Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 943
Mikami là một đại mỹ nhân thậm chí là một đại mỹ nhân có thể coi thường hết thẩy mỹ nhân trong thiên hạ, là đóa hoa mỹ lệ nhất của Bắc Cương thậm chí cả thế gian này bất quá bản thân Mikami luôn cảm thấy không phục.
Nàng tên thật là Hạ Lan Ánh Nguyệt, mẫu thân của nàng là người Phù Tang, phụ thân của nàng là người Mông Cổ thậm chí có khả năng trong người nàng còn chảy cả dòng máu Trung Nguyên, bản thân nàng có thể nói là hỗn huyết.
Hạ Lan Ánh Nguyệt rất đẹp, vẻ đẹp có thể mê đến điên đảo thần hồn của Thiên Hoàng, vẻ đẹp có thể khiến Thiên Hoàng luyến tiếc nàng, khiến Thiên Hoàng không muốn chân chính giết nàng thậm chí nguyện ý đặt cược vì nàng bất quá Hạ Lan Ánh Nguyệt hiểu rằng nàng vẫn còn cái gì đó... Không đủ.
Nàng có thể ngủ với Thiên Hoàng hay bất cứ một người đàn ông nào nhưng mà nàng chỉ chân chính yêu một người, thần phục một người, một nam nhân mà nàng coi là trời... Chỉ là ở trong lòng nam nhân này nàng có được chút địa vị nào hay không chỉ có mình nàng biết.
Nam nhân của nàng là nam nhân có mị lực nhất thiên hạ, dĩ nhiên với Hạ Lan Ánh Nguyệt thì mị lực của một nam nhân không nằm ở dung mạo, nam nhân của nàng gọi là Đế Thích Thiên.
Trên đời này có lẽ không có bất cứ nam nhân nào có mị lực như Đế Thích Thiên, kẻ này có một thứ tài năng làm bất cứ ai cũng phải cúi đầu, cũng cảm thấy nể trọng bởi hắn là Đế Thích Thiên, ba chữ này ở Bắc Cương có địa vị nặng tựa ngàn cân, tạn Bắc Cương... Có lẽ chỉ có Thành Cát Tư Hãn mới có thể so sánh được với Đế Thích Thiên.
Thành Cát Tư Hãn thống nhất toàn bộ Mông Cổ, thống nhất Bắc Cương thậm chí đánh ra một mảnh thiên hạ của Bắc Cương như hiện tại nhưng ở trong đó không thể không có sự giúp đỡ của Đế Thích Thiên.
Thiên hạ có lẽ không ai biết, Thành Cát Tư Hãn cùng Đế Thích Thiên có quan hệ cực kỳ đặc biệt, hai người vừa là chiến hữu, bằng hữu, huynh đệ... Vừa là sư đồ.
Đế Thích Thiên là sư, Thành Cát Tư Hãn là đồ, có thể hiểu địa vị của Đế Thích Thiên như thế nào.
Tại Bắc Cương, nói về uy danh có lẽ Đế Thích Thiên không bằng Trương Tam Phong, tại võ lâm Bắc Cương mà nói số người biết đến sự tồn tại của Đế Thích Thiên không quá trăm người, ngược lại ở Trung Nguyên, toàn cõi Trung Nguyên ai chưa nghe danh Trường Sinh Chân Nhân.
Tất nhiên địa vị của Đế Thích Thiên là thứ Trương Tam Phong không so được, khác với danh tiếng bên ngoài thì Đế Thích Thiên như là hoàng đế trong thế giới ngầm Bắc Cương, tại Táng Thiên Sơn Mạch một lệnh truyền ra có thể hiệu toàn bộ Bắc Cương cúi đầu, đây là thứ Trương Tam Phong làm không nổi.
Mị lực của Đế Thích Thiên là thứ làm cho Hạ Lan Ánh Nguyệt như si như mê bất quá trong mắt Đế Thích Thiên... Thực sự không có Hạ Lan Ánh Nguyệt.
Đã từ rất lâu rồi, Hạ Lan Ánh Nguyệt không còn nhớ được lần cuối cùng nàng cảm nhận được tình yêu của nam nhân kia trong ánh mắt.
Hạ Lan Ánh Nguyệt năm nay 96 tuổi, nàng và Đồng Mỗ có tuổi tác không khác nhau là bao nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, nàng gặp mặt Đế Thích Thiên 80 năm trước khi mà nàng mới 16, đó là thời điểm nàng cảm nhận được tình yêu của Đế Thích Thiên, là thời điểm nàng nguyện đi theo người này đời đời kiếp kiếp.
Nàng yêu Đế Thích Thiên nhiều lắm nhưng mà nàng dần dần bi ai phát hiện thật ra nàng chỉ là một người thay thế, thay thế cho một ai đó trong thứ ký ức sâu xa nhất của Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên không yêu nàng mà là yêu một người con gái giống nàng.
Thế gian này việc người giống người nhiều lắm, với quyền lực của Đế Thích Thiên chỉ cần khuôn mặt mà hắn cần tìm tồn tại thì hắn nhất định có thể đạt đến, có thể đoạt được, dĩ nhiên hắn tìm được Hạ Lan Ánh Nguyệt.
Hạ Lan Ánh Nguyệt là nữ nhân mang theo vẻ đẹp của Ngu Cơ, nàng giống hệt Ngu Cơ hay nói theo cách chính xác hơn nàng giống với Tây Thi – nữ nhân giờ khắc này đã trở thành thiên đạo.
Đế Thích Thiên thích Ngu Cơ, thực sự mê mẩn sắc đẹp của Ngu Cơ chỉ là khi đó Ngu Cơ thuộc về Hạng Vũ, thuộc về một người mà Đế Thích Thiên không thể so nổi... Chí ít là thời điểm đó.
t r u y e n c u a t❊u i . v n
Trong tiềm thức của Đế Thích Thiên, hắn gặp Ngu Cơ khi nàng 16 tuổi, khi đó Ngu Cơ đã ở bên Hạng Vũ, thời điểm bấy giờ Đế Thích Thiên còn là Từ Phúc, là đại thần thân tín của Tần Thủy Hoàng, nghĩ mà xem một ‘tiểu’ Bá Vương của nước Sở cũ như Hạng Vũ có thể hợp mắt với Tần Thủy Hoàng, có thể hợp mắt với Đế Thích Thiên hay không?.
Thời điểm đó Đế Thích Thiên thực sự không đoạt được Ngu Cơ hơn nữa hắn lựa chọn một con đường khác, con đường ra Đông Hải cầu trường sinh bỏ lại tất cả sau lưng.
Đế Thích Thiên của hiện tại thực sự tìm được một nữ nhân giống Ngu Cơ, nàng gọi Hạ Lan Ánh Nguyệt.
Đế Thích Thiên thời điểm đầu thực sự yêu thích Hạ Lan Ánh Nguyệt, tuy nàng cùng Ngu Cơ là hai người nhưng mà Đế Thích Thiên cũng đâu có hiểu bao nhiêu về Ngu Cơ?, trong ký ức của Đế Thích Thiên chỉ có dung mạo cùng khí chất Ngu Cơ chứ không có kỷ niệm giữa hai người, đến cả vài câu nói chuyện cũng chỉ là xã giao.
Đế Thích Thiên thật sự nguyện ý bắt đầu lại với Hạ Lan Ánh Nguyệt bất quá rất nhanh hắn biết Hạ Lan Ánh Nguyệt thiếu cái gì.
Hạ Lan Ánh Nguyệt thiếu cái hồi, cái hồn của thiên địa.
Nói về dung mạo, nàng là đại mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, nếu đặt trong Kim Dung nàng có thể so với những Đại Ỷ Ti, Vương Ngữ Yên, Tiểu Long Nữ... Đáng tiếc trong mắt Đế Thích Thiên nàng có thiếu, nàng thiếu sự tán dương của thiên địa hay nói đơn giản hơn Hạ Lan Ánh Nguyệt không có tiên thiên thiên phú.
Một nữ nhân có cả Thương Thiên Thủ Hộ cùng Ý Loạn Tình Mê thì Đế Thích Thiên có thể kiếm đâu ra?.
Ở thế giới kia chỉ có mình Tây Thi có thể đạt được cơ duyên này hơn nữa nàng đạt được là vì Thiên Đạo khâm điểm.
Ở thế giới này chỉ có Cơ Vô Song có thể ôm chọn cả hai thiên phú trong người nhưng mà Cơ Vô Song đạt được lại bằng thủ đoạn không thuộc về thế giới này, là do Đế Thích Thiên và Cơ Vô Song cộng đồng sáng tạo ra.
Hạ Lan Ánh Nguyệt là do một tay Đế Thích Thiên tài bồi nhưng mà đây cũng là bi ai của nàng, là cuộc đời của nàng.
Hạ Lan Ánh Nguyệt giờ khắc này cũng không ngủ, thân thể tuyệt mỹ hoàn toàn lộ ra dưới ánh trăng, nàng như đang tắm trong ánh sáng của mặt trăng để tẩy trừ thân thể của mình vậy.
Ở bên cạnh nàng vẫn là Thiên Hoàng, là Thiên Hoàng đang say ngủ.
Nhìn vào dung mạo của người đàn ông bên cạnh mình bản thân Hạ Lan Ánh Nguyệt khẻ thở dài, nàng chậm rãi bước xuống giường, cả người chỉ khoác một tấm lụa mỏng sau đó thân hình phiêu hốt mà đi.
Tốc độ của Hạ Lan Ánh Nguyệt cực nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã xuất hiện ở đại thác nước nơi nối thẳng tới Thánh Thành.
Đêm nay là đêm thứ ba của nàng ở Bồng Lai, nếu tính từ lúc Vô Song mang Thiên Thánh rời khỏi Bồng Lai thì tổng cộng đã trải qua hai ngày một đêm.
Hạ Lan Ánh Nguyệt nhè nhẹ cởi lớp lụa mỏng trên người ra, thân thể hoàn mỹ tiếng xuống làn nước bên dưới, nàng muốn dùng cái lạnh lẽo của ôn tuyền để tẩy rửa toàn bộ thân thể mình, để mang linh hồn theo gió bay thật xa thật xa.
Hạ Lan Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, giờ khắc này bên tai nàng vang lên một khúc nhạc, một khúc nhạc của thảo nguyên Bắc Cương.
Ánh mắt lim dim, nàng nghe rất say mê, khúc nhạc của quê hương nàng, khúc nhạc không biết truyền từ bao đời, khúc nhạc đi theo nàng những năm tháng tuổi thơ.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Hạ Lan Ánh Nguyệt mở mắt ra, nàng nhàn nhạt nói.
“Cảm ơn”
Ở cạnh nàng chẳng biết tựa bao giờ đã có một người khác, một nữ nhân khác.
Biện Tài Thiên ngồi trên phiến đá gần bờ, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Lan Ánh Nguyệt, nữ nhân mà nàng chẳng có mấy thông tin cũng chẳng nói qua mấy câu chỉ là Biện Tài Thiên cảm thấy giữa mình cùng Hạ Lan Ánh Nguyệt có một sự đồng cảm rất lớn.
Biện Tài Thiên khẽ cười mà lắc đầu.
“Không có gì, ta đến đây để thông báo với ngươi thời hạn 2 ngày đã hết”.
Hạ Lan Ánh Nguyệt không nói gì, nàng đang muốn nghe Biện Tài Thiên hỏi tiếp.
Rất nhanh Biện Tài Thiên lại nói.
“Chủ thượng muốn hỏi ngươi bên Thiên Hoàng thế nào”.
Ánh mắt Hạ Lan Ánh Nguyệt nhắm lại, nàng lại thả hồn theo gió, theo thứ giai điệu xưa cũ trong đầu, phải một lúc sau nàng mới nói.
“Còn thế nào, tất cả đều trong tay của ta bất quá chủ thượng của ngươi cũng làm ta có chút giật mình, kế hoạch ngỡ như hoàn hảo dĩ nhiên lại xảy ra biến cố?”.
Biện Tài Thiên nhíu mày, trong giọng nói của Hạ Lan Ánh Nguyệt không hề có sự kính trọng với Đại Quốc Chủ nhưng mà biết thế nào được?.
Đại Quốc Chủ là phân thân của Đế Thích Thiên còn Hạ Lan Ánh Nguyệt nói thế nào cũng là nữ nhân của Đế Thích Thiên, nàng không có lý do phải cúi đầu trước Đại Quốc Chủ.
Thấy Biện Tài Thiên không nói gì bản thân Hạ Lan Ánh Nguyệt mới mở mắt, nàng đứng lên khỏi mặt nước rồi chậm rãi bước lên bờ, thân thể ướt đẫm cũng chẳng cần lau khô, cứ thế ngồi xuống mặc cỏ.
“Chủ thượng của ngươi không cần lo lắng, Thiên Hoàng quả thật cũng nhìn thấy thiên khiển, nhìn thấy Thiên Quốc biến mất thậm chí là trời hóa đêm tối nhưng tất cả ta đều chống cho hắn”.
“Ta nói với Thiên Hoàng đây là độ kiếp, là Đại Quốc Chủ đang độ kiếp thành tiên, phi thăng về tiên giới”.
“Phi thăng thành tiên dĩ nhiên phải chịu thiên kiếp, trời hóa đêm tối đối phó tiên nhân cũng là việc dễ hiểu còn Thiên Quốc chính là tín ngưỡng lực, Đại Quốc Chủ có tín ngưỡng của con dân Xuất Vân, được tín ngưỡng gia trì, công đức gia thân mà độ qua thiên kiếp, ngươi hiểu?”.
Biện Tài Thiên nghe vậy gật đầu, đây là lời mà Hạ Lan Ánh Nguyệt muốn nhắn tới Đại Quốc Chủ, muốn để Đại Quốc Chủ biết mà biên chuyện xưa.
Biện Tài Thiên đứng lên, nàng khẽ cúi đầu với Hạ Lan Ánh Nguyệt rồi nói.
“Ta sẽ về chuyển lời cho chủ thượng, chủ thượng cũng nói sáng ngày mai người sẽ đăng lâm Ám Tộc, sáng ngày mai người sẽ gặp mặt Thiên Hoàng”.
Biện Tài Thiên nói xong liền rời đi, đêm hôm nay nàng còn phải gặp một người nữa, một người gọi là Mikoto.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nàng tên thật là Hạ Lan Ánh Nguyệt, mẫu thân của nàng là người Phù Tang, phụ thân của nàng là người Mông Cổ thậm chí có khả năng trong người nàng còn chảy cả dòng máu Trung Nguyên, bản thân nàng có thể nói là hỗn huyết.
Hạ Lan Ánh Nguyệt rất đẹp, vẻ đẹp có thể mê đến điên đảo thần hồn của Thiên Hoàng, vẻ đẹp có thể khiến Thiên Hoàng luyến tiếc nàng, khiến Thiên Hoàng không muốn chân chính giết nàng thậm chí nguyện ý đặt cược vì nàng bất quá Hạ Lan Ánh Nguyệt hiểu rằng nàng vẫn còn cái gì đó... Không đủ.
Nàng có thể ngủ với Thiên Hoàng hay bất cứ một người đàn ông nào nhưng mà nàng chỉ chân chính yêu một người, thần phục một người, một nam nhân mà nàng coi là trời... Chỉ là ở trong lòng nam nhân này nàng có được chút địa vị nào hay không chỉ có mình nàng biết.
Nam nhân của nàng là nam nhân có mị lực nhất thiên hạ, dĩ nhiên với Hạ Lan Ánh Nguyệt thì mị lực của một nam nhân không nằm ở dung mạo, nam nhân của nàng gọi là Đế Thích Thiên.
Trên đời này có lẽ không có bất cứ nam nhân nào có mị lực như Đế Thích Thiên, kẻ này có một thứ tài năng làm bất cứ ai cũng phải cúi đầu, cũng cảm thấy nể trọng bởi hắn là Đế Thích Thiên, ba chữ này ở Bắc Cương có địa vị nặng tựa ngàn cân, tạn Bắc Cương... Có lẽ chỉ có Thành Cát Tư Hãn mới có thể so sánh được với Đế Thích Thiên.
Thành Cát Tư Hãn thống nhất toàn bộ Mông Cổ, thống nhất Bắc Cương thậm chí đánh ra một mảnh thiên hạ của Bắc Cương như hiện tại nhưng ở trong đó không thể không có sự giúp đỡ của Đế Thích Thiên.
Thiên hạ có lẽ không ai biết, Thành Cát Tư Hãn cùng Đế Thích Thiên có quan hệ cực kỳ đặc biệt, hai người vừa là chiến hữu, bằng hữu, huynh đệ... Vừa là sư đồ.
Đế Thích Thiên là sư, Thành Cát Tư Hãn là đồ, có thể hiểu địa vị của Đế Thích Thiên như thế nào.
Tại Bắc Cương, nói về uy danh có lẽ Đế Thích Thiên không bằng Trương Tam Phong, tại võ lâm Bắc Cương mà nói số người biết đến sự tồn tại của Đế Thích Thiên không quá trăm người, ngược lại ở Trung Nguyên, toàn cõi Trung Nguyên ai chưa nghe danh Trường Sinh Chân Nhân.
Tất nhiên địa vị của Đế Thích Thiên là thứ Trương Tam Phong không so được, khác với danh tiếng bên ngoài thì Đế Thích Thiên như là hoàng đế trong thế giới ngầm Bắc Cương, tại Táng Thiên Sơn Mạch một lệnh truyền ra có thể hiệu toàn bộ Bắc Cương cúi đầu, đây là thứ Trương Tam Phong làm không nổi.
Mị lực của Đế Thích Thiên là thứ làm cho Hạ Lan Ánh Nguyệt như si như mê bất quá trong mắt Đế Thích Thiên... Thực sự không có Hạ Lan Ánh Nguyệt.
Đã từ rất lâu rồi, Hạ Lan Ánh Nguyệt không còn nhớ được lần cuối cùng nàng cảm nhận được tình yêu của nam nhân kia trong ánh mắt.
Hạ Lan Ánh Nguyệt năm nay 96 tuổi, nàng và Đồng Mỗ có tuổi tác không khác nhau là bao nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, nàng gặp mặt Đế Thích Thiên 80 năm trước khi mà nàng mới 16, đó là thời điểm nàng cảm nhận được tình yêu của Đế Thích Thiên, là thời điểm nàng nguyện đi theo người này đời đời kiếp kiếp.
Nàng yêu Đế Thích Thiên nhiều lắm nhưng mà nàng dần dần bi ai phát hiện thật ra nàng chỉ là một người thay thế, thay thế cho một ai đó trong thứ ký ức sâu xa nhất của Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên không yêu nàng mà là yêu một người con gái giống nàng.
Thế gian này việc người giống người nhiều lắm, với quyền lực của Đế Thích Thiên chỉ cần khuôn mặt mà hắn cần tìm tồn tại thì hắn nhất định có thể đạt đến, có thể đoạt được, dĩ nhiên hắn tìm được Hạ Lan Ánh Nguyệt.
Hạ Lan Ánh Nguyệt là nữ nhân mang theo vẻ đẹp của Ngu Cơ, nàng giống hệt Ngu Cơ hay nói theo cách chính xác hơn nàng giống với Tây Thi – nữ nhân giờ khắc này đã trở thành thiên đạo.
Đế Thích Thiên thích Ngu Cơ, thực sự mê mẩn sắc đẹp của Ngu Cơ chỉ là khi đó Ngu Cơ thuộc về Hạng Vũ, thuộc về một người mà Đế Thích Thiên không thể so nổi... Chí ít là thời điểm đó.
t r u y e n c u a t❊u i . v n
Trong tiềm thức của Đế Thích Thiên, hắn gặp Ngu Cơ khi nàng 16 tuổi, khi đó Ngu Cơ đã ở bên Hạng Vũ, thời điểm bấy giờ Đế Thích Thiên còn là Từ Phúc, là đại thần thân tín của Tần Thủy Hoàng, nghĩ mà xem một ‘tiểu’ Bá Vương của nước Sở cũ như Hạng Vũ có thể hợp mắt với Tần Thủy Hoàng, có thể hợp mắt với Đế Thích Thiên hay không?.
Thời điểm đó Đế Thích Thiên thực sự không đoạt được Ngu Cơ hơn nữa hắn lựa chọn một con đường khác, con đường ra Đông Hải cầu trường sinh bỏ lại tất cả sau lưng.
Đế Thích Thiên của hiện tại thực sự tìm được một nữ nhân giống Ngu Cơ, nàng gọi Hạ Lan Ánh Nguyệt.
Đế Thích Thiên thời điểm đầu thực sự yêu thích Hạ Lan Ánh Nguyệt, tuy nàng cùng Ngu Cơ là hai người nhưng mà Đế Thích Thiên cũng đâu có hiểu bao nhiêu về Ngu Cơ?, trong ký ức của Đế Thích Thiên chỉ có dung mạo cùng khí chất Ngu Cơ chứ không có kỷ niệm giữa hai người, đến cả vài câu nói chuyện cũng chỉ là xã giao.
Đế Thích Thiên thật sự nguyện ý bắt đầu lại với Hạ Lan Ánh Nguyệt bất quá rất nhanh hắn biết Hạ Lan Ánh Nguyệt thiếu cái gì.
Hạ Lan Ánh Nguyệt thiếu cái hồi, cái hồn của thiên địa.
Nói về dung mạo, nàng là đại mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, nếu đặt trong Kim Dung nàng có thể so với những Đại Ỷ Ti, Vương Ngữ Yên, Tiểu Long Nữ... Đáng tiếc trong mắt Đế Thích Thiên nàng có thiếu, nàng thiếu sự tán dương của thiên địa hay nói đơn giản hơn Hạ Lan Ánh Nguyệt không có tiên thiên thiên phú.
Một nữ nhân có cả Thương Thiên Thủ Hộ cùng Ý Loạn Tình Mê thì Đế Thích Thiên có thể kiếm đâu ra?.
Ở thế giới kia chỉ có mình Tây Thi có thể đạt được cơ duyên này hơn nữa nàng đạt được là vì Thiên Đạo khâm điểm.
Ở thế giới này chỉ có Cơ Vô Song có thể ôm chọn cả hai thiên phú trong người nhưng mà Cơ Vô Song đạt được lại bằng thủ đoạn không thuộc về thế giới này, là do Đế Thích Thiên và Cơ Vô Song cộng đồng sáng tạo ra.
Hạ Lan Ánh Nguyệt là do một tay Đế Thích Thiên tài bồi nhưng mà đây cũng là bi ai của nàng, là cuộc đời của nàng.
Hạ Lan Ánh Nguyệt giờ khắc này cũng không ngủ, thân thể tuyệt mỹ hoàn toàn lộ ra dưới ánh trăng, nàng như đang tắm trong ánh sáng của mặt trăng để tẩy trừ thân thể của mình vậy.
Ở bên cạnh nàng vẫn là Thiên Hoàng, là Thiên Hoàng đang say ngủ.
Nhìn vào dung mạo của người đàn ông bên cạnh mình bản thân Hạ Lan Ánh Nguyệt khẻ thở dài, nàng chậm rãi bước xuống giường, cả người chỉ khoác một tấm lụa mỏng sau đó thân hình phiêu hốt mà đi.
Tốc độ của Hạ Lan Ánh Nguyệt cực nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã xuất hiện ở đại thác nước nơi nối thẳng tới Thánh Thành.
Đêm nay là đêm thứ ba của nàng ở Bồng Lai, nếu tính từ lúc Vô Song mang Thiên Thánh rời khỏi Bồng Lai thì tổng cộng đã trải qua hai ngày một đêm.
Hạ Lan Ánh Nguyệt nhè nhẹ cởi lớp lụa mỏng trên người ra, thân thể hoàn mỹ tiếng xuống làn nước bên dưới, nàng muốn dùng cái lạnh lẽo của ôn tuyền để tẩy rửa toàn bộ thân thể mình, để mang linh hồn theo gió bay thật xa thật xa.
Hạ Lan Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, giờ khắc này bên tai nàng vang lên một khúc nhạc, một khúc nhạc của thảo nguyên Bắc Cương.
Ánh mắt lim dim, nàng nghe rất say mê, khúc nhạc của quê hương nàng, khúc nhạc không biết truyền từ bao đời, khúc nhạc đi theo nàng những năm tháng tuổi thơ.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Hạ Lan Ánh Nguyệt mở mắt ra, nàng nhàn nhạt nói.
“Cảm ơn”
Ở cạnh nàng chẳng biết tựa bao giờ đã có một người khác, một nữ nhân khác.
Biện Tài Thiên ngồi trên phiến đá gần bờ, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Lan Ánh Nguyệt, nữ nhân mà nàng chẳng có mấy thông tin cũng chẳng nói qua mấy câu chỉ là Biện Tài Thiên cảm thấy giữa mình cùng Hạ Lan Ánh Nguyệt có một sự đồng cảm rất lớn.
Biện Tài Thiên khẽ cười mà lắc đầu.
“Không có gì, ta đến đây để thông báo với ngươi thời hạn 2 ngày đã hết”.
Hạ Lan Ánh Nguyệt không nói gì, nàng đang muốn nghe Biện Tài Thiên hỏi tiếp.
Rất nhanh Biện Tài Thiên lại nói.
“Chủ thượng muốn hỏi ngươi bên Thiên Hoàng thế nào”.
Ánh mắt Hạ Lan Ánh Nguyệt nhắm lại, nàng lại thả hồn theo gió, theo thứ giai điệu xưa cũ trong đầu, phải một lúc sau nàng mới nói.
“Còn thế nào, tất cả đều trong tay của ta bất quá chủ thượng của ngươi cũng làm ta có chút giật mình, kế hoạch ngỡ như hoàn hảo dĩ nhiên lại xảy ra biến cố?”.
Biện Tài Thiên nhíu mày, trong giọng nói của Hạ Lan Ánh Nguyệt không hề có sự kính trọng với Đại Quốc Chủ nhưng mà biết thế nào được?.
Đại Quốc Chủ là phân thân của Đế Thích Thiên còn Hạ Lan Ánh Nguyệt nói thế nào cũng là nữ nhân của Đế Thích Thiên, nàng không có lý do phải cúi đầu trước Đại Quốc Chủ.
Thấy Biện Tài Thiên không nói gì bản thân Hạ Lan Ánh Nguyệt mới mở mắt, nàng đứng lên khỏi mặt nước rồi chậm rãi bước lên bờ, thân thể ướt đẫm cũng chẳng cần lau khô, cứ thế ngồi xuống mặc cỏ.
“Chủ thượng của ngươi không cần lo lắng, Thiên Hoàng quả thật cũng nhìn thấy thiên khiển, nhìn thấy Thiên Quốc biến mất thậm chí là trời hóa đêm tối nhưng tất cả ta đều chống cho hắn”.
“Ta nói với Thiên Hoàng đây là độ kiếp, là Đại Quốc Chủ đang độ kiếp thành tiên, phi thăng về tiên giới”.
“Phi thăng thành tiên dĩ nhiên phải chịu thiên kiếp, trời hóa đêm tối đối phó tiên nhân cũng là việc dễ hiểu còn Thiên Quốc chính là tín ngưỡng lực, Đại Quốc Chủ có tín ngưỡng của con dân Xuất Vân, được tín ngưỡng gia trì, công đức gia thân mà độ qua thiên kiếp, ngươi hiểu?”.
Biện Tài Thiên nghe vậy gật đầu, đây là lời mà Hạ Lan Ánh Nguyệt muốn nhắn tới Đại Quốc Chủ, muốn để Đại Quốc Chủ biết mà biên chuyện xưa.
Biện Tài Thiên đứng lên, nàng khẽ cúi đầu với Hạ Lan Ánh Nguyệt rồi nói.
“Ta sẽ về chuyển lời cho chủ thượng, chủ thượng cũng nói sáng ngày mai người sẽ đăng lâm Ám Tộc, sáng ngày mai người sẽ gặp mặt Thiên Hoàng”.
Biện Tài Thiên nói xong liền rời đi, đêm hôm nay nàng còn phải gặp một người nữa, một người gọi là Mikoto.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook