Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 826
Vô Song ra tay thì cũng chẳng có gì để nói cả, Baku có tổng cộng 11 con còn sống, nhận đủ 11 đường Liệt Nhật Hỏa Diễm Đao mà lăn ra chết, thậm chí Vô Song cũng lười đi đánh vào phần thịt bụng ở dưới, trực tiếp dùng Liệt Nhật Hỏa Diễm Đao đánh xuyên qua phần sống lưng cực dày của Baku.
Thân thể Baku rất cứng tuy nhiên cứng ở đây là trạng thái chống lại sát thương vật lý hoặc được hiểu là phòng ngự trước ngoại công.
Hỏa Diễm Đao thì chưa bao giờ là sát thương thuần ngoại công cả, điểm đáng sợ nhất của nó là sức nóng, là chân dương lực, loại lực lượng nhập vào cơ thể Baku sau đó đốt cháy bọn nó từ trong ra ngoài.
Cũng như Oni, nếu Oni không có con nào chịu được một kiếm của Vô Song thì đám Baku cũng chẳng có con nào chịu được một Liệt Nhật Hỏa Diễm Đao của Vô Song cả.
Nhìn Vô Song giải quyết cái đám Baku mà bọn họ coi như là ác mộng, Thiên Vũ Huân cùng Dương đều có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, các nàng biết Vô Song mạnh nhưng mà nào ngờ Vô Song mạnh đến thế?.
Ngay cả Thiên Vũ Huân, nàng thậm chí tin tưởng Vô Song là Chuẩn Đế nhưng mà hiện tại... Nhìn Vô Song như chân thần hàng lâm khiến nàng còn nghĩ đối phương chính là Đế Vị, siêu cấp cường nhân.
Vô Song thì sẽ không quan tâm hai nàng nghĩ gì, một tay cầm lại cây Kanabou mà tiến tới lều vải của Huân cùng Dương, cũng mặc kệ nam nữ thụ thụ bất thân mà tiến vào bên trong.
Vô Song nhìn khuôn mặt của cả Huân cùng Dương đều trắng bệch, hắn khẽ thở ra một hơi rồi song song đưa tay ra.
Hai nàng thực sự không biết Vô Song làm gì nhưng mà không dám né tránh, dù sao sinh tử của cả hai chỉ sợ trong một ý niệm của Vô Song, đặc biệt là Huân... Nàng sợ Vô Song còn hơn sợ cái đám Baku kia nữa.
Vô Song đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của cả hai sau đó bắt đầu đưa Cửu Dương Chân Kinh vào trong cơ thể hai người, Cửu Dương Chân Kinh thực sự rất đặc biệt, cơ thể cả hai lập tức cảm nhận nhiệt lực đi tới, có một loại hơi ấm nhu hòa bao quanh đan điền sau đó chạy dọc khắp cơ thể, dưới tác động của Cửu Dương Chân Kinh thì cũng không lâu lắm, sắc mặt của cả hai đều trở nên hồng hào hơn không ít.
Đến khi Vô Song rời tay ra, Dương lúc này mới mở miệng nói.
“Đa tạ, hôm nay ta nhớ kỹ ân cứu mạng của ngươi, đợi sau này ta có vài vạn đàn em, xưng hùng xưng bá khắp Đông Hải, ngươi có việc cần nhờ ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ”.
đăng nhập https://truyencuatui.ne
t/ để đọc truyện Dương lên tiếng, nguy hiểm qua đi, giọng nói của nữ nhân này lại trở nên cực kỳ hào sảng đồng thời còn có tự tin.
Dĩ nhiên Vô Song chỉ cười, hắn cũng không tin Dương có thể làm được cái việc kia, cái mộng tưởng này quá xa, quá xa.
Vài vạn đàn em?, là mấy chục nghìn người?, là bao nhiêu chiến thuyền?, đến cả hải quân Phù Tang chỉ sợ cực thịnh cũng đến thế này mà thôi, vì vậy Vô Song đương nhiên không tin.
Dương một bên tự tin nói còn Huân thì hoàn toàn trái ngược, nàng chỉ cúi đầu, đến cả nhìn Vô Song cũng không dám nhìn, đương nhiên Vô Song cũng sẽ không để ý nữ nhân này, vấn đề mà Vô Song quan tâm nhất hiện tại chính là hình xăm của Dương.
Bản thân Thiên Vũ Huân vốn đã là người của Vô Song, một khi dính Sinh Tử Phù thì Vô Song cũng không tin nàng phản bội mình, chỉ cần hắn không ép nàng tới tuyệt lộ, không ép nàng đi ngược lại với lý tính thì đời này rất khó có chuyện Thiên Vũ Huân dám ngọc đá cùng tan, dám cãi lời Vô Song.
Đối với người của mình, Vô Song có độ tin tưởng vẫn tương đối cao vì vậy bất chấp Thiên Vũ Huân còn đang ở đây, Vô Song trực tiếp hỏi Dương.
“Dương, hình xăm của ngươi là sao?, dĩ nhiên có thể lan rộng ra?, hiện tại liền trở về một góc trên cổ tay?”.
Nhắc đến hình xăm bản thân Vô Song sao có thể không quan tâm?, tại thế giới kia việc Vô Song ma hóa cũng chính là nhờ thứ hình xăm này, nhìn hình xăm của Dương bản thân Vô Song thậm chí còn liên tưởng tới ma khí, tới hình xăm của chính mình.
Đương nhiên Dương sẽ chẳng có gì liên quan đến ma khí, nàng biết hình xăm đặc dị của mình sẽ không qua được mắt Vô Song hơn nữa nàng cảm thấy vấn đề này cũng chẳng đáng để nàng giữ bí mật, thế là nàng thản nhiên nói.
“Cái này là sư phụ khắc lên người ta đấy”.
Lại nghe Dương nhắc đến sư phụ, Vô Song không thể không nhíu mày mà nói.
“Sư phụ ngươi?, là người ở Nam Lĩnh kia sao?”.
Dương nghe vậy gật đầu, lại nhìn hình xăm trên tay mình mà nói.
“Đây là thủ đoạn chiến đấu đặc thù của Nam Lĩnh, tất nhiên cũng không phải ai cũng làm được cái này, người làm ở Nam Lĩnh gọi Thầy Đồng, cũng có thể gọi là Đại Tế Ti, những người có thể kết nối với trời đất, với vạn vật”.
“Thầy của ta cũng có thể coi là Đại Tế Ti nhưng mà ông không thích dùng từ này lắm, thầy tự gọi cái thủ đoạn này là Phụ Linh Sư”.
“Thầy nói vạn vật đất trời đều có linh, vạn vật đều có hồn, trách nhiệm của Phụ Linh Sư là mang hồn khắc ấn lên nhân thể, mang hồn của vạn vật kết nối với linh hồn người Nam Lĩnh, giúp con dân Nam Lĩnh xua tan bệnh tật, đẩy lùi khổ đau, trước là sống sót trong môi trường quá mức khắc nghiệt của Nam Lĩnh, sau chính là không ngừng mạnh lên, không ngừng vượt qua chính mình”.
Vô Song đã nghe rất nhiều nghề nghiệp, có cầm sư, có họa sư, có vũ sư, hiện tại liền nghe đến Phụ Linh Sư.
Từ góc độ một người như Vô Song thì hắn sẽ chẳng hiểu những Phụ Linh Sư này làm như thế nào cả nhưng Vô Song cũng từng hiểu về vũ sư, cũng là những người kết nối bản thân với tự nhiên đại đạo, với thiên địa đất trời.
Khác biệt là một bên dùng vũ khúc, dùng âm hưởng còn một bên lại lựa chọn khắc ấn.
Vô Song không cảm thấy cái ấn trên người Dương mạnh ở điểm nào nhưng mà trong lòng Vô Song cũng cảm thấy cái nghề Phụ Linh Sư này tuyệt không đơn giản.
Nghề Phụ Linh Sư không đơn giản... Nhưng mà Vô Song cảm thấy sư phụ của Dương chỉ sợ cũng không đơn giản, Vô Song còn chưa quên sư phụ của Dương có thu một đệ tử, người mà được ông công nhận... Có thể trở thành bá chủ Nam Lĩnh tương lai.
“Sư phụ ngươi có thể nói ra được lời này tất là kỳ nhân, không biết sư phụ ngươi tên gọi là gì?”.
Dương nghe vậy khẽ nhíu mày rồi nhè nhẹ lắc đầu.
“Ta là người Hán, sư phụ là người Bách Việt, tuy hai tộc có quan hệ sâu xa với nhau nhưng đã là từ lịch sử xa vô cùng, người Bách Việt cùng người Hán hiện tại tuyệt không hữu hảo gì, trải qua cả ngàn năm chiến tranh liên miên, giữa hai dân tộc đã có ngăn cách rất lớn”.
“Sư phụ cũng không phải là người mang thù oán dân tộc gì gì đó bởi vì cũng phải vài chục năm nay người Hán cùng người Bách Việt không trải qua chiến tranh nữa nhưng mà luật thì vẫn là luật, sư phụ sẽ không dạy ta cái gì cả, đến cả tên của người ta cũng không biết”.
“Nói thế nào nhỉ, đại khái năm 22 tuổi, ta gặp một cơn bão trên biển, bị đánh dạt vào đất liền, lúc đó sinh tử chỉ có thể phó mặc cho trời, lúc đó ta gặp sư phụ, là sư phụ cứu ta hơn nữa người còn dạy võ công cho ta một thời gian tương đối dài”.
“Sư phụ ở Nam Lĩnh có danh vọng rất cao nhưng mà ta... Thật sự không biết tên người, ta cũng chỉ có thể coi là đệ tử ký danh của sư phụ, cũng chẳng học được bao nhiêu bản lĩnh, ở bên sư phụ khoảng 1 năm thì ta lại ra biển, đối với sư phụ ta có rất nhiều thứ mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ”.
Vô Song nghe vậy cũng chẳng thể hỏi gì nữa, Dương đã trả lời như vậy thì còn biết hỏi gì?, về phần những lời Dương nói thì Vô Song cảm thấy không giả, người Bách Việt cùng người Hán ghét nhau chẳng phải là chuyện mới bắt đầu.
Đương nhiên Bách Việt ở đây cũng không phải dân tộc Việt Nam mà là rất nhiều dân tộc người Việt với nhau, hàng trăm chủng người Việt.
Tại thế giới này, Nam Lĩnh chắc chắn không phải là Việt Nam trong đầu Vô Song bởi vì Nam Lĩnh rộng hơn nhiều, tộc người Bách Việt cũng đông hơn nhiều chỉ là cũng loạn vô cùng, không ai phục ai, Nam Lĩnh cùng người Bách Việt thật ra... Cũng như Tây Vực, đang đợi một người có thể gom toàn bộ bọn họ lại thành một quốc gia, thành một đại thế lực.
Hiện tại là thời Mạc Phủ – Edo, là thời nhà Thanh, tuy cái thế giới này rất loạn nhưng rất nhiều sự kiện, rất nhiều vật dụng có thể khiến cho Vô Song biết được thật ra thế giới này đang ở giai đoạn đầu thế kỷ 17.
Thế kỷ 17 cũng đã rất gần... Đương đại rồi ấy vậy mà Nam Lĩnh vẫn cứ là bộ lạc, vẫn cứ dùng hình thức đại bộ lạc mà sinh tồn, từ góc độ một người Việt Nam... Vô Song quả thực không mong muốn nhìn thấy chút nào.
Vô Song lặng người đi một lúc, bỗng hỏi Dương.
“Ngươi có biết vị sư đệ kia của ngươi thế nào không?, hoặc ít nhất hắn gọi là gì?”.
Dương nghe vậy hơi sững người, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi nhẹ lắc đầu.
“Đến cả tên sư phụ ta còn không rõ thì sao rõ được sư đệ đây... Bất quá nếu ta nghe không nhầm, tại Nam Lĩnh bản thân sư đệ được gọi là Võ Thần”.
_ _ _ _ __ _ _ __
Dương cho Vô Song quá ít thông tin để đoán nhưng mà khi Dương gọi một người là Võ Thần, Vô Song bắt đầu tự hỏi ai xứng với cái danh hiệu này?.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Vô Song liên tưởng đến một người, liên tưởng đến một tấm đại kỳ, tấm đại kỳ nhà Tây Sơn.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thân thể Baku rất cứng tuy nhiên cứng ở đây là trạng thái chống lại sát thương vật lý hoặc được hiểu là phòng ngự trước ngoại công.
Hỏa Diễm Đao thì chưa bao giờ là sát thương thuần ngoại công cả, điểm đáng sợ nhất của nó là sức nóng, là chân dương lực, loại lực lượng nhập vào cơ thể Baku sau đó đốt cháy bọn nó từ trong ra ngoài.
Cũng như Oni, nếu Oni không có con nào chịu được một kiếm của Vô Song thì đám Baku cũng chẳng có con nào chịu được một Liệt Nhật Hỏa Diễm Đao của Vô Song cả.
Nhìn Vô Song giải quyết cái đám Baku mà bọn họ coi như là ác mộng, Thiên Vũ Huân cùng Dương đều có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, các nàng biết Vô Song mạnh nhưng mà nào ngờ Vô Song mạnh đến thế?.
Ngay cả Thiên Vũ Huân, nàng thậm chí tin tưởng Vô Song là Chuẩn Đế nhưng mà hiện tại... Nhìn Vô Song như chân thần hàng lâm khiến nàng còn nghĩ đối phương chính là Đế Vị, siêu cấp cường nhân.
Vô Song thì sẽ không quan tâm hai nàng nghĩ gì, một tay cầm lại cây Kanabou mà tiến tới lều vải của Huân cùng Dương, cũng mặc kệ nam nữ thụ thụ bất thân mà tiến vào bên trong.
Vô Song nhìn khuôn mặt của cả Huân cùng Dương đều trắng bệch, hắn khẽ thở ra một hơi rồi song song đưa tay ra.
Hai nàng thực sự không biết Vô Song làm gì nhưng mà không dám né tránh, dù sao sinh tử của cả hai chỉ sợ trong một ý niệm của Vô Song, đặc biệt là Huân... Nàng sợ Vô Song còn hơn sợ cái đám Baku kia nữa.
Vô Song đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của cả hai sau đó bắt đầu đưa Cửu Dương Chân Kinh vào trong cơ thể hai người, Cửu Dương Chân Kinh thực sự rất đặc biệt, cơ thể cả hai lập tức cảm nhận nhiệt lực đi tới, có một loại hơi ấm nhu hòa bao quanh đan điền sau đó chạy dọc khắp cơ thể, dưới tác động của Cửu Dương Chân Kinh thì cũng không lâu lắm, sắc mặt của cả hai đều trở nên hồng hào hơn không ít.
Đến khi Vô Song rời tay ra, Dương lúc này mới mở miệng nói.
“Đa tạ, hôm nay ta nhớ kỹ ân cứu mạng của ngươi, đợi sau này ta có vài vạn đàn em, xưng hùng xưng bá khắp Đông Hải, ngươi có việc cần nhờ ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ”.
đăng nhập https://truyencuatui.ne
t/ để đọc truyện Dương lên tiếng, nguy hiểm qua đi, giọng nói của nữ nhân này lại trở nên cực kỳ hào sảng đồng thời còn có tự tin.
Dĩ nhiên Vô Song chỉ cười, hắn cũng không tin Dương có thể làm được cái việc kia, cái mộng tưởng này quá xa, quá xa.
Vài vạn đàn em?, là mấy chục nghìn người?, là bao nhiêu chiến thuyền?, đến cả hải quân Phù Tang chỉ sợ cực thịnh cũng đến thế này mà thôi, vì vậy Vô Song đương nhiên không tin.
Dương một bên tự tin nói còn Huân thì hoàn toàn trái ngược, nàng chỉ cúi đầu, đến cả nhìn Vô Song cũng không dám nhìn, đương nhiên Vô Song cũng sẽ không để ý nữ nhân này, vấn đề mà Vô Song quan tâm nhất hiện tại chính là hình xăm của Dương.
Bản thân Thiên Vũ Huân vốn đã là người của Vô Song, một khi dính Sinh Tử Phù thì Vô Song cũng không tin nàng phản bội mình, chỉ cần hắn không ép nàng tới tuyệt lộ, không ép nàng đi ngược lại với lý tính thì đời này rất khó có chuyện Thiên Vũ Huân dám ngọc đá cùng tan, dám cãi lời Vô Song.
Đối với người của mình, Vô Song có độ tin tưởng vẫn tương đối cao vì vậy bất chấp Thiên Vũ Huân còn đang ở đây, Vô Song trực tiếp hỏi Dương.
“Dương, hình xăm của ngươi là sao?, dĩ nhiên có thể lan rộng ra?, hiện tại liền trở về một góc trên cổ tay?”.
Nhắc đến hình xăm bản thân Vô Song sao có thể không quan tâm?, tại thế giới kia việc Vô Song ma hóa cũng chính là nhờ thứ hình xăm này, nhìn hình xăm của Dương bản thân Vô Song thậm chí còn liên tưởng tới ma khí, tới hình xăm của chính mình.
Đương nhiên Dương sẽ chẳng có gì liên quan đến ma khí, nàng biết hình xăm đặc dị của mình sẽ không qua được mắt Vô Song hơn nữa nàng cảm thấy vấn đề này cũng chẳng đáng để nàng giữ bí mật, thế là nàng thản nhiên nói.
“Cái này là sư phụ khắc lên người ta đấy”.
Lại nghe Dương nhắc đến sư phụ, Vô Song không thể không nhíu mày mà nói.
“Sư phụ ngươi?, là người ở Nam Lĩnh kia sao?”.
Dương nghe vậy gật đầu, lại nhìn hình xăm trên tay mình mà nói.
“Đây là thủ đoạn chiến đấu đặc thù của Nam Lĩnh, tất nhiên cũng không phải ai cũng làm được cái này, người làm ở Nam Lĩnh gọi Thầy Đồng, cũng có thể gọi là Đại Tế Ti, những người có thể kết nối với trời đất, với vạn vật”.
“Thầy của ta cũng có thể coi là Đại Tế Ti nhưng mà ông không thích dùng từ này lắm, thầy tự gọi cái thủ đoạn này là Phụ Linh Sư”.
“Thầy nói vạn vật đất trời đều có linh, vạn vật đều có hồn, trách nhiệm của Phụ Linh Sư là mang hồn khắc ấn lên nhân thể, mang hồn của vạn vật kết nối với linh hồn người Nam Lĩnh, giúp con dân Nam Lĩnh xua tan bệnh tật, đẩy lùi khổ đau, trước là sống sót trong môi trường quá mức khắc nghiệt của Nam Lĩnh, sau chính là không ngừng mạnh lên, không ngừng vượt qua chính mình”.
Vô Song đã nghe rất nhiều nghề nghiệp, có cầm sư, có họa sư, có vũ sư, hiện tại liền nghe đến Phụ Linh Sư.
Từ góc độ một người như Vô Song thì hắn sẽ chẳng hiểu những Phụ Linh Sư này làm như thế nào cả nhưng Vô Song cũng từng hiểu về vũ sư, cũng là những người kết nối bản thân với tự nhiên đại đạo, với thiên địa đất trời.
Khác biệt là một bên dùng vũ khúc, dùng âm hưởng còn một bên lại lựa chọn khắc ấn.
Vô Song không cảm thấy cái ấn trên người Dương mạnh ở điểm nào nhưng mà trong lòng Vô Song cũng cảm thấy cái nghề Phụ Linh Sư này tuyệt không đơn giản.
Nghề Phụ Linh Sư không đơn giản... Nhưng mà Vô Song cảm thấy sư phụ của Dương chỉ sợ cũng không đơn giản, Vô Song còn chưa quên sư phụ của Dương có thu một đệ tử, người mà được ông công nhận... Có thể trở thành bá chủ Nam Lĩnh tương lai.
“Sư phụ ngươi có thể nói ra được lời này tất là kỳ nhân, không biết sư phụ ngươi tên gọi là gì?”.
Dương nghe vậy khẽ nhíu mày rồi nhè nhẹ lắc đầu.
“Ta là người Hán, sư phụ là người Bách Việt, tuy hai tộc có quan hệ sâu xa với nhau nhưng đã là từ lịch sử xa vô cùng, người Bách Việt cùng người Hán hiện tại tuyệt không hữu hảo gì, trải qua cả ngàn năm chiến tranh liên miên, giữa hai dân tộc đã có ngăn cách rất lớn”.
“Sư phụ cũng không phải là người mang thù oán dân tộc gì gì đó bởi vì cũng phải vài chục năm nay người Hán cùng người Bách Việt không trải qua chiến tranh nữa nhưng mà luật thì vẫn là luật, sư phụ sẽ không dạy ta cái gì cả, đến cả tên của người ta cũng không biết”.
“Nói thế nào nhỉ, đại khái năm 22 tuổi, ta gặp một cơn bão trên biển, bị đánh dạt vào đất liền, lúc đó sinh tử chỉ có thể phó mặc cho trời, lúc đó ta gặp sư phụ, là sư phụ cứu ta hơn nữa người còn dạy võ công cho ta một thời gian tương đối dài”.
“Sư phụ ở Nam Lĩnh có danh vọng rất cao nhưng mà ta... Thật sự không biết tên người, ta cũng chỉ có thể coi là đệ tử ký danh của sư phụ, cũng chẳng học được bao nhiêu bản lĩnh, ở bên sư phụ khoảng 1 năm thì ta lại ra biển, đối với sư phụ ta có rất nhiều thứ mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ”.
Vô Song nghe vậy cũng chẳng thể hỏi gì nữa, Dương đã trả lời như vậy thì còn biết hỏi gì?, về phần những lời Dương nói thì Vô Song cảm thấy không giả, người Bách Việt cùng người Hán ghét nhau chẳng phải là chuyện mới bắt đầu.
Đương nhiên Bách Việt ở đây cũng không phải dân tộc Việt Nam mà là rất nhiều dân tộc người Việt với nhau, hàng trăm chủng người Việt.
Tại thế giới này, Nam Lĩnh chắc chắn không phải là Việt Nam trong đầu Vô Song bởi vì Nam Lĩnh rộng hơn nhiều, tộc người Bách Việt cũng đông hơn nhiều chỉ là cũng loạn vô cùng, không ai phục ai, Nam Lĩnh cùng người Bách Việt thật ra... Cũng như Tây Vực, đang đợi một người có thể gom toàn bộ bọn họ lại thành một quốc gia, thành một đại thế lực.
Hiện tại là thời Mạc Phủ – Edo, là thời nhà Thanh, tuy cái thế giới này rất loạn nhưng rất nhiều sự kiện, rất nhiều vật dụng có thể khiến cho Vô Song biết được thật ra thế giới này đang ở giai đoạn đầu thế kỷ 17.
Thế kỷ 17 cũng đã rất gần... Đương đại rồi ấy vậy mà Nam Lĩnh vẫn cứ là bộ lạc, vẫn cứ dùng hình thức đại bộ lạc mà sinh tồn, từ góc độ một người Việt Nam... Vô Song quả thực không mong muốn nhìn thấy chút nào.
Vô Song lặng người đi một lúc, bỗng hỏi Dương.
“Ngươi có biết vị sư đệ kia của ngươi thế nào không?, hoặc ít nhất hắn gọi là gì?”.
Dương nghe vậy hơi sững người, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi nhẹ lắc đầu.
“Đến cả tên sư phụ ta còn không rõ thì sao rõ được sư đệ đây... Bất quá nếu ta nghe không nhầm, tại Nam Lĩnh bản thân sư đệ được gọi là Võ Thần”.
_ _ _ _ __ _ _ __
Dương cho Vô Song quá ít thông tin để đoán nhưng mà khi Dương gọi một người là Võ Thần, Vô Song bắt đầu tự hỏi ai xứng với cái danh hiệu này?.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Vô Song liên tưởng đến một người, liên tưởng đến một tấm đại kỳ, tấm đại kỳ nhà Tây Sơn.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook