý Thương Hải vừa khác nhưng vừa mang hơi hướng của tỷ tỷ mình bất quá tông màu chủ đạo của nàng là màu xanh, màu xanh của biển cả.
Nửa phần trên là áo ngắn màu xanh, hơn hoàn toàn phần bả vài cùng cánh tay, chỉ che đi từ phần ngực trở xuống cho người ta một loại cảm giác nửa kín nửa hở đồng thời toàn bộ lớp da thịt đẹp nhất đều khoe ra ngoài, khiến Lý Thương Hải càng thêm diễm lệ tuyệt trần.
Đôi chân dài miên man không kém Lý Thu Thủy và cách khoe đôi chân kia thì cũng chẳng khác gì tỷ tỷ mình, chỉ là Lý Thu Thủy chọn những đường xẻ tà cực dài trên sắc váy đỏ thì Lý Thương Hải cũng chọn những đường xẻ tà nhưng mà trên sắc váy xanh, tất nhiên đã nói đôi chân giống nhau thì chẳng thể nào bỏ qua vấn đề hai chị em đều thích đi chân trần.
Trên người Lý Thương Hải cũng không có nhiều đồ trang sức như Lý Thu Thủy, ít nhất hiện tại trên cái cổ trắng ngần mà đầy cao ngạo của nàng chỉ có một vòng cổ hình bán nguyệt màu xanh tương đối lớn, ngoài ra không còn gì cả.
Nàng lúc này ngồi ở vị trí chủ tọa, chân đẹp nhẹ vắt chéo, ánh mắt cũng đang quan sát Quỳnh Hương, đáng tiếc Quỳnh Hương thì chẳng có gì để quan sát cả, cùng lắm là nhìn ra bàn tay cùng phần cổ của nàng cũng rất trắng, mái tóc rất mượt, vừa nhìn đã biết chất tóc rất tốt.
Quỳnh Hương tiến vào, nàng cũng không được sắp xếp ghế ngồi nhưng mà nàng không quan tâm lắm, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống sàn đá, ánh mắt nhìn về phía Lý Thương Hải, nàng đang đợi Lý Thương Hải lên tiếng.
Hai người phụ nữ cứ thế nhìn nhau, như trò chơi đọ mắt của hậu thế xem ai chịu thua vậy, rốt cuộc trong hai người thì người chịu thua trước vẫn cứ là Lý Thương Hải, lý do thì cũng đơn giản, Lý Thương Hải đâu phải là người không thích mở miệng như Quỳnh Hương?.
“Ta rất tò mò, muội muội của Đông Phương tiểu tử vì cái gì muốn gặp ta?”.
“Dĩ nhiên vượt trên cái tò mò đó, với tư cách là Nguyệt Đế của Phù Tang, ta muốn biết là vị khách nhân nào gửi thư cho ta?”.
Quỳnh Hương không đi ra ngoài, không liên lạc với ai thì sao có thể gặp Nguyệt Đế?, đây là vấn đề không thể nào.
Đừng nói Quỳnh Hương không quen Nguyệt Đế mà cho dù quen Nguyệt Đế thì cũng chẳng dễ gặp con người này, đến cả thiên hoàng muốn gặp Nguyệt Đế còn cần sắp xếp lịch trình từ trước huống hồ người khác?.
Quỳnh Hương thật ra không phải là người hẹn Lý Thương Hải tới đây mà là Lý Thương Hải cho người thông báo với Quỳnh Hương, với quyền lực của nàng ở Phù Tang thì việc này đương nhiên dễ vô cùng.
Vấn đề trước đó là Lý Thương Hải ba ngày trước trở về phòng mình thì thấy một phong thư, một phong thư... Nói rằng... Thay mặt Đông Phương Quỳnh Hương muốn hẹn gặp Lý Thương Hải, thời gian và địa điểm thì do Lý Thương Hải chọn lựa.
Nơi cư trú của Lý Thương Hải cũng chẳng khó để tìm ra, nàng ở trong Nguyệt Tháp, Nguyệt Tháp có tổng cộng 13 tầng và nàng cư ngụ ở đỉnh cao nhất, bản thân Nguyệt Tháp thì nằm ở tổng bộ Bái Nguyệt Giáo tại hoàng thành Kyoto, là một trong tứ đại công trình cao nhất hoàng thành.
Tuy rằng Lý Thương Hải hôm đó cũng không ở trong phòng nhưng mà có thể vượt qua hệ thống an tinh của Bái Nguyệt Giáo sau đó tiến vào Nguyệt Tháp lại lên đến tận tầng 13 mà thần không biết quỷ không hay thì đúng là đáng sợ.
Lý Thương Hải cảm thấy khắp Phù Tang trừ nàng ra chỉ có một người làm được.
Khắp Đông Hải... Có lẽ cũng chỉ thêm một người nữa làm được.
Lý Thương Hải là Nguyệt Đế của Bái Nguyệt Giáo thì sao không biết Đông Phương Bất Bại, lúc đầu nàng nghĩ người gửi thư là Đông Phương Bất Bại nhưng mà rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này, Đông Phương Bất Bại chỉ là hàng hậu bối, còn chưa thể tiến xa đến vậy hơn nữa Quỳ Hoa Bảo Điển tuy nhanh vô cùng nhưng đâu phải để lẩn trốn?, để gửi được phong thư kia cho nàng, tốc độ thôi là không đủ.
Quỳnh Hương ở một bên nghe Lý Thương Hải hỏi, nàng rốt cuộc mở miệng.
“Lý tiền bối, để mời được tiền bối ra ngoài, tiểu nữ nhờ đến trưởng bối trong nhà ra mặt”.
Lý Thương Hải cau mày nhưng rất nhanh khẽ cong khóe miệng lên mà đáp.
“Biết cả việc ta họ Lý, cái này hẳn không phải tiểu tử Đông Phương nói cho ngươi?, ta nhớ Đông Phương Bất Bại là cô nhi, cũng không anh em họ hàng gì, tuổi của hắn năm nay cũng đã ngoài 40 gần 50 tới nơi, ngươi thì lại quá nhỏ”.
Quỳnh Hương nhu thuận gật đầu.
“Vãn bối cùng huynh trưởng không phải đồng mẹ tương sinh, nhưng huynh trưởng quả thật đối với ta như muội muội ruột, so với muội muội ruột của mình còn tốt hơn”.
Chưa đợi Quỳnh Hương nói xong, Lý Thương Hải đã đưa tay lên.
Trong phút chốc Quỳnh Hương có cảm giác không gian bên cạnh mình lạnh lại, đồng thời Lý Thương Hải vốn đang ngồi ở trên ghế đã tiến tới trước mặt nàng, nâng lên dung mạo ẩn trong lớp mặt nạ của Quỳnh Hương, ánh mắt lúc này tuyệt không có vẻ ôn hòa mà mang theo đầy uy áp.
“Ta không quan tâm chuyện anh em ngươi, nên nhớ Nhật Nguyệt Giáo cùng Bái Nguyệt Giáo là đại địch với nhau, ta đáng lẽ ra cũng không có lý do gặp ngươi, bằng vào ngươi cũng chưa có tư cách nói chuyện với bản đế, trở về nhà gọi trưởng bối của ngươi ra, kẻ đó có lẽ còn có tư cách nói chuyện với bản đế”.
Lý Thương Hải dứt lời, thân ảnh của nàng đã trở lại trên ghế, bàn tay nhẹ phẩy một cái mà nói.
“Trở về đi, các nha đầu, tiễn khách”.
Nàng đuổi khách nhưng Quỳnh Hương không động, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Thương Hải.
Nàng đuổi khách nhưng mà mấy nha đầu kia cũng không đáp, lúc này ánh mắt Lý Thương Hải dần dần thay đổi, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Nàng cũng không nói gì nữa, chân vẫn gác lên nhau, hai tay đặt ngang sang hai bên như đang ngồi trên vương vị vậy, ánh mắt hướng về hư không bên ngoài như đang đợi một đối thủ xuất hiện, như đang chuẩn bị đón tiếp một đại nhân vật.
Rất nhanh, một đại nhân vật theo cửa lớn tiến tới, một lão nhân lưng còng gần như gập đôi người lại, tay nắm quải trượng mà tiến tới, bước chân rất chậm rất chậm đi đến chỗ Quỳnh Hương, nụ cười mang theo vài phần hiền lành.
Quỳnh Hương cũng nhìn lão đầu, nhẹ mỉm cười với lão đầu.
Tiếp theo lão đầu lại khẽ gật đầu với Lý Thương Hải coi như chào hỏi rồi tự tìm một góc mà ngồi xuống, nhìn bộ dạng quả thật già nua không thể tả mà khổ không thể tả.
Nhìn lão già trước mặt, trong mắt Lý Thương Hải lóe lên vẻ khó hiểu bởi vì Lý Thương Hải quả thực có cảm giác mình biết người này thậm chí đã gặp từ lâu nhưng mà người này là ai thì nàng lại không nhớ ra.
Lão đầu chỉ riêng việc ngồi xuống phải mất đến cả chục giây, sau đó mới hướng về Quỳnh Hương mà nói.
“Tiểu thư, có chuyện gì còn mời cả lão hủ xuống núi như vậy, còn bắt đi xa như vậy, thực sự rất mệt người”.
Lão đầu nói xong mới quay về phía Lý Thương Hải, cười nhạt mà nói.
“Lý tiểu nha đầu, là tiểu thư mời lão hủ xuống núi, lão hủ lại mời tiểu nha đầu ngươi ‘xuống núi’, về phần ý của tiểu thư ra sao thì lão hủ không biết, hiện tại có thể bình tâm mà nghe tiểu thư nói vài lời, thế nào?”.
Lý Thương Hải không đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào lão đầu sau đó gần như không tin được mà bật thốt lên.
“Thiên Thượng Thiên Nhân?, Thiên Thánh Trương Thiên?”.
Cũng không biết vì việc gì, Quỳnh Hương quả thực mời Thiên Thánh xuất sơn rồi.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Quả thực không ai ngờ được Nguyệt Đế sẽ xuất hiện ở nơi này.
Nguyệt Đế là một nhân vật truyền kỳ của Phù Tang, một người phụ nữ đến Phù Tang từ khoảng 40 năm trước, một người phụ nữ không thể đẹp nhất thế gian mà còn có thực lực độc bộ khắp cõi Đông Hải.
Đừng nói Đông Hải, toàn bộ thiên hạ này cũng khó tìm được nữ tử nào mạnh hơn nàng, ngay cả Cầm Đế của Trung Nguyên xưa kia hiện tại chỉ sợ cũng không sánh được với nàng.
Về độ xinh đẹp thì càng không phải nói, nếu Vô Song ở đây thì chắc chắn nhận ra dung mạo này.
Nếu Lý Thu Thủy giống Vương Ngữ Yên khoảng 90% thì Lý Thương Hải giống Vương Ngữ Yên phải 100%, dung mạo của nàng chẳng khác gì thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên cả nhưng mà hai người dung mạo giống nhau thì vẫn có nhiều cách để phân biệt lắm.
Vương Ngữ Yên so với Nguyệt Đế – Lý Thương Hải thì không cùng đẳng cấp.
Vương Ngữ Yên có một loại khí chất của người đọc sách, từ nhỏ bị mẫu thân quản lý rất nghiêm khắc vì vậy cũng có một loại cảm giác tiêm tiêm yếu đuối, thế giới quan của nàng vốn từ trong sách mà ra, nếu nhận xét đúng ra thì Vương Ngữ Yên giống với một thiên kim đại tiểu thư hay một vị công chúa rời xa trần thế, chỉ có thể dùng sách mà nhận biết thế gian.
Lý Thương Hải đương nhiên khác, nàng đã chẳng có cái khí chất của tiểu thư hay công chúa gì gì đó, nhìn vào Lý Thương Hải người ta lập tức liên tưởng đến một thượng vị giả, ngạo thị thiên hạ, một nữ hoàng phong hoa tuyệt đại.
Lý Thương Hải cũng rất cao, nàng cao phải 1m75, bộ ngực rất lớn, bộ ngực của nàng có lẽ cùng kích cỡ với tỷ tỷ Lý Thu Thủy của mình, nói một cách chính xác thì Lý Thương Hải mang dung mạo thiên tiên của Vương Ngữ Yên cùng thân thể ma quỷ của Lý Thu Thủy, một sự kết hợp như vậy không làm Vô Nhai Tử si mê thì cũng khó cho lão già kia.
Phong cách ăn mặc của Lý Thương Hải vừa khác nhưng vừa mang hơi hướng của tỷ tỷ mình bất quá tông màu chủ đạo của nàng là màu xanh, màu xanh của biển cả.
Nửa phần trên là áo ngắn màu xanh, hơn hoàn toàn phần bả vài cùng cánh tay, chỉ che đi từ phần ngực trở xuống cho người ta một loại cảm giác nửa kín nửa hở đồng thời toàn bộ lớp da thịt đẹp nhất đều khoe ra ngoài, khiến Lý Thương Hải càng thêm diễm lệ tuyệt trần.
Đôi chân dài miên man không kém Lý Thu Thủy và cách khoe đôi chân kia thì cũng chẳng khác gì tỷ tỷ mình, chỉ là Lý Thu Thủy chọn những đường xẻ tà cực dài trên sắc váy đỏ thì Lý Thương Hải cũng chọn những đường xẻ tà nhưng mà trên sắc váy xanh, tất nhiên đã nói đôi chân giống nhau thì chẳng thể nào bỏ qua vấn đề hai chị em đều thích đi chân trần.
Trên người Lý Thương Hải cũng không có nhiều đồ trang sức như Lý Thu Thủy, ít nhất hiện tại trên cái cổ trắng ngần mà đầy cao ngạo của nàng chỉ có một vòng cổ hình bán nguyệt màu xanh tương đối lớn, ngoài ra không còn gì cả.
Nàng lúc này ngồi ở vị trí chủ tọa, chân đẹp nhẹ vắt chéo, ánh mắt cũng đang quan sát Quỳnh Hương, đáng tiếc Quỳnh Hương thì chẳng có gì để quan sát cả, cùng lắm là nhìn ra bàn tay cùng phần cổ của nàng cũng rất trắng, mái tóc rất mượt, vừa nhìn đã biết chất tóc rất tốt.
Quỳnh Hương tiến vào, nàng cũng không được sắp xếp ghế ngồi nhưng mà nàng không quan tâm lắm, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống sàn đá, ánh mắt nhìn về phía Lý Thương Hải, nàng đang đợi Lý Thương Hải lên tiếng.
Hai người phụ nữ cứ thế nhìn nhau, như trò chơi đọ mắt của hậu thế xem ai chịu thua vậy, rốt cuộc trong hai người thì người chịu thua trước vẫn cứ là Lý Thương Hải, lý do thì cũng đơn giản, Lý Thương Hải đâu phải là người không thích mở miệng như Quỳnh Hương?.
“Ta rất tò mò, muội muội của Đông Phương tiểu tử vì cái gì muốn gặp ta?”.
“Dĩ nhiên vượt trên cái tò mò đó, với tư cách là Nguyệt Đế của Phù Tang, ta muốn biết là vị khách nhân nào gửi thư cho ta?”.
Quỳnh Hương không đi ra ngoài, không liên lạc với ai thì sao có thể gặp Nguyệt Đế?, đây là vấn đề không thể nào.
Đừng nói Quỳnh Hương không quen Nguyệt Đế mà cho dù quen Nguyệt Đế thì cũng chẳng dễ gặp con người này, đến cả thiên hoàng muốn gặp Nguyệt Đế còn cần sắp xếp lịch trình từ trước huống hồ người khác?.
Quỳnh Hương thật ra không phải là người hẹn Lý Thương Hải tới đây mà là Lý Thương Hải cho người thông báo với Quỳnh Hương, với quyền lực của nàng ở Phù Tang thì việc này đương nhiên dễ vô cùng.
Vấn đề trước đó là Lý Thương Hải ba ngày trước trở về phòng mình thì thấy một phong thư, một phong thư... Nói rằng... Thay mặt Đông Phương Quỳnh Hương muốn hẹn gặp Lý Thương Hải, thời gian và địa điểm thì do Lý Thương Hải chọn lựa.
Nơi cư trú của Lý Thương Hải cũng chẳng khó để tìm ra, nàng ở trong Nguyệt Tháp, Nguyệt Tháp có tổng cộng 13 tầng và nàng cư ngụ ở đỉnh cao nhất, bản thân Nguyệt Tháp thì nằm ở tổng bộ Bái Nguyệt Giáo tại hoàng thành Kyoto, là một trong tứ đại công trình cao nhất hoàng thành.
Tuy rằng Lý Thương Hải hôm đó cũng không ở trong phòng nhưng mà có thể vượt qua hệ thống an tinh của Bái Nguyệt Giáo sau đó tiến vào Nguyệt Tháp lại lên đến tận tầng 13 mà thần không biết quỷ không hay thì đúng là đáng sợ.
Lý Thương Hải cảm thấy khắp Phù Tang trừ nàng ra chỉ có một người làm được.
Khắp Đông Hải... Có lẽ cũng chỉ thêm một người nữa làm được.
Lý Thương Hải là Nguyệt Đế của Bái Nguyệt Giáo thì sao không biết Đông Phương Bất Bại, lúc đầu nàng nghĩ người gửi thư là Đông Phương Bất Bại nhưng mà rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này, Đông Phương Bất Bại chỉ là hàng hậu bối, còn chưa thể tiến xa đến vậy hơn nữa Quỳ Hoa Bảo Điển tuy nhanh vô cùng nhưng đâu phải để lẩn trốn?, để gửi được phong thư kia cho nàng, tốc độ thôi là không đủ.
Quỳnh Hương ở một bên nghe Lý Thương Hải hỏi, nàng rốt cuộc mở miệng.
“Lý tiền bối, để mời được tiền bối ra ngoài, tiểu nữ nhờ đến trưởng bối trong nhà ra mặt”.
Lý Thương Hải cau mày nhưng rất nhanh khẽ cong khóe miệng lên mà đáp.
“Biết cả việc ta họ Lý, cái này hẳn không phải tiểu tử Đông Phương nói cho ngươi?, ta nhớ Đông Phương Bất Bại là cô nhi, cũng không anh em họ hàng gì, tuổi của hắn năm nay cũng đã ngoài 40 gần 50 tới nơi, ngươi thì lại quá nhỏ”.
Quỳnh Hương nhu thuận gật đầu.
“Vãn bối cùng huynh trưởng không phải đồng mẹ tương sinh, nhưng huynh trưởng quả thật đối với ta như muội muội ruột, so với muội muội ruột của mình còn tốt hơn”.
Chưa đợi Quỳnh Hương nói xong, Lý Thương Hải đã đưa tay lên.
Trong phút chốc Quỳnh Hương có cảm giác không gian bên cạnh mình lạnh lại, đồng thời Lý Thương Hải vốn đang ngồi ở trên ghế đã tiến tới trước mặt nàng, nâng lên dung mạo ẩn trong lớp mặt nạ của Quỳnh Hương, ánh mắt lúc này tuyệt không có vẻ ôn hòa mà mang theo đầy uy áp.
“Ta không quan tâm chuyện anh em ngươi, nên nhớ Nhật Nguyệt Giáo cùng Bái Nguyệt Giáo là đại địch với nhau, ta đáng lẽ ra cũng không có lý do gặp ngươi, bằng vào ngươi cũng chưa có tư cách nói chuyện với bản đế, trở về nhà gọi trưởng bối của ngươi ra, kẻ đó có lẽ còn có tư cách nói chuyện với bản đế”.
Lý Thương Hải dứt lời, thân ảnh của nàng đã trở lại trên ghế, bàn tay nhẹ phẩy một cái mà nói.
“Trở về đi, các nha đầu, tiễn khách”.
Nàng đuổi khách nhưng Quỳnh Hương không động, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Thương Hải.
Nàng đuổi khách nhưng mà mấy nha đầu kia cũng không đáp, lúc này ánh mắt Lý Thương Hải dần dần thay đổi, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Nàng cũng không nói gì nữa, chân vẫn gác lên nhau, hai tay đặt ngang sang hai bên như đang ngồi trên vương vị vậy, ánh mắt hướng về hư không bên ngoài như đang đợi một đối thủ xuất hiện, như đang chuẩn bị đón tiếp một đại nhân vật.
Rất nhanh, một đại nhân vật theo cửa lớn tiến tới, một lão nhân lưng còng gần như gập đôi người lại, tay nắm quải trượng mà tiến tới, bước chân rất chậm rất chậm đi đến chỗ Quỳnh Hương, nụ cười mang theo vài phần hiền lành.
Quỳnh Hương cũng nhìn lão đầu, nhẹ mỉm cười với lão đầu.
Tiếp theo lão đầu lại khẽ gật đầu với Lý Thương Hải coi như chào hỏi rồi tự tìm một góc mà ngồi xuống, nhìn bộ dạng quả thật già nua không thể tả mà khổ không thể tả.
Nhìn lão già trước mặt, trong mắt Lý Thương Hải lóe lên vẻ khó hiểu bởi vì Lý Thương Hải quả thực có cảm giác mình biết người này thậm chí đã gặp từ lâu nhưng mà người này là ai thì nàng lại không nhớ ra.
Lão đầu chỉ riêng việc ngồi xuống phải mất đến cả chục giây, sau đó mới hướng về Quỳnh Hương mà nói.
“Tiểu thư, có chuyện gì còn mời cả lão hủ xuống núi như vậy, còn bắt đi xa như vậy, thực sự rất mệt người”.
Lão đầu nói xong mới quay về phía Lý Thương Hải, cười nhạt mà nói.
“Lý tiểu nha đầu, là tiểu thư mời lão hủ xuống núi, lão hủ lại mời tiểu nha đầu ngươi ‘xuống núi’, về phần ý của tiểu thư ra sao thì lão hủ không biết, hiện tại có thể bình tâm mà nghe tiểu thư nói vài lời, thế nào?”.
Lý Thương Hải không đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào lão đầu sau đó gần như không tin được mà bật thốt lên.
“Thiên Thượng Thiên Nhân?, Thiên Thánh Trương Thiên?”.
Cũng không biết vì việc gì, Quỳnh Hương quả thực mời Thiên Thánh xuất sơn rồi.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook