Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 936
Vô Song một đường mang Thiên Thánh bỏ chạy mặc dù thời điểm này chính Vô Song cũng không rõ Thiên Thánh này có phải thật sự là Thiên Thánh mà hắn cần cứu hay không.
Thời điểm Đại Quốc Chủ vận dụng đại thế của Thạch Thành thì người thảm nhất dĩ nhiên là Biện Tài Thiên, nàng không có đại thế gia trì liền không có cách nào ngăn cản được Vô Song cùng Lý Thương Hải.
Biện Tài Thiên cực kỳ quyết đoán mà lựa chọn rút quân thậm chí tự động tách ra một con đường cho ba người Vô Song rời đi, nàng thì lập tức kéo theo toàn bộ Đạo Sư bỏ chạy.
Biện Tài Thiên đã không có lý do để đánh, đánh thì đánh không lại chưa kể nàng trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng như một đại tướng biên thùy đang lo lắng vì cảnh nội của đế quốc bị công hãm vậy.
Biện Tài Thiên chắc chắn phải trở về, mục tiêu đầu tiên của nàng chính là Nội Thị Điện, về phần Đại Điện của Đại Quốc Chủ thật ra Biện Tài Thiên chẳng nghĩ nhiều.
Nàng biết Đại Quốc Chủ đang gặp khó khăn thậm chí gặp một đối thủ cực kỳ khó chiến thắng nhưng mà Đại Quốc Chủ chỉ cần vận đại thế của Thạch Thành thì Biện Tài Thiên có niềm tin tuyệt đối, niềm tin Đại Quốc Chủ không thể bại trận.
Biện Tài Thiên rời đi, từ miệng Lý Thương Hải thì Vô Song biết người quyết đấu với Đại Quốc Chủ là ai, vấn đề còn lại chỉ là ai sẽ tới giúp đỡ Thiên Thánh?.
Nhìn cái đại thế khủng bố kia thì cho dù Vô Song cũng tê cả da dầu, nhìn đại cự nhân mà Đại Quốc Chủ tạo ra khiến Vô Song liên tưởng tới Thiên Đạo một giới, hắn tin chắc nếu Lý Thương Hải tới cứu người bản thân nàng chỉ có đi mà không có về.
Vô Song sẽ không để Lý Thương Hải đi mà Lý Thương Hải cũng không để Vô Song đi, hai người đều không yên tâm về thực lực của nhau.
Thời gian lúc này quá gấp, Vô Song cũng không thể nói cái gì càng không nghĩ ra được cái gì thuyết phục Lý Thương Hải vì vậy hắn trực tiếp mặc kệ nàng, dùng hết tốc lực chạy về phía đại điện.
Lý Thương Hải muốn đi cứu Thiên Thánh nhưng mà nàng càng không thể bỏ Vô Hà Tử ở đây, chỉ có thể cắn răng dậm chân mà nhìn về phía bóng lưng Vô Song rời khỏi.
Cũng như cái cách Đại Quốc Chủ suy đoán, Vô Song dùng ma hóa để gọi Thiên Đạo tới sau đó sử dụng Bát Chỉ Kính để che đi sự tồn tại của chính mình vì vậy hắn gần như lông tóc không tổn hại mà cứu ra được Thiên Thánh... Bất quá như đã nói, Vô Song còn không rõ hài đồng trước mặt có phải Thiên Thánh hay không.
Toàn bộ đại điện đều đã sụp đổ sau trận chiến của Đại Quốc Chủ cùng Thiên Thánh, khi Vô Song chạy đến thì hắn cũng chỉ thấy được Đại Quốc Chủ đang ngạo nghễ mà đứng còn ‘một đứa bé’ đang nằm trên mặt đất, cả người gần như bị đóng đinh xuống đất, thân thể nằm gọn trong hố.
Vô Song đương nhiên nhìn ra đứa bé này không tầm thường hơn nữa hắn từng ở bên Đồng Lão một thời gian không ngắn, cũng hiểu nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cho dù bộ dạng chỉ là một đứa bé thì chỉ sợ cũng là tồn tại cự vô phách trong thiên hạ.
Thời gian quá gấp rút, Vô Song cứ thế mang mang tiểu đồng này chạy đi, mãi đến khi chạy khỏi phạm vi đại điện thì Vô Song mới hết cả hồn.
Trước Vô Song không có cách nào dùng quá nhiều thời gian theo dõi đứa bé này nhưng hiện tại thì khác, lúc này Vô Song có thể cảm nhận hắn như đang ôm một cỗ tử thi vậy, cơ thể đứa bé này tràn ngập tử khí.
Nếu không phải Vô Song là thần y, bằng cảnh giới y học của hắn khiến Vô Song có vạn phần chắc chắn đứa bé này còn sống nếu không hắn còn tưởng hắn đến không kịp, chỉ mang theo một cỗ thân thể trở về.
Vô Song di chuyển rất nhanh, lúc này Vô Song biết Đại Quốc Chủ đang khốn đốn với Thiên Đạo nhưng mà một chút suy nghĩ ‘ngư ông đắc lợi’ trong lòng hắn cũng không có, Vô Song biết có việc nên tham có việc không thể tham.
Người như Đại Quốc Chủ sẽ không chết trong thiên kiếp đơn giản như vậy được, hắn cùng lắm chỉ phải chịu một cái giá lớn, một cái giá này vẫn không đủ làm hắn suy yếu tới mức Vô Song có thể thắng nổi.
Có một điều nữa làm Vô Song không ngờ là... Đứa trẻ trên ngực hắn đột ngột mở mắt.
Vô Song ban đầu không cảm nhận được gì nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy tử khí tràn ngập cơ thể mình, tử khí ép thẳng vào ngực Vô Song như một trọng chùy vậy.
Vô Song không khỏi lùi lại một bước, hắn cũng không có cách nào nâng thân thể ‘đứa bé’ kia lên.
Thiên Thánh rởi khỏi tay Vô Song liền ngã xuống đất, thân thể Thiên Thánh chậm rãi ngồi dậy, vẫn dùng ánh mắt tràn đầy tử khí mà nhìn Vô Song.
Mái tóc màu đen của Thiên Thánh một lần nữa trở về bạc trắng, thân thể vẫn là nhi đồng nhưng làn da trắng bệch, trên làn da còn có những vết đồi mồi như ẩn như hiện, nơi đuôi mắt còn có vết chân chim, bộ dáng lúc này thực sự rất quỷ dị.
“Vô Song, là ngươi?”.
Vô Song nghe Thiên Thánh nói vậy thì thở dài một hơi, hắn vẫn không chắc đây là Thiên Thánh nhưng ít nhất thì người trước mặt không phải là thù của hắn.
“Đúng là Vô Song, tiền bối... Là người?”.
Thiên Thánh cũng hiểu dụng ý của Vô Song, bản thân ông liền gật đầu mà đáp.
“Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công”.
Thiên Thánh đáng lẽ không cần giải thích với Vô Song nhưng mà lão nhân này vẫn làm, quả nhiên khi nghe thấy môn tuyệt học có cái tên ‘oách’ nhất nhì toàn bộ võ lâm kia thì Vô Song lập tức nhận ra ngay.
“Tiền bối, thời gian không còn nhiều, để Vô Song mang người chạy ra ngoài, nơi này không ở được lâu”.
Thiên Thánh nghe Vô Song nói liền nhẹ lắc đầu, ông thản nhiên mà đáp.
“Lão phu lúc này không về được nữa”.
Chỉ một câu nói... Bản thân Vô Song liền xuất hiện cảm giác bất tường.
_ _ _ _ _ _
P. S: Chương chỉ có tác dụng không bị trừ kinh nghiệm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thời điểm Đại Quốc Chủ vận dụng đại thế của Thạch Thành thì người thảm nhất dĩ nhiên là Biện Tài Thiên, nàng không có đại thế gia trì liền không có cách nào ngăn cản được Vô Song cùng Lý Thương Hải.
Biện Tài Thiên cực kỳ quyết đoán mà lựa chọn rút quân thậm chí tự động tách ra một con đường cho ba người Vô Song rời đi, nàng thì lập tức kéo theo toàn bộ Đạo Sư bỏ chạy.
Biện Tài Thiên đã không có lý do để đánh, đánh thì đánh không lại chưa kể nàng trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng như một đại tướng biên thùy đang lo lắng vì cảnh nội của đế quốc bị công hãm vậy.
Biện Tài Thiên chắc chắn phải trở về, mục tiêu đầu tiên của nàng chính là Nội Thị Điện, về phần Đại Điện của Đại Quốc Chủ thật ra Biện Tài Thiên chẳng nghĩ nhiều.
Nàng biết Đại Quốc Chủ đang gặp khó khăn thậm chí gặp một đối thủ cực kỳ khó chiến thắng nhưng mà Đại Quốc Chủ chỉ cần vận đại thế của Thạch Thành thì Biện Tài Thiên có niềm tin tuyệt đối, niềm tin Đại Quốc Chủ không thể bại trận.
Biện Tài Thiên rời đi, từ miệng Lý Thương Hải thì Vô Song biết người quyết đấu với Đại Quốc Chủ là ai, vấn đề còn lại chỉ là ai sẽ tới giúp đỡ Thiên Thánh?.
Nhìn cái đại thế khủng bố kia thì cho dù Vô Song cũng tê cả da dầu, nhìn đại cự nhân mà Đại Quốc Chủ tạo ra khiến Vô Song liên tưởng tới Thiên Đạo một giới, hắn tin chắc nếu Lý Thương Hải tới cứu người bản thân nàng chỉ có đi mà không có về.
Vô Song sẽ không để Lý Thương Hải đi mà Lý Thương Hải cũng không để Vô Song đi, hai người đều không yên tâm về thực lực của nhau.
Thời gian lúc này quá gấp, Vô Song cũng không thể nói cái gì càng không nghĩ ra được cái gì thuyết phục Lý Thương Hải vì vậy hắn trực tiếp mặc kệ nàng, dùng hết tốc lực chạy về phía đại điện.
Lý Thương Hải muốn đi cứu Thiên Thánh nhưng mà nàng càng không thể bỏ Vô Hà Tử ở đây, chỉ có thể cắn răng dậm chân mà nhìn về phía bóng lưng Vô Song rời khỏi.
Cũng như cái cách Đại Quốc Chủ suy đoán, Vô Song dùng ma hóa để gọi Thiên Đạo tới sau đó sử dụng Bát Chỉ Kính để che đi sự tồn tại của chính mình vì vậy hắn gần như lông tóc không tổn hại mà cứu ra được Thiên Thánh... Bất quá như đã nói, Vô Song còn không rõ hài đồng trước mặt có phải Thiên Thánh hay không.
Toàn bộ đại điện đều đã sụp đổ sau trận chiến của Đại Quốc Chủ cùng Thiên Thánh, khi Vô Song chạy đến thì hắn cũng chỉ thấy được Đại Quốc Chủ đang ngạo nghễ mà đứng còn ‘một đứa bé’ đang nằm trên mặt đất, cả người gần như bị đóng đinh xuống đất, thân thể nằm gọn trong hố.
Vô Song đương nhiên nhìn ra đứa bé này không tầm thường hơn nữa hắn từng ở bên Đồng Lão một thời gian không ngắn, cũng hiểu nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cho dù bộ dạng chỉ là một đứa bé thì chỉ sợ cũng là tồn tại cự vô phách trong thiên hạ.
Thời gian quá gấp rút, Vô Song cứ thế mang mang tiểu đồng này chạy đi, mãi đến khi chạy khỏi phạm vi đại điện thì Vô Song mới hết cả hồn.
Trước Vô Song không có cách nào dùng quá nhiều thời gian theo dõi đứa bé này nhưng hiện tại thì khác, lúc này Vô Song có thể cảm nhận hắn như đang ôm một cỗ tử thi vậy, cơ thể đứa bé này tràn ngập tử khí.
Nếu không phải Vô Song là thần y, bằng cảnh giới y học của hắn khiến Vô Song có vạn phần chắc chắn đứa bé này còn sống nếu không hắn còn tưởng hắn đến không kịp, chỉ mang theo một cỗ thân thể trở về.
Vô Song di chuyển rất nhanh, lúc này Vô Song biết Đại Quốc Chủ đang khốn đốn với Thiên Đạo nhưng mà một chút suy nghĩ ‘ngư ông đắc lợi’ trong lòng hắn cũng không có, Vô Song biết có việc nên tham có việc không thể tham.
Người như Đại Quốc Chủ sẽ không chết trong thiên kiếp đơn giản như vậy được, hắn cùng lắm chỉ phải chịu một cái giá lớn, một cái giá này vẫn không đủ làm hắn suy yếu tới mức Vô Song có thể thắng nổi.
Có một điều nữa làm Vô Song không ngờ là... Đứa trẻ trên ngực hắn đột ngột mở mắt.
Vô Song ban đầu không cảm nhận được gì nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy tử khí tràn ngập cơ thể mình, tử khí ép thẳng vào ngực Vô Song như một trọng chùy vậy.
Vô Song không khỏi lùi lại một bước, hắn cũng không có cách nào nâng thân thể ‘đứa bé’ kia lên.
Thiên Thánh rởi khỏi tay Vô Song liền ngã xuống đất, thân thể Thiên Thánh chậm rãi ngồi dậy, vẫn dùng ánh mắt tràn đầy tử khí mà nhìn Vô Song.
Mái tóc màu đen của Thiên Thánh một lần nữa trở về bạc trắng, thân thể vẫn là nhi đồng nhưng làn da trắng bệch, trên làn da còn có những vết đồi mồi như ẩn như hiện, nơi đuôi mắt còn có vết chân chim, bộ dáng lúc này thực sự rất quỷ dị.
“Vô Song, là ngươi?”.
Vô Song nghe Thiên Thánh nói vậy thì thở dài một hơi, hắn vẫn không chắc đây là Thiên Thánh nhưng ít nhất thì người trước mặt không phải là thù của hắn.
“Đúng là Vô Song, tiền bối... Là người?”.
Thiên Thánh cũng hiểu dụng ý của Vô Song, bản thân ông liền gật đầu mà đáp.
“Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công”.
Thiên Thánh đáng lẽ không cần giải thích với Vô Song nhưng mà lão nhân này vẫn làm, quả nhiên khi nghe thấy môn tuyệt học có cái tên ‘oách’ nhất nhì toàn bộ võ lâm kia thì Vô Song lập tức nhận ra ngay.
“Tiền bối, thời gian không còn nhiều, để Vô Song mang người chạy ra ngoài, nơi này không ở được lâu”.
Thiên Thánh nghe Vô Song nói liền nhẹ lắc đầu, ông thản nhiên mà đáp.
“Lão phu lúc này không về được nữa”.
Chỉ một câu nói... Bản thân Vô Song liền xuất hiện cảm giác bất tường.
_ _ _ _ _ _
P. S: Chương chỉ có tác dụng không bị trừ kinh nghiệm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook