Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 925
Với thực lực đế vị của Vô Song muốn phá cánh cửa kia cũng sẽ không dễ dàng nhưng một khi ma hóa thì mọi việc đều khác, một khi ma hóa thì chỉ cần một quyền liền đánh lõm cánh cửa này xuống, xuất ra quyền thứ hai có thể đánh bật cánh cửa này ra, Vô Song có thể dễ dàng tiến vào bên trong.
Tiến vào bên trong căn phòng, Vô Song cũng không nhận ra nam nhân này là ai, kẻ này không chỉ có mắt mà tai, miệng thậm chí lỗ mũi đều bị phong bế, giờ khắc này hắn có thể sống là nhờ một ống thở kéo dài gắn với miệng.
Nhìn kẻ nằm đây Vô Song có chút thương cảm cho hắn, bị phong bế toàn bộ các giác quan nhận thức, đến cả tay và chân đều bị khóa, phần hông cũng không thể cử động vậy không khác gì người thực vật nhưng vẫn còn nhận thức cả, đầy là một loại hành hạ kéo dài đằng đẵng, một loại hành hạ khủng khiếp và đáng sợ vô cùng.
Vô Song đưa tay ra nhưng mà cũng không phải giải thoát cho kẻ này mà là dùng những đầu ngón tay chạm vào da thịt của hắn, quả nhiên theo ngón tay của Vô Song điểm lên da thịt người này khiến hắn có phản ứng, cả người như bị động kinh mà giật đùng đùng.
Không cần nói cũng biết kẻ này muốn thoát ra thế nào, muốn được giải thoát thế nào chỉ là Vô Song sẽ không vô duyên vô cớ thả người.
Tiếp tục dùng những đầu ngón tay chạm vào cơ thể hắn, nam nhân này hoàn toàn lão thể, trên người không có lấy một mảnh vải che thân nhưng mà Vô Song thởi điểm này quan sát hắn cũng không phải như người đang quan sát người, Vô Song như đang quan sát một loại mẫu vật vậy.
Dưới lớp da của hắn rõ ràng có thứ gì đó chuyển động, theo những mũi kim đâm xuyên cơ thể, theo ma khí nhàn nhạt từ đường dẫn tiến vào cơ thể thì bên trong mạch máu của hắn như có sinh vật chuyển động, như có một thứ gì đó còn sống bên trong vậy.
Trên người kẻ này tổng cộng có 22 đường ống ma khí, nhìn từ ngoài vào thì cũng không có gì nhưng chỉ có chân chính chạm vào người hắn thì mới thấy được dị vật cựa quậy hơn nữa theo ngón tay của Vô Song di chuyển, bất cứ điểm nào đều có thể cảm nhận được từng kinh mạch, từng bó cơ, từng thớt thịt của nam nhân này có gì đó dị động.
Nam nhân này cũng cảm nhận được hành động của Vô Song, hắn dãy càng ngày càng mạnh nhưng mà hai tay hai chân đều bị trói chặt, cơ thể bị khóa định trên giường đá căn bản cũng không thể thoát ra được, cố bao nhiêu cũng chỉ đến thế mà thôi.
Từ trong cổ họng của nam nhân này vang lên những âm thanh gào thét như con thú vậy, miệng của người này như bị dị vật chặn lại, căn bản cũng không thể nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh rít lên từ sâu trong cổ họng, những âm thanh đầy sợ hãi.
Vô Song làm ác nhân đã quen, hắn giết người từ lâu đã không cần chớp mắt nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút tê cả da đầu, hắn biết để có được kết quả thí nghiệm chính xác đến từng ly từng tí thì cần phải có những mẫu vật để quan sát, cần phải có những thí nghiệm trực tiếp lên chính cơ thể người cùng sinh vật và dĩ nhiên nam nhân trước mặt Vô Song là một mẫu vật thí nghiệm, một mẫu vật thí nghiệm không rõ thành công hay thất bại.
Hít vào một hơi lãnh khí, ngón tay của Vô Song rốt cuộc xuất hiện một đường kiếm khí.
Bỏ qua toàn bộ cảm xúc, bỏ qua nhân tính, giờ khắc này Vô Song như một bác sĩ đang mổ tử thi, hắn muốn biết những kẻ ở Bồng Lai đang thí nghiệm cái gì.
Ma khí là một thứ rất khủng khiếp, là thứ một khi nhập thể thì hoàn toàn có thể giết người, việc nam nhân này bị truyền ma khí trực tiếp vào cơ thể mà vẫn không chết đương nhiên là một ẩn số, là một vấn đề đáng để Vô Song đi vào tìm hiểu.
Đừng nghĩ truyền từng tia từng tia ma khí một vào cơ thể người là có thể làm con người chịu được ma khí, đây là việc hoàn toàn không thể xảy ra, thân thể con người không đủ mạnh để tự mình thích nghi với ma khí, thân thể con người có thể chịu được lượng ma khí rất mỏng nhưng mà chỉ cần một mực tăng lượng ma khí lên từ từ sớm muộn gì cũng quá sức chịu đựng của nhân thể, sớm muộn gì cũng chết.
Nhìn những ống cắm trên thân thể nam nhân này, chẳng cần dựa vào Hắc Long thì Vô Song cũng biết trong người hắn chứa không ít ma khí.
Dùng kiếm khí rạch một đường từ ngực kéo thẳng xuống khoảng 5 cm, động tác của Vô Song rất nhẹ nhàng hơn nữa nét cắt chỉ như sợi chỉ, đường cắt nhỏ vô cùng vừa đủ tách lớp da của nam nhân này ra nhưng mới chỉ như thế đã có ma khí nhàn nhạt theo khe hở bốc lên, ma khí hóa thành một làn khói đen rồi tan vào trong không khí.
Vết rách Vô Song tạo ra rất nhỏ nhưng nó thủy chung tồn tại, theo vết rách này thủy chung có ma khí xuất hiện, thủy chung có ma khí bốc lên.
Vô Song quan sát hiện tượng này, mặc kệ thân thể nam tử trên giường đá giãy nảy lên, hắn tiếp tục rạch thêm vài đường như thế, mỗi lần vết cắt lại càng thêm sâu.
Vết cắt thứ hai đã lộ ra đường cắt, vết cắt thứ ba thậm chí còn có máu chảy ra.
Ba vết cắt, tùy vào độ sâu mỗi vết cắt mà phần thủng ra cũng khác nhau, ma khí bốc lên cũng khác nhau.
Cắt ra ba đường, Vô Song bắt đầu tháo từng ống kim ra khỏi người nam nhân này, một tay vừa tháo ống kim một tay lại sờ lên lồng ngực hắn, sau khi các ống kim toàn bộ được rút ra thì cơ thể kẻ này không còn căng cứng, ít nhất Vô Song biết đã bình ổn hơn rất nhiều nhưng mà dưới lớp da y nguyên có cái gì đó đang chuyển động.
Ngoài điểm này ra các vết rách mà Vô Song tạo ra trên người nam nhân này vẫn cứ có ma khí bốc lên, lượng ma khí cũng không hề giảm đi.
Ánh mắt Vô Song dần dần lóe lên, hắn như phát hiện ra gì đó, bàn tay của Vô Song bắt đầu xuất hiện ma khí, hắn đưa ma khí trực tiếp vào các vết rách mà mình vừa tạo ra.
Ma khí của Vô Song đi vào thân thể nam nhân khiến thân thể kẻ này lại căng cứng lên đồng thời lại bắt đầu co giật, bắt đầu dãy nảy lên, đủ để biết hắn khó chịu ra sao, đau đớn thế nào.
Vô Song cũng mặc kệ đối phương cảm thấy cái gì, hắn hiện tại quan tâm tới một thứ khác.
Ma khí của Vô Song tạo ra dễ dàng nhập vào thể nội của người này sau đó rõ ràng bị cái gì đó hấp dẫn, bị cái gì đó hút đi.
Vô Song là chủ nhân của ma khí đương nhiên biết ma khí bị đưa về đâu, ma khí của hắn bị hút về phần đan điền của nam nhân này.
Nói là đan điền cũng không hẳn, đúng hơn là ngay trên đan điền có cái gì đó đang hấp thụ ma khí của Vô Song.
Sự việc tiếp theo lại càng thú vị, ‘thứ gì’ hấp thụ ma khí của Vô Song sau đó nó lại ‘nhả’ ma khí ngược lại, ma khí lúc này bắt đầu đi theo kinh mạch cùng từng bó cơ của nam nhân, ma khí lúc nhúc như có sinh vật đang chuyển động bên dưới.
Dùng năm ngón tay cong lại thành trảo, Vô Song ấn thẳng xuống phần đan điền của nam nhân này, năm ngón tay vận dụng ma khí truyền thẳng vào trong thể nội đối phương mà không trải qua vết rách kia, lần này rốt cuộc Vô Song biết chỗ gần đan điền của kẻ này có gì.
Bên trong khu vực đó vậy mà có sinh vật, khả năng rất lớn là Cổ Trùng.
Bàn tay của Vô Song khẽ xoay một cái, Sinh Tử Phù hiện ra trong tay, hắn chẳng ngần ngại mà tặng một Sinh Tử Phù lên người nam nhân này.
Dính Sinh Tử Phù cả người nam nhân lại co giật hơn nữa co giật cực kỳ kinh khủng, cổ tay cùng cổ chân bị khóa lại nhưng hiện tại nó hoàn toàn tím bầm thậm chí nam nhân như muốn tự bẻ nát cổ tay cổ chân để thoát ra, cả người bỗng chố nhễ nhại mồ hôi.
Sinh Tử Phù thực sự quá mức kinh khủng đồng thời cũng không chỉ có nam nhân này cảm nhận được kinh khủng mà cả Cổ Trùng nơi đan điền cũng có cảm giác này, Cổ Trùng bị hàn khí của Sinh Tử Phù dọa sợ mà bỏ chạy.
Chỉ thấy lớp da của nam tử này căng lên cực kỳ rõ ràng, Cổ Trùng một đường chạy... Nó chạy tới thẳng nơi Vô Song mở đường, chạy tới vết rách thứ ba mà Vô Song cắt ra.
Hai ngón tay nhan như tia chớp đâm thẳng vào trong người nam nhân này, xé ra một lớp thịt của hắn, dùng hai ngón tay Vô Song kẹp lấy một vật, một con hắc trùng màu đen nhìn như bọ hung vậy.
Con vật này tuyệt không giống Cổ Trùng, nó to phải bằng một ngón tay cái của Vô Song, cổ trùng bình thường sẽ không lớn đến mức này dù sao Cổ Trùng là để hạ Cổ mà đã hạ Cổ liền mang Cổ Trùng tiến vào thân thể người khác, to thế này thì tiến lên làm sao?.
Kẹp sinh vật kỳ dị trong tay, Vô Song ánh mắt dần dần sáng lên, hắn không thể không gật đầu.
“Thứ tốt”.
Cảm khái một câu, Vô Song lại vận hàn khí.
Hàn khí là một thứ rất kinh khủng, nó bắt đầu đóng băng con dị vật này lại, con dị vật mà Vô Song tạm thời đặt tên là Hắc Hung.
Rất nhanh Hắc Hung bị bao quanh trong một khối băng, căn bản không thể dãy được nữa.
Nắm được Hắc Hung, Vô Song mới từ từ giải Sinh Tử Phù cho nam nhân này sau đó đưa hàn khí vào người hắn, dùng hàn khí làm tê dại toàn bộ thân thể hắn, mượn sự tê dại này mà giảm thiểu đau đớn hắn phải chịu.
Giúp người đương nhiên phải giúp cho chót, kẻ này không thể tháo được xích vậy đại khái cũng không mạnh bao nhiêu hoặc ít nhất bị khắc chế, hắn sẽ không thể gây nguy hiểm cho Vô Song, như vậy Vô Song hoàn toàn có thể cởi bỏ những thứ đang ngăn cản các giác quan cảm nhận của hắn, chí ít Vô Song muốn hỏi hắn vài điều.
Vô Song đầu tiên là tháo phần nút bịt tai sau đó là mũi, tiếp theo là miệng.
Giờ khắc miệng hắn được giải phóng thì một tiếng gào thét thống khổ từ cổ họng hắn vang lên, tiếng thét của hắn như vọng từ địa ngục vậy, hắn bị hành hạ quá lâu quá lâu.
Cũng mặc kệ hắn gào thét, Vô Song rốt cuộc tháo nốt lớp khăn bịt mắt của kẻ này ra nhưng mà sau khi toàn bộ khuôn mặt của hắn được giải phóng bản thân Vô Song không thể tin được rằng... Kẻ này vậy mà lại là người quen.
Vô Song có ý tìm Thiên Vũ Chính Tắc nhưng không thể tìm thấy, hóa ra... Là hắn bị bắt ở nơi đây.
_ _ _ _ __ _
Sr mọi người, mình vừa trải qua một đoạn thời gian cực kỳ bệnh cơ mà hết bận thì mình lại bị lười: (Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tiến vào bên trong căn phòng, Vô Song cũng không nhận ra nam nhân này là ai, kẻ này không chỉ có mắt mà tai, miệng thậm chí lỗ mũi đều bị phong bế, giờ khắc này hắn có thể sống là nhờ một ống thở kéo dài gắn với miệng.
Nhìn kẻ nằm đây Vô Song có chút thương cảm cho hắn, bị phong bế toàn bộ các giác quan nhận thức, đến cả tay và chân đều bị khóa, phần hông cũng không thể cử động vậy không khác gì người thực vật nhưng vẫn còn nhận thức cả, đầy là một loại hành hạ kéo dài đằng đẵng, một loại hành hạ khủng khiếp và đáng sợ vô cùng.
Vô Song đưa tay ra nhưng mà cũng không phải giải thoát cho kẻ này mà là dùng những đầu ngón tay chạm vào da thịt của hắn, quả nhiên theo ngón tay của Vô Song điểm lên da thịt người này khiến hắn có phản ứng, cả người như bị động kinh mà giật đùng đùng.
Không cần nói cũng biết kẻ này muốn thoát ra thế nào, muốn được giải thoát thế nào chỉ là Vô Song sẽ không vô duyên vô cớ thả người.
Tiếp tục dùng những đầu ngón tay chạm vào cơ thể hắn, nam nhân này hoàn toàn lão thể, trên người không có lấy một mảnh vải che thân nhưng mà Vô Song thởi điểm này quan sát hắn cũng không phải như người đang quan sát người, Vô Song như đang quan sát một loại mẫu vật vậy.
Dưới lớp da của hắn rõ ràng có thứ gì đó chuyển động, theo những mũi kim đâm xuyên cơ thể, theo ma khí nhàn nhạt từ đường dẫn tiến vào cơ thể thì bên trong mạch máu của hắn như có sinh vật chuyển động, như có một thứ gì đó còn sống bên trong vậy.
Trên người kẻ này tổng cộng có 22 đường ống ma khí, nhìn từ ngoài vào thì cũng không có gì nhưng chỉ có chân chính chạm vào người hắn thì mới thấy được dị vật cựa quậy hơn nữa theo ngón tay của Vô Song di chuyển, bất cứ điểm nào đều có thể cảm nhận được từng kinh mạch, từng bó cơ, từng thớt thịt của nam nhân này có gì đó dị động.
Nam nhân này cũng cảm nhận được hành động của Vô Song, hắn dãy càng ngày càng mạnh nhưng mà hai tay hai chân đều bị trói chặt, cơ thể bị khóa định trên giường đá căn bản cũng không thể thoát ra được, cố bao nhiêu cũng chỉ đến thế mà thôi.
Từ trong cổ họng của nam nhân này vang lên những âm thanh gào thét như con thú vậy, miệng của người này như bị dị vật chặn lại, căn bản cũng không thể nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh rít lên từ sâu trong cổ họng, những âm thanh đầy sợ hãi.
Vô Song làm ác nhân đã quen, hắn giết người từ lâu đã không cần chớp mắt nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút tê cả da đầu, hắn biết để có được kết quả thí nghiệm chính xác đến từng ly từng tí thì cần phải có những mẫu vật để quan sát, cần phải có những thí nghiệm trực tiếp lên chính cơ thể người cùng sinh vật và dĩ nhiên nam nhân trước mặt Vô Song là một mẫu vật thí nghiệm, một mẫu vật thí nghiệm không rõ thành công hay thất bại.
Hít vào một hơi lãnh khí, ngón tay của Vô Song rốt cuộc xuất hiện một đường kiếm khí.
Bỏ qua toàn bộ cảm xúc, bỏ qua nhân tính, giờ khắc này Vô Song như một bác sĩ đang mổ tử thi, hắn muốn biết những kẻ ở Bồng Lai đang thí nghiệm cái gì.
Ma khí là một thứ rất khủng khiếp, là thứ một khi nhập thể thì hoàn toàn có thể giết người, việc nam nhân này bị truyền ma khí trực tiếp vào cơ thể mà vẫn không chết đương nhiên là một ẩn số, là một vấn đề đáng để Vô Song đi vào tìm hiểu.
Đừng nghĩ truyền từng tia từng tia ma khí một vào cơ thể người là có thể làm con người chịu được ma khí, đây là việc hoàn toàn không thể xảy ra, thân thể con người không đủ mạnh để tự mình thích nghi với ma khí, thân thể con người có thể chịu được lượng ma khí rất mỏng nhưng mà chỉ cần một mực tăng lượng ma khí lên từ từ sớm muộn gì cũng quá sức chịu đựng của nhân thể, sớm muộn gì cũng chết.
Nhìn những ống cắm trên thân thể nam nhân này, chẳng cần dựa vào Hắc Long thì Vô Song cũng biết trong người hắn chứa không ít ma khí.
Dùng kiếm khí rạch một đường từ ngực kéo thẳng xuống khoảng 5 cm, động tác của Vô Song rất nhẹ nhàng hơn nữa nét cắt chỉ như sợi chỉ, đường cắt nhỏ vô cùng vừa đủ tách lớp da của nam nhân này ra nhưng mới chỉ như thế đã có ma khí nhàn nhạt theo khe hở bốc lên, ma khí hóa thành một làn khói đen rồi tan vào trong không khí.
Vết rách Vô Song tạo ra rất nhỏ nhưng nó thủy chung tồn tại, theo vết rách này thủy chung có ma khí xuất hiện, thủy chung có ma khí bốc lên.
Vô Song quan sát hiện tượng này, mặc kệ thân thể nam tử trên giường đá giãy nảy lên, hắn tiếp tục rạch thêm vài đường như thế, mỗi lần vết cắt lại càng thêm sâu.
Vết cắt thứ hai đã lộ ra đường cắt, vết cắt thứ ba thậm chí còn có máu chảy ra.
Ba vết cắt, tùy vào độ sâu mỗi vết cắt mà phần thủng ra cũng khác nhau, ma khí bốc lên cũng khác nhau.
Cắt ra ba đường, Vô Song bắt đầu tháo từng ống kim ra khỏi người nam nhân này, một tay vừa tháo ống kim một tay lại sờ lên lồng ngực hắn, sau khi các ống kim toàn bộ được rút ra thì cơ thể kẻ này không còn căng cứng, ít nhất Vô Song biết đã bình ổn hơn rất nhiều nhưng mà dưới lớp da y nguyên có cái gì đó đang chuyển động.
Ngoài điểm này ra các vết rách mà Vô Song tạo ra trên người nam nhân này vẫn cứ có ma khí bốc lên, lượng ma khí cũng không hề giảm đi.
Ánh mắt Vô Song dần dần lóe lên, hắn như phát hiện ra gì đó, bàn tay của Vô Song bắt đầu xuất hiện ma khí, hắn đưa ma khí trực tiếp vào các vết rách mà mình vừa tạo ra.
Ma khí của Vô Song đi vào thân thể nam nhân khiến thân thể kẻ này lại căng cứng lên đồng thời lại bắt đầu co giật, bắt đầu dãy nảy lên, đủ để biết hắn khó chịu ra sao, đau đớn thế nào.
Vô Song cũng mặc kệ đối phương cảm thấy cái gì, hắn hiện tại quan tâm tới một thứ khác.
Ma khí của Vô Song tạo ra dễ dàng nhập vào thể nội của người này sau đó rõ ràng bị cái gì đó hấp dẫn, bị cái gì đó hút đi.
Vô Song là chủ nhân của ma khí đương nhiên biết ma khí bị đưa về đâu, ma khí của hắn bị hút về phần đan điền của nam nhân này.
Nói là đan điền cũng không hẳn, đúng hơn là ngay trên đan điền có cái gì đó đang hấp thụ ma khí của Vô Song.
Sự việc tiếp theo lại càng thú vị, ‘thứ gì’ hấp thụ ma khí của Vô Song sau đó nó lại ‘nhả’ ma khí ngược lại, ma khí lúc này bắt đầu đi theo kinh mạch cùng từng bó cơ của nam nhân, ma khí lúc nhúc như có sinh vật đang chuyển động bên dưới.
Dùng năm ngón tay cong lại thành trảo, Vô Song ấn thẳng xuống phần đan điền của nam nhân này, năm ngón tay vận dụng ma khí truyền thẳng vào trong thể nội đối phương mà không trải qua vết rách kia, lần này rốt cuộc Vô Song biết chỗ gần đan điền của kẻ này có gì.
Bên trong khu vực đó vậy mà có sinh vật, khả năng rất lớn là Cổ Trùng.
Bàn tay của Vô Song khẽ xoay một cái, Sinh Tử Phù hiện ra trong tay, hắn chẳng ngần ngại mà tặng một Sinh Tử Phù lên người nam nhân này.
Dính Sinh Tử Phù cả người nam nhân lại co giật hơn nữa co giật cực kỳ kinh khủng, cổ tay cùng cổ chân bị khóa lại nhưng hiện tại nó hoàn toàn tím bầm thậm chí nam nhân như muốn tự bẻ nát cổ tay cổ chân để thoát ra, cả người bỗng chố nhễ nhại mồ hôi.
Sinh Tử Phù thực sự quá mức kinh khủng đồng thời cũng không chỉ có nam nhân này cảm nhận được kinh khủng mà cả Cổ Trùng nơi đan điền cũng có cảm giác này, Cổ Trùng bị hàn khí của Sinh Tử Phù dọa sợ mà bỏ chạy.
Chỉ thấy lớp da của nam tử này căng lên cực kỳ rõ ràng, Cổ Trùng một đường chạy... Nó chạy tới thẳng nơi Vô Song mở đường, chạy tới vết rách thứ ba mà Vô Song cắt ra.
Hai ngón tay nhan như tia chớp đâm thẳng vào trong người nam nhân này, xé ra một lớp thịt của hắn, dùng hai ngón tay Vô Song kẹp lấy một vật, một con hắc trùng màu đen nhìn như bọ hung vậy.
Con vật này tuyệt không giống Cổ Trùng, nó to phải bằng một ngón tay cái của Vô Song, cổ trùng bình thường sẽ không lớn đến mức này dù sao Cổ Trùng là để hạ Cổ mà đã hạ Cổ liền mang Cổ Trùng tiến vào thân thể người khác, to thế này thì tiến lên làm sao?.
Kẹp sinh vật kỳ dị trong tay, Vô Song ánh mắt dần dần sáng lên, hắn không thể không gật đầu.
“Thứ tốt”.
Cảm khái một câu, Vô Song lại vận hàn khí.
Hàn khí là một thứ rất kinh khủng, nó bắt đầu đóng băng con dị vật này lại, con dị vật mà Vô Song tạm thời đặt tên là Hắc Hung.
Rất nhanh Hắc Hung bị bao quanh trong một khối băng, căn bản không thể dãy được nữa.
Nắm được Hắc Hung, Vô Song mới từ từ giải Sinh Tử Phù cho nam nhân này sau đó đưa hàn khí vào người hắn, dùng hàn khí làm tê dại toàn bộ thân thể hắn, mượn sự tê dại này mà giảm thiểu đau đớn hắn phải chịu.
Giúp người đương nhiên phải giúp cho chót, kẻ này không thể tháo được xích vậy đại khái cũng không mạnh bao nhiêu hoặc ít nhất bị khắc chế, hắn sẽ không thể gây nguy hiểm cho Vô Song, như vậy Vô Song hoàn toàn có thể cởi bỏ những thứ đang ngăn cản các giác quan cảm nhận của hắn, chí ít Vô Song muốn hỏi hắn vài điều.
Vô Song đầu tiên là tháo phần nút bịt tai sau đó là mũi, tiếp theo là miệng.
Giờ khắc miệng hắn được giải phóng thì một tiếng gào thét thống khổ từ cổ họng hắn vang lên, tiếng thét của hắn như vọng từ địa ngục vậy, hắn bị hành hạ quá lâu quá lâu.
Cũng mặc kệ hắn gào thét, Vô Song rốt cuộc tháo nốt lớp khăn bịt mắt của kẻ này ra nhưng mà sau khi toàn bộ khuôn mặt của hắn được giải phóng bản thân Vô Song không thể tin được rằng... Kẻ này vậy mà lại là người quen.
Vô Song có ý tìm Thiên Vũ Chính Tắc nhưng không thể tìm thấy, hóa ra... Là hắn bị bắt ở nơi đây.
_ _ _ _ __ _
Sr mọi người, mình vừa trải qua một đoạn thời gian cực kỳ bệnh cơ mà hết bận thì mình lại bị lười: (Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook