Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 827
Nam Lĩnh hiện tại chưa từng có nhà Tây Sơn, càng không có đại kỳ Tây Sơn gì gì đó, cái danh từ này căn bản chưa ai nghe tuy nhiên tại Nam Lĩnh quả thật có người được gọi là Võ Thần.
Danh hiệu Võ Thần ở đây ý chỉ cái gì?, ý chỉ một người nắm giữ thiên tư võ đạo siêu phàm, học là biết, biết là tinh thông, có thể hóa gỗ mục thành thần kỳ, mang những thứ bình thường nhất nâng lên tầng thứ người thường không thể chạm tới.
Dĩ nhiên nếu như vậy thì vị Võ Thần này cũng không khác gì một Thần Võ ở Trung Nguyên.
Người Nam Lĩnh thật ra không thượng võ, bọn họ tôn sùng là bạo lực, thứ bạo lực thuần túy nhất.
Thần Võ ở Trung Nguyên có thể là đại diện cho võ học, đại diện cho cái gọi là thượng võ nhưng mà Võ Thần ở Nam Lĩnh lại đại diện cho một thứ khác, đại diện cho sức mạnh thuần túy và nguyên thủy nhất của những con người Nam Lĩnh, người như vậy mới xứng là Võ Thần Nam Lĩnh.
Vị Võ Thần ở Nam Lĩnh thực sự rất bạo lực, hơn nữa mang theo thứ sức mạnh siêu phàm thoát tục, khi Võ Thần chiến đấu có thể tạo nên thứ chấn động thuần túy về mặt thị giác, mang theo nét đẹp nguyên thủy nhất của hai chữ ‘huyết tinh’ tuy nhiên Võ Thần lại không phải một người thuần túy chỉ biết dùng nắm đấm, không phải là người thuần túy chỉ yêu thích bạo lực.
Võ Thần thật ra rất tinh minh, hơn nữa có cái nhìn rất xa, rất xa.
Vào cái đêm Vô Song ngồi với Dương thì ở một nơi xa xôi vô cùng, cách Bồng Lai Tiên Đảo không biết bao nhiêu cây số, Võ Thần đêm nay cũng không ngủ được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những vầng trăng trên trời.
“Đại ca, sao không vào uống rượu cùng anh em”.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, có một giọng nam nhân vang lên, giọng của người này cũng không mang theo cái vẻ hùng hồn hào sảng của người Nam Lĩnh, trái lại giống với kẻ theo nho gia Trung Nguyên hơn.
Nghe thấy giọng này, nam tử không cần quay đầu, hai tay để ra sau đầu mà ngả lưng về phía sau.
“Vào trong cũng không có chuyện gì, suốt ngày cũng chỉ có những công việc đó, mở mắt ra chỉ có ăn thịt uống rượu, sau đó đi chém giết cướp bóc, ngươi không thấy mệt sao?”.
Nam tử lên tiếng nhưng không nhận được câu trả lời, người này cũng không cần câu trả lời, lại như tự mình nói với mình vậy.
“Sư phụ nói, người Nam Lĩnh chúng ta dã tính quá lớn, huyết tính quá cường, sinh ra trong chiến đấu, chết trong chiến tranh, Nam Lĩnh mãi mãi là địa phương không chịu cúi đầu, là nơi khiến người khác sợ hãi... Tuy nhiên chỉ có thể làm người khác sợ hãi mà sinh ra né tránh chứ chẳng thể làm người ta tin phục”.
Sau khi nam tử dứt lời, tiếng bước chân lại gần hơn một chút, lúc này dưới ánh trăng mói lộ ra thân ảnh một người thư sinh, thư sinh chậm rãi ngồi xuống cạnh nam tử, trong lòng cũng không thoải mái.
“Đại ca, ngươi cũng biết ta từ nhỏ học chữ Nôm, sau đó học cả chữ Hán, ta đọc rất nhiều sách... Nhưng mà ở nơi này đọc sách cũng chẳng để làm gì, việc lớn nhất cũng chỉ là giao thiệp với đám thương nhân người Hán, cố tránh cho người tộc ta bị lừa gạt mà chịu khổ chịu đói, người đọc sách như ta là vô dụng nhất, cũng không thể làm gì, càng không biết làm gì”.
“Thế đạo của dân ta ngàn năm qua là vậy, chẳng nhẽ còn có con đường khác sao?”.
Nghe thư sinh nói, nam tử bỗng co hai chân lại, cả người nhảy bật một cái mà đứng thẳng trên mặt đất, ánh mắt của hắn như chứa vạn đạo hào quang, bóng lưng như che phủ cả đại địa.
Nam tử này chính là Võ Thần Nam Lĩnh, hắn đưa một tay lên trời như muốn nắm vạn đầu tinh tú, trong giọng nói mang theo hùng tâm.
“Sư phụ nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, sư phụ đi rất nhiều nơi, thấy rất nhiều thứ”.
“Hiện tại ánh mắt của ta như mặt trăng trên cao, mắt tuy sáng nhưng xung quanh chỉ là bóng đêm, thứ ánh sáng le lói tuy mỹ lệ nhưng chẳng thể xua tan bóng đêm”.
“Mặt trăng chung quy quá nhỏ, nó tuy đẹp đẽ nhưng nó bị giới hạn, như trong một lao tù không thể thoát ra vậy”.
“Ta muốn ra ngoài, muốn rời khỏi nơi đây, muốn nhìn thiên hạ đại thế, muốn nắm phong vân”.
Ở bên cạnh Võ Thần, cho dù nam tử thư sinh cũng bị đánh động, thư sinh không khỏi hỏi.
“Đại ca, ngươi muốn đi đâu?, việc trong tộc không có ngươi thì sẽ ra sao?”.
Võ Thần quay đầu lại, mỉm cười thản nhiên nói.
“Tộc ta là tộc nhỏ, có anh cả cùng thằng út ở đây, hai người hoàn toàn có thể gánh vác thay ta”.
“Người đời gọi ta là Võ Thần, ta cũng rất thích cái danh tự này, thân là Võ Thần... Ta nghĩ cũng nên làm gì đó”.
“Trước đi đến Trung Nguyên, đến đất người Hán, muốn xem người Hán làm thế nào, sinh sống ra sao, cũng như những người đọc sách như bọn đệ, đọc chữ Nôm không đủ mà còn phải đọc cả chữ Hán, dân ta cùng người Hán chiến loạn cả ngàn năm, người Nam Lĩnh cả ngàn năm qua thì vẫn thế còn người Hán thì vẫn cứ vững mạnh, vẫn cứ phát triển, tuy mạnh yếu từng thời khác nhau nhưng cái nơi gọi là Trung Nguyên đó luôn phồn thịnh, luôn đông đúc, không phục không được”.
Võ Thần thở dài một hơi, sau đó lại nói.
“Sau khi đến Trung Nguyên, ta lại muốn đi Tây Vực, ta nghe nói rất nhiều năm trước có một vĩ nhân sinh ra nơi Tây Vực”.
“Tây Vực cũng loạn như Nam Lĩnh chúng ta vậy thậm chí còn loạn hơn, người Nam Lĩnh dù sao cũng là một cộng đồng người, là người Việt với nhau còn Tây Vực không cùng huyết mạch, không cùng một dân tộc, ấy vậy mà người kia cũng suýt nữa thống nhất Tây Vực”.
“Ta nghe nói người kia chung quy vẫn thất bại nhưng không thể không đi xem, không thể không đi nhìn một chút”.
Lần này thư sinh quả thật bị dọa sợ không nhẹ, vội hỏi.
“Đại ca... Ngươi muốn... Ngươi chẳng nhẽ muốn thống nhất toàn bộ Nam Lĩnh?”.
Thư sinh là người đọc sách, hắn biết nhiều hơn người thường.
Toàn bộ lịch sử Nam Lĩnh vẫn luôn rất loạn, người duy nhất từng... Đến gần với việc thống nhất Nam Lĩnh là một vĩ nhân họ Đinh, người này tuy hùng tài đại lược, tài năng kinh thế nhưng cũng chỉ thống nhất được 12 đại tộc Nam Lĩnh lại với nhau cùng cộng đồng đối kháng người Hán, về phần thống nhất toàn bộ Nam Lĩnh thì còn một chặng đường rất xa.
Nghe thư sinh nói bằng giọng không thể tin, nam nhân chỉ khẽ cười.
“Nguyễn Huệ ta tuy được gọi là Võ Thần nhưng thân này chỉ là nhục thân, xác này chỉ là phàm thể bất quá có những việc không thể không làm, không thể không thử một chút... Cho dù ta có lẽ cũng không phải người thống nhất toàn bộ Bách Việt nhưng cũng nguyện mang thân này dốc sức mà làm, ít nhất ta tin tưởng toàn bộ tộc Bách Việt cũng không phải không có ai có ý chí giống ta, không phải không có người nghĩ như ta, trên con đường này, ta sẽ không cô độc”.
“Bách Việt không thể tan rã mãi được, có hợp có phân, có phân có hợp, lúc này Bách Việt không chịu chiến tranh với người Hán, Mãn Thanh cùng Bách Việt có thể nói là tạm thời yên bình, không hợp lúc này thì còn đợi lúc nào?”.
“Người Việt ta không thể mãi tự tranh đấu với nhau, tự đánh nhau được, máu người Việt không thể cứ chảy trên đất Nam Lĩnh này được”
Thư sinh nghe vậy, cả người run lẩy bẩy, lúc này thư sinh bỗng như thấy một phương trời mới vậy.
Thư sinh nhìn Nguyễn Huệ, bỗng nói.
“Đại ca không phải người Hán, đi tới đất Hán khó khăn trăm bề, không biết có thể cho Minh đi theo đại ca không?, Minh tuy chỉ là thư sinh trói gà không chặt nhưng cũng nguyện vì đại ca ra sức”.
Nguyễn Huệ nghe vậy cười to, bàn tay nhẹ vỗ vào vai Nguyễn Minh.
“Anh em tốt, anh em tốt, anh em tốt”.
Liên tục nói ba chữ ‘anh em tốt’, đủ thấy trong lòng Nguyễn Huệ cao hứng ra sao, sau đó Nguyễn Huệ mới nói tiếp.
“Việc này trước giữ kín, đợi mấy ngày nữa, đám người Dũng – Diệu – Tuyết – Hưng – Bưu – Lộc – Tú trở về đông đủ, ta cùng đệ lại đi mang việc này ra bàn”.
“Ta còn trẻ, đệ còn trẻ, cái đám kia cũng còn trẻ, không thể ở đất Nam Lĩnh mãi được, nhất định phải đi một chuyến, nhìn khắp thiên hạ nhân sinh, cho dù không thể làm việc lớn cũng coi mở rộng tầm mắt, cũng biết trời kia cao bao nhiêu, đất này rộng thế nào”.
Nguyễn Minh cũng mỉm cười, trong ánh mắt của thư sinh này chẳng biết tại sao cũng tràn ngập tự tin, lúc này Nguyễn Minh nói.
“Sau này đại ca cũng không cần gọi đệ là Minh nữa, đệ sau này đổi tên”.
“Cái đám người Hán kia nghi kỵ rất mạnh chưa kể còn có đủ điều liên quan ‘phạm húy’, lần này tới Trung Nguyên, Trung Nguyên do Mãn Thanh làm chủ, triều đại trước gọi là triều Minh, đệ cũng tên là Minh tức là phạm húy, chỉ sợ gặp phiền phức không cần thiết”.
Nguyễn Huệ nghe Nguyễn Minh nói, cái hiểu cái không, chung quy cảm thấy người Hán rất lắm trò, lại hỏi Nguyễn Minh.
“Là đệ suy nghĩ chu toàn, nhưng mà không gọi Nguyễn Minh thì gọi là gì?”.
Nguyễn Minh suy nghĩ một lúc, thản nhiên đáp.
“Đệ vốn tên Minh, đi theo nho sư được đặt tự là Quang Thiếp, từ nay về sau không dùng chữ Minh nữa, đổi thành Nguyễn Thiếp, đại ca thấy sao?”.
Nguyễn Huệ ít đọc sách, chữ nôm đương nhiên biết nhưng chữ Hán lại không hiểu nhiều tuy nhiên cái tên Nguyễn Thiếp này lại cho Nguyễn Huệ một cảm giác phi thường đặc biệt, không khỏi cười to mà gật đầu.
“Được, được, sau này không gọi đệ là Nguyễn Minh nữa, gọi đệ là Nguyễn Thiếp”.
Đêm nay, thực sự là một đêm đặc biệt, phi thường đặc biệt.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Danh hiệu Võ Thần ở đây ý chỉ cái gì?, ý chỉ một người nắm giữ thiên tư võ đạo siêu phàm, học là biết, biết là tinh thông, có thể hóa gỗ mục thành thần kỳ, mang những thứ bình thường nhất nâng lên tầng thứ người thường không thể chạm tới.
Dĩ nhiên nếu như vậy thì vị Võ Thần này cũng không khác gì một Thần Võ ở Trung Nguyên.
Người Nam Lĩnh thật ra không thượng võ, bọn họ tôn sùng là bạo lực, thứ bạo lực thuần túy nhất.
Thần Võ ở Trung Nguyên có thể là đại diện cho võ học, đại diện cho cái gọi là thượng võ nhưng mà Võ Thần ở Nam Lĩnh lại đại diện cho một thứ khác, đại diện cho sức mạnh thuần túy và nguyên thủy nhất của những con người Nam Lĩnh, người như vậy mới xứng là Võ Thần Nam Lĩnh.
Vị Võ Thần ở Nam Lĩnh thực sự rất bạo lực, hơn nữa mang theo thứ sức mạnh siêu phàm thoát tục, khi Võ Thần chiến đấu có thể tạo nên thứ chấn động thuần túy về mặt thị giác, mang theo nét đẹp nguyên thủy nhất của hai chữ ‘huyết tinh’ tuy nhiên Võ Thần lại không phải một người thuần túy chỉ biết dùng nắm đấm, không phải là người thuần túy chỉ yêu thích bạo lực.
Võ Thần thật ra rất tinh minh, hơn nữa có cái nhìn rất xa, rất xa.
Vào cái đêm Vô Song ngồi với Dương thì ở một nơi xa xôi vô cùng, cách Bồng Lai Tiên Đảo không biết bao nhiêu cây số, Võ Thần đêm nay cũng không ngủ được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những vầng trăng trên trời.
“Đại ca, sao không vào uống rượu cùng anh em”.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, có một giọng nam nhân vang lên, giọng của người này cũng không mang theo cái vẻ hùng hồn hào sảng của người Nam Lĩnh, trái lại giống với kẻ theo nho gia Trung Nguyên hơn.
Nghe thấy giọng này, nam tử không cần quay đầu, hai tay để ra sau đầu mà ngả lưng về phía sau.
“Vào trong cũng không có chuyện gì, suốt ngày cũng chỉ có những công việc đó, mở mắt ra chỉ có ăn thịt uống rượu, sau đó đi chém giết cướp bóc, ngươi không thấy mệt sao?”.
Nam tử lên tiếng nhưng không nhận được câu trả lời, người này cũng không cần câu trả lời, lại như tự mình nói với mình vậy.
“Sư phụ nói, người Nam Lĩnh chúng ta dã tính quá lớn, huyết tính quá cường, sinh ra trong chiến đấu, chết trong chiến tranh, Nam Lĩnh mãi mãi là địa phương không chịu cúi đầu, là nơi khiến người khác sợ hãi... Tuy nhiên chỉ có thể làm người khác sợ hãi mà sinh ra né tránh chứ chẳng thể làm người ta tin phục”.
Sau khi nam tử dứt lời, tiếng bước chân lại gần hơn một chút, lúc này dưới ánh trăng mói lộ ra thân ảnh một người thư sinh, thư sinh chậm rãi ngồi xuống cạnh nam tử, trong lòng cũng không thoải mái.
“Đại ca, ngươi cũng biết ta từ nhỏ học chữ Nôm, sau đó học cả chữ Hán, ta đọc rất nhiều sách... Nhưng mà ở nơi này đọc sách cũng chẳng để làm gì, việc lớn nhất cũng chỉ là giao thiệp với đám thương nhân người Hán, cố tránh cho người tộc ta bị lừa gạt mà chịu khổ chịu đói, người đọc sách như ta là vô dụng nhất, cũng không thể làm gì, càng không biết làm gì”.
“Thế đạo của dân ta ngàn năm qua là vậy, chẳng nhẽ còn có con đường khác sao?”.
Nghe thư sinh nói, nam tử bỗng co hai chân lại, cả người nhảy bật một cái mà đứng thẳng trên mặt đất, ánh mắt của hắn như chứa vạn đạo hào quang, bóng lưng như che phủ cả đại địa.
Nam tử này chính là Võ Thần Nam Lĩnh, hắn đưa một tay lên trời như muốn nắm vạn đầu tinh tú, trong giọng nói mang theo hùng tâm.
“Sư phụ nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, sư phụ đi rất nhiều nơi, thấy rất nhiều thứ”.
“Hiện tại ánh mắt của ta như mặt trăng trên cao, mắt tuy sáng nhưng xung quanh chỉ là bóng đêm, thứ ánh sáng le lói tuy mỹ lệ nhưng chẳng thể xua tan bóng đêm”.
“Mặt trăng chung quy quá nhỏ, nó tuy đẹp đẽ nhưng nó bị giới hạn, như trong một lao tù không thể thoát ra vậy”.
“Ta muốn ra ngoài, muốn rời khỏi nơi đây, muốn nhìn thiên hạ đại thế, muốn nắm phong vân”.
Ở bên cạnh Võ Thần, cho dù nam tử thư sinh cũng bị đánh động, thư sinh không khỏi hỏi.
“Đại ca, ngươi muốn đi đâu?, việc trong tộc không có ngươi thì sẽ ra sao?”.
Võ Thần quay đầu lại, mỉm cười thản nhiên nói.
“Tộc ta là tộc nhỏ, có anh cả cùng thằng út ở đây, hai người hoàn toàn có thể gánh vác thay ta”.
“Người đời gọi ta là Võ Thần, ta cũng rất thích cái danh tự này, thân là Võ Thần... Ta nghĩ cũng nên làm gì đó”.
“Trước đi đến Trung Nguyên, đến đất người Hán, muốn xem người Hán làm thế nào, sinh sống ra sao, cũng như những người đọc sách như bọn đệ, đọc chữ Nôm không đủ mà còn phải đọc cả chữ Hán, dân ta cùng người Hán chiến loạn cả ngàn năm, người Nam Lĩnh cả ngàn năm qua thì vẫn thế còn người Hán thì vẫn cứ vững mạnh, vẫn cứ phát triển, tuy mạnh yếu từng thời khác nhau nhưng cái nơi gọi là Trung Nguyên đó luôn phồn thịnh, luôn đông đúc, không phục không được”.
Võ Thần thở dài một hơi, sau đó lại nói.
“Sau khi đến Trung Nguyên, ta lại muốn đi Tây Vực, ta nghe nói rất nhiều năm trước có một vĩ nhân sinh ra nơi Tây Vực”.
“Tây Vực cũng loạn như Nam Lĩnh chúng ta vậy thậm chí còn loạn hơn, người Nam Lĩnh dù sao cũng là một cộng đồng người, là người Việt với nhau còn Tây Vực không cùng huyết mạch, không cùng một dân tộc, ấy vậy mà người kia cũng suýt nữa thống nhất Tây Vực”.
“Ta nghe nói người kia chung quy vẫn thất bại nhưng không thể không đi xem, không thể không đi nhìn một chút”.
Lần này thư sinh quả thật bị dọa sợ không nhẹ, vội hỏi.
“Đại ca... Ngươi muốn... Ngươi chẳng nhẽ muốn thống nhất toàn bộ Nam Lĩnh?”.
Thư sinh là người đọc sách, hắn biết nhiều hơn người thường.
Toàn bộ lịch sử Nam Lĩnh vẫn luôn rất loạn, người duy nhất từng... Đến gần với việc thống nhất Nam Lĩnh là một vĩ nhân họ Đinh, người này tuy hùng tài đại lược, tài năng kinh thế nhưng cũng chỉ thống nhất được 12 đại tộc Nam Lĩnh lại với nhau cùng cộng đồng đối kháng người Hán, về phần thống nhất toàn bộ Nam Lĩnh thì còn một chặng đường rất xa.
Nghe thư sinh nói bằng giọng không thể tin, nam nhân chỉ khẽ cười.
“Nguyễn Huệ ta tuy được gọi là Võ Thần nhưng thân này chỉ là nhục thân, xác này chỉ là phàm thể bất quá có những việc không thể không làm, không thể không thử một chút... Cho dù ta có lẽ cũng không phải người thống nhất toàn bộ Bách Việt nhưng cũng nguyện mang thân này dốc sức mà làm, ít nhất ta tin tưởng toàn bộ tộc Bách Việt cũng không phải không có ai có ý chí giống ta, không phải không có người nghĩ như ta, trên con đường này, ta sẽ không cô độc”.
“Bách Việt không thể tan rã mãi được, có hợp có phân, có phân có hợp, lúc này Bách Việt không chịu chiến tranh với người Hán, Mãn Thanh cùng Bách Việt có thể nói là tạm thời yên bình, không hợp lúc này thì còn đợi lúc nào?”.
“Người Việt ta không thể mãi tự tranh đấu với nhau, tự đánh nhau được, máu người Việt không thể cứ chảy trên đất Nam Lĩnh này được”
Thư sinh nghe vậy, cả người run lẩy bẩy, lúc này thư sinh bỗng như thấy một phương trời mới vậy.
Thư sinh nhìn Nguyễn Huệ, bỗng nói.
“Đại ca không phải người Hán, đi tới đất Hán khó khăn trăm bề, không biết có thể cho Minh đi theo đại ca không?, Minh tuy chỉ là thư sinh trói gà không chặt nhưng cũng nguyện vì đại ca ra sức”.
Nguyễn Huệ nghe vậy cười to, bàn tay nhẹ vỗ vào vai Nguyễn Minh.
“Anh em tốt, anh em tốt, anh em tốt”.
Liên tục nói ba chữ ‘anh em tốt’, đủ thấy trong lòng Nguyễn Huệ cao hứng ra sao, sau đó Nguyễn Huệ mới nói tiếp.
“Việc này trước giữ kín, đợi mấy ngày nữa, đám người Dũng – Diệu – Tuyết – Hưng – Bưu – Lộc – Tú trở về đông đủ, ta cùng đệ lại đi mang việc này ra bàn”.
“Ta còn trẻ, đệ còn trẻ, cái đám kia cũng còn trẻ, không thể ở đất Nam Lĩnh mãi được, nhất định phải đi một chuyến, nhìn khắp thiên hạ nhân sinh, cho dù không thể làm việc lớn cũng coi mở rộng tầm mắt, cũng biết trời kia cao bao nhiêu, đất này rộng thế nào”.
Nguyễn Minh cũng mỉm cười, trong ánh mắt của thư sinh này chẳng biết tại sao cũng tràn ngập tự tin, lúc này Nguyễn Minh nói.
“Sau này đại ca cũng không cần gọi đệ là Minh nữa, đệ sau này đổi tên”.
“Cái đám người Hán kia nghi kỵ rất mạnh chưa kể còn có đủ điều liên quan ‘phạm húy’, lần này tới Trung Nguyên, Trung Nguyên do Mãn Thanh làm chủ, triều đại trước gọi là triều Minh, đệ cũng tên là Minh tức là phạm húy, chỉ sợ gặp phiền phức không cần thiết”.
Nguyễn Huệ nghe Nguyễn Minh nói, cái hiểu cái không, chung quy cảm thấy người Hán rất lắm trò, lại hỏi Nguyễn Minh.
“Là đệ suy nghĩ chu toàn, nhưng mà không gọi Nguyễn Minh thì gọi là gì?”.
Nguyễn Minh suy nghĩ một lúc, thản nhiên đáp.
“Đệ vốn tên Minh, đi theo nho sư được đặt tự là Quang Thiếp, từ nay về sau không dùng chữ Minh nữa, đổi thành Nguyễn Thiếp, đại ca thấy sao?”.
Nguyễn Huệ ít đọc sách, chữ nôm đương nhiên biết nhưng chữ Hán lại không hiểu nhiều tuy nhiên cái tên Nguyễn Thiếp này lại cho Nguyễn Huệ một cảm giác phi thường đặc biệt, không khỏi cười to mà gật đầu.
“Được, được, sau này không gọi đệ là Nguyễn Minh nữa, gọi đệ là Nguyễn Thiếp”.
Đêm nay, thực sự là một đêm đặc biệt, phi thường đặc biệt.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook