Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 946
Vô Song có cảm giác mình điên rồi, hắn có điên mới nói ra câu đó nhưng mà lời nói đã ra khỏi miệng chính Vô Song cũng không thể thu lại.
Công tâm mà nói việc Quỳnh Hương tới Tây Vực căn bản không xấu, một người như nàng thì đi bất cứ nơi đâu, bất cứ chỗ nào chẳng được đón nhận?, bỏ qua vấn đề giữa Vô Song cùng nàng thì đây là một lời mời cực kỳ có lợi với Thăng Long Hội.
Nói gì thì nói bản thân Quỳnh Hương cứ như chìa khóa khai mở đầu đạn hạt nhân vậy, ngoại trừ Bắc Cương không rõ ra sao thì Vô Song không nghĩ được bất cứ thế lực nào có thể chống lại cơn thịnh nộ của Võ Đang.
Trong một khoảnh khắc Vô Song thật sự rất muốn ôm nữ nhân bên cạnh vào lòng, thật sự rất rất muốn.
Quỳnh Hương có thể cảm nhận được sự cô đơn của Vô Song, sự khác biệt của Vô Song với thế gian thì trong một khoảnh khắc tương tự Vô Song cũng cảm nhận được, nếu không phải lý trí của Vô Song đủ mạnh hắn sẽ không dừng lại ở việc chỉ chạm vào tay nàng, hắn rất có thể sẽ kéo nàng ôm vào trong lòng.
Quỳnh Hương có thể không rõ lắm về Vô Song nhưng sao Vô Song không rõ về Quỳnh Hương đây?.
Vô Song đã gặp qua Trương Tam Phong, gặp qua Y Thánh, gặp qua Thiên Thánh, tất cả đều là những người quen thuộc nhất với cuộc đời nàng.
Vô Song là người gánh sứ mệnh của Quỳnh Hương thì hắn cũng phải hiểu sứ mệnh của nàng, phải hiểu nàng rốt cuộc không thuộc về thế giới này cũng giống như hắn vậy.
Vô Song thật ra còn hiểu giữa hắn và Quỳnh Hương chỉ sợ là người cùng một thế giới mà đi tới đây hơn nữa trong thứ ký ức bị xóa đi của hắn... Chắc chắn có ánh mắt của Quỳnh Hương, một ánh mắt mà hắn không dám nhìn thẳng.
Quỳnh Hương ở bên cạnh, nàng cũng thật sự không ngờ được lời Vô Song nói bất quá lần này nàng khẽ cười.
Cũng thật là lạ, Vô Song không thể nhìn thấy dung mạo nàng, càng không thấy được cử động trên dung mạo của nàng nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng đang cười.
Quỳnh Hương có một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, tưởng xa lạ mà lại quen thuộc, ngỡ quen thuộc mà lại xa lạ vô cùng, đây là lần đầu tiên Vô Song có cái cảm giác này trên người một nữ nhân, một nữ nhân mà đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết đối mặt với nàng ra sao.
Nếu một phần ký ức của Vô Song không phải là giả thì rất có thể hắn đã làm một việc không thể chấp nhận... Với thân nhân của nàng, đây là lý do khiến Vô Song bất chấp cứu Thiên Thánh, trong thâm tâm hắn thì một ánh mắt kia là đủ rồi.
Bên cạnh Vô Song, Quỳnh Hương sau khi mỉm cười liền dùng ánh mắt quay về phía hắn, nàng một lần nữa đánh giá Vô Song từ trên xuống dưới như đang nhìn một con người khác vậy.
“Ngươi xuất thân từ Tây Vực?”.
Vô Song nghe nàng mở miệng liền gật đầu, Tây Vực là nơi hắn chưa bao giờ đặt chân đến ở thế giới này nhưng chẳng thể phủ nhận việc thân thể này xuất thân ở Tây Vực, hắn sinh ra ở trên Thiên Long Sơn Mạch, dãy núi nổi tiếng nhất của Tây Vực.
Đêm nay hắn thật sự không ngủ được và Quỳnh Hương cũng thế.
Đêm nay Vô Song đột nhiên có hứng kể thật nhiều thật nhiều chuyện, hắn liền mang câu chuyện của Thiên Vương ra kể với nàng.
Trương Tam Phong từng nói bản thân Vô Song vốn không có mệnh cách tức là hắn không có gốc, đã không có gốc thì hắn không thể có cha có mẹ, chí ít là tại thế giới này.
Lời của Trương Tam Phong có thể đúng có thể không đúng bởi Trương Tam Phong chẳng phải vạn năng nhưng chí ít thời điểm này lời nói đó vẫn đúng.
Người không có mệnh cách không chỉ có mỗi Vô Song, Trương Tam Phong không có mệnh cách, Quỳnh Hương không có mệnh cách mà Đế Thích Thiên cũng thế, cả ba đều chẳng có thân sinh phụ mẫu.
Câu nói năm đó ở Hắc Địa của Trương Tam Phong đến hiện nay chỉ có duy nhất một điều làm Vô Song nghi vấn đó là vì sao dung mạo của hắn giống Thiên Vương đến thế, phải biết dung mạo ngày bé của Vô Song giống Thiên Vương đến nỗi Khinh Huyền vừa thấy hắn liền lập tức nhận ra, lập tức có thể nói hắn là hậu nhân của Thiên Vương, ông ngoại Trịnh Hạo Thiên vừa thấy dung mạo Vô Song cũng có thể chắc chắn xác định việc Vô Song là hậu nhân của Thiên Vương thậm chí hai bên còn giống đến nỗi Vô Hà Tử cùng Dược Vương phải dốc hết vốn liếng thay đổi thể chất của Vô Song khiến hắn từ từ cải biến dung mạo.
Dĩ nhiên bất kể sự thật có như thế nào thì Vô Song cũng không đi kiểm chứng, hắn có thật là con của Thiên Vương hay không cũng chẳng quan trọng nữa, cái gọi là Thiên Long Giáo trong mắt Vô Song vốn có cũng được không có cũng được, giờ khắc này hắn đã đủ lông đủ cánh, đủ có một mảnh giang sơn của riêng mình, hắn có Thăng Long Hội của hắn việc gì phải chấp nhất với một cái Thiên Long Giáo?.
Nếu lần này Vô Song có thể an toàn rời khỏi Bồng Lai, nếu kế hoạch của hắn có thể thật sự thành công thì Vô Song sẽ không ngại bất cứ thứ gì nữa, khắp Tây Vực sẽ không có thứ gì cản bước được Thăng Long Hội, cản Thăng Long phi thiên.
Mộng tưởng của Vô Song rất lớn nhưng hắn sẽ không mang cái mộng tưởng này nói với Quỳnh Hương, Vô Song liền mang mộng tưởng của Thiên Vương ra kể với nàng.
Quỳnh Hương ở một bên chú tâm lắng nghe, nàng một bên chỉ nghe mà không nói gì, một mực ở bên Vô Song đến rạng sáng.
Với Quỳnh Hương... Nàng cũng không rõ tại sao bản thân nàng không có hứng thú với cái gọi là mộng tưởng của Thiên Vương, sự vĩ đại của Thiên Vương không cách nào nói phục nàng, nàng chỉ cảm thấy Vô Song cần một người đến nghe hắn vậy thì nàng tới nghe.
Khi trời rạng sáng, Quỳnh Hương mới lần đầu tiên mở miệng, lần đầu tiên hỏi một câu chẳng liên quan gì tới Thiên Vương cùng Thiên Long Giáo cả.
“Giữa Trung Nguyên cùng Tây Vực nơi nào gần Nam Lĩnh hơn?”.
Nàng hỏi một câu làm Vô Song hơi hơi giật mình sau đó hắn thực sự trầm ngâm suy nghĩ.
Bản đồ Trung Nguyên thì hắn có nhưng mà bản đồ Tây Vực thì không, vượt qua đất Miêu Cương, vượt qua đại khu Vân Nam liền đến Nam Lĩnh nhưng vượt qua Thiên Long Sơn Mạch cũng có thể tới Nam Lĩnh.
Nam Lĩnh không phải Việt Nam ở thế giới cũ của hắn, Nam Lĩnh là một vùng đất rộng lớn vô cùng, không phải diện tích Việt Nam có thể so sánh, Vô Song nghe nói vào thời cổ đại diện tích sinh sống của người dân Bách Việt rất lớn, có lẽ Nam Lĩnh cũng có diện tích tương tự khu vực này thậm chí còn lớn hơn nữa.
Rất khó để xác định giữa Trung Nguyên hay Tây Vực nơi nào gần Nam Lĩnh hơn, mỗi khu vực đều có cửa vào tiếp giáp với Nam Lĩnh vì vậy Vô Song chỉ có thể trả lời một cách đại khái.
“Có lẽ là Tây Vực gần Nam Lĩnh hơn, ít nhất là đối với ta”.
Quỳnh Hương nghe vậy ánh mắt hơi sáng lên.
“Vậy từ Phù Tang tới Nam Lĩnh có gần hơn từ Tây Vực tới Nam Lĩnh hay không?”.
Nàng lại hỏi một câu hỏi mà Vô Song không rõ.
Đường bộ bản thân Vô Song còn biết đại khái chứ đường biển thì hắn nào biết cái gì?, hắn cũng chỉ có thể tặc lưỡi mà lắc đầu.
“Ta sinh ra ở đại địa rất ít khi ra biển lớn, việc này ta thực sự không biết, ngươi muốn tới Nam Lĩnh?”.
Quỳnh Hương nghe Vô Song hỏi liền khẽ gật đầu mỉm cười đáp.
“Ừ, chẳng biết tại sao từ khi nghe thấy Nam Lĩnh ta liền cảm thấy quen thuộc vô cùng chỉ là trước đó ta không thể tới Nam Lĩnh, không thể rời khỏi Trung Nguyên mà thôi”.
Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Quỳnh Hương ẩn sau lớp mặt nạ kia, Vô Song bật cười.
“Rời khỏi Bồng Lai, tới Tây Vực ta liền dẫn ngươi tới Nam Lĩnh, một đời này nghe nói đến Nam Lĩnh cũng nhiều, nếu không thể đặt chân tới Nam Lĩnh quả thật là đáng tiếc”.
Giờ khắc này... Giữa hai người có lẽ gần nhau hơn một chút, chỉ một chút mà thôi.
Giờ khắc này hai người cũng không biết mà có lẽ cũng chẳng ai biết... Bồng Lai lại có một biến số nữa xuất hiện.
Giờ khắc này nơi bờ biển Bồng Lai, có hai thân ảnh.
Hai thân ảnh một cao một thấp, một già một trẻ chỉ là hai người này ướt từ đầu đến chân, hai người đặt chân lên Bồng Lai liền có chút thở hổn hển.
Trong hai người, người trẻ hơn rốt cuộc vẫn có thể mở miệng trước.
“Cuối cùng cũng có thể tìm được tới đất liền, mạng của thầy trò ta còn lớn lắm”.
Lão nhân nằm trên bờ Bồng Lai, cả người như không có chút khí lực nào nhưng mà nghe học trò nói vậy cũng cười cười mà đáp.
“Phải, mạng thầy trò ta còn lớn lắm, ông trời vẫn còn chưa muốn thu mạng thầy trò ta”.
Hai người một già một trẻ nghỉ ngơi một hồi sau đó người trẻ lại hỏi.
“Thầy, lúc ở ngoài biển con rõ ràng thấy chiến thuyền hơn nữa còn có người, vì cái gì chúng ta không bơi đến chỗ họ xin họ giúp đỡ”.
Lão nhân một bên nghe vậy ánh mắt không khỏi híp lại, trong mắt có một tia ngoan lệ.
“Bọn họ là giặc Oa”.
Nam tử trẻ tuổi vừa nghe thấy danh từ này liền không hỏi nữa, chính bản thân người này cũng chẳng muốn đi cầu giặc Oa hay còn được biết tới cái mỹ danh Phù Tang quốc.
Nam tử rốt cuộc đứng dậy, cơ thể liền vặn vẹo để cho những khớp xương kêu răng rắc, nếu có ai biết được chuyện của hai thầy trò chỉ sợ sẽ không có cách nào tưởng tượng được.
Hai thầy trò theo một đội buôn ra khơi, mục tiêu là Cao Ly sau đó lại từ Cao Ly Cảng mà tới Trung Nguyên nhưng mà giữa đường dĩ nhiên lại gặp ‘thiên phạt’.
Thiên phạt không chỉ ảnh hưởng đến đoàn thuyền mà còn ảnh hưởng tới tất cả mọi đoàn thuyền trên thế gian bởi thời điểm thiên phạt... Trời hóa đêm tối, thời điểm sấm chớp bùng bùng, bão tố như muốn hủy diệt tất cả.
Trước sức mạnh khủng khiếp của thiên nhiên con người liền trở nên nhỏ bé vô cùng, đoàn thuyền của hai thầy trò liền bị đánh thành muôn mảnh.
Điều đáng ngạc nhiên là từ đó đến nay đã trải qua ròng rã hai ngày, ròng rã hai ngày một nam nhân cùng một mảnh gỗ, chẳng có lương thực, chẳng có nước uống dĩ nhiên lại có thể còn sống, có thể dùng sức mình bơi một mạch tới hòn đảo gần nhất, càng kinh khủng hơn là người này còn có thể mang theo một người, mang theo một người lên đảo.
Một chặng đường hai ngày này có thể nói là cực hình nhưng mà ít nhất nam nhân này cũng sống qua rồi.
_ _ _ _ _ _ _
P/S: Thực sự xin lỗi mọi người, đến đoạn này mình bị bí ý tưởng, chẳng biết sao chẳng có sáng ý gì cả, còn một đoạn nữa là qua act Bồng Lại đổi cảnh rồi nhưng cứ cảm thấy khó viết cơ mà chương này rốt cuộc cũng có, rốt cuộc cũng viết tiếp được xD.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Công tâm mà nói việc Quỳnh Hương tới Tây Vực căn bản không xấu, một người như nàng thì đi bất cứ nơi đâu, bất cứ chỗ nào chẳng được đón nhận?, bỏ qua vấn đề giữa Vô Song cùng nàng thì đây là một lời mời cực kỳ có lợi với Thăng Long Hội.
Nói gì thì nói bản thân Quỳnh Hương cứ như chìa khóa khai mở đầu đạn hạt nhân vậy, ngoại trừ Bắc Cương không rõ ra sao thì Vô Song không nghĩ được bất cứ thế lực nào có thể chống lại cơn thịnh nộ của Võ Đang.
Trong một khoảnh khắc Vô Song thật sự rất muốn ôm nữ nhân bên cạnh vào lòng, thật sự rất rất muốn.
Quỳnh Hương có thể cảm nhận được sự cô đơn của Vô Song, sự khác biệt của Vô Song với thế gian thì trong một khoảnh khắc tương tự Vô Song cũng cảm nhận được, nếu không phải lý trí của Vô Song đủ mạnh hắn sẽ không dừng lại ở việc chỉ chạm vào tay nàng, hắn rất có thể sẽ kéo nàng ôm vào trong lòng.
Quỳnh Hương có thể không rõ lắm về Vô Song nhưng sao Vô Song không rõ về Quỳnh Hương đây?.
Vô Song đã gặp qua Trương Tam Phong, gặp qua Y Thánh, gặp qua Thiên Thánh, tất cả đều là những người quen thuộc nhất với cuộc đời nàng.
Vô Song là người gánh sứ mệnh của Quỳnh Hương thì hắn cũng phải hiểu sứ mệnh của nàng, phải hiểu nàng rốt cuộc không thuộc về thế giới này cũng giống như hắn vậy.
Vô Song thật ra còn hiểu giữa hắn và Quỳnh Hương chỉ sợ là người cùng một thế giới mà đi tới đây hơn nữa trong thứ ký ức bị xóa đi của hắn... Chắc chắn có ánh mắt của Quỳnh Hương, một ánh mắt mà hắn không dám nhìn thẳng.
Quỳnh Hương ở bên cạnh, nàng cũng thật sự không ngờ được lời Vô Song nói bất quá lần này nàng khẽ cười.
Cũng thật là lạ, Vô Song không thể nhìn thấy dung mạo nàng, càng không thấy được cử động trên dung mạo của nàng nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng đang cười.
Quỳnh Hương có một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, tưởng xa lạ mà lại quen thuộc, ngỡ quen thuộc mà lại xa lạ vô cùng, đây là lần đầu tiên Vô Song có cái cảm giác này trên người một nữ nhân, một nữ nhân mà đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết đối mặt với nàng ra sao.
Nếu một phần ký ức của Vô Song không phải là giả thì rất có thể hắn đã làm một việc không thể chấp nhận... Với thân nhân của nàng, đây là lý do khiến Vô Song bất chấp cứu Thiên Thánh, trong thâm tâm hắn thì một ánh mắt kia là đủ rồi.
Bên cạnh Vô Song, Quỳnh Hương sau khi mỉm cười liền dùng ánh mắt quay về phía hắn, nàng một lần nữa đánh giá Vô Song từ trên xuống dưới như đang nhìn một con người khác vậy.
“Ngươi xuất thân từ Tây Vực?”.
Vô Song nghe nàng mở miệng liền gật đầu, Tây Vực là nơi hắn chưa bao giờ đặt chân đến ở thế giới này nhưng chẳng thể phủ nhận việc thân thể này xuất thân ở Tây Vực, hắn sinh ra ở trên Thiên Long Sơn Mạch, dãy núi nổi tiếng nhất của Tây Vực.
Đêm nay hắn thật sự không ngủ được và Quỳnh Hương cũng thế.
Đêm nay Vô Song đột nhiên có hứng kể thật nhiều thật nhiều chuyện, hắn liền mang câu chuyện của Thiên Vương ra kể với nàng.
Trương Tam Phong từng nói bản thân Vô Song vốn không có mệnh cách tức là hắn không có gốc, đã không có gốc thì hắn không thể có cha có mẹ, chí ít là tại thế giới này.
Lời của Trương Tam Phong có thể đúng có thể không đúng bởi Trương Tam Phong chẳng phải vạn năng nhưng chí ít thời điểm này lời nói đó vẫn đúng.
Người không có mệnh cách không chỉ có mỗi Vô Song, Trương Tam Phong không có mệnh cách, Quỳnh Hương không có mệnh cách mà Đế Thích Thiên cũng thế, cả ba đều chẳng có thân sinh phụ mẫu.
Câu nói năm đó ở Hắc Địa của Trương Tam Phong đến hiện nay chỉ có duy nhất một điều làm Vô Song nghi vấn đó là vì sao dung mạo của hắn giống Thiên Vương đến thế, phải biết dung mạo ngày bé của Vô Song giống Thiên Vương đến nỗi Khinh Huyền vừa thấy hắn liền lập tức nhận ra, lập tức có thể nói hắn là hậu nhân của Thiên Vương, ông ngoại Trịnh Hạo Thiên vừa thấy dung mạo Vô Song cũng có thể chắc chắn xác định việc Vô Song là hậu nhân của Thiên Vương thậm chí hai bên còn giống đến nỗi Vô Hà Tử cùng Dược Vương phải dốc hết vốn liếng thay đổi thể chất của Vô Song khiến hắn từ từ cải biến dung mạo.
Dĩ nhiên bất kể sự thật có như thế nào thì Vô Song cũng không đi kiểm chứng, hắn có thật là con của Thiên Vương hay không cũng chẳng quan trọng nữa, cái gọi là Thiên Long Giáo trong mắt Vô Song vốn có cũng được không có cũng được, giờ khắc này hắn đã đủ lông đủ cánh, đủ có một mảnh giang sơn của riêng mình, hắn có Thăng Long Hội của hắn việc gì phải chấp nhất với một cái Thiên Long Giáo?.
Nếu lần này Vô Song có thể an toàn rời khỏi Bồng Lai, nếu kế hoạch của hắn có thể thật sự thành công thì Vô Song sẽ không ngại bất cứ thứ gì nữa, khắp Tây Vực sẽ không có thứ gì cản bước được Thăng Long Hội, cản Thăng Long phi thiên.
Mộng tưởng của Vô Song rất lớn nhưng hắn sẽ không mang cái mộng tưởng này nói với Quỳnh Hương, Vô Song liền mang mộng tưởng của Thiên Vương ra kể với nàng.
Quỳnh Hương ở một bên chú tâm lắng nghe, nàng một bên chỉ nghe mà không nói gì, một mực ở bên Vô Song đến rạng sáng.
Với Quỳnh Hương... Nàng cũng không rõ tại sao bản thân nàng không có hứng thú với cái gọi là mộng tưởng của Thiên Vương, sự vĩ đại của Thiên Vương không cách nào nói phục nàng, nàng chỉ cảm thấy Vô Song cần một người đến nghe hắn vậy thì nàng tới nghe.
Khi trời rạng sáng, Quỳnh Hương mới lần đầu tiên mở miệng, lần đầu tiên hỏi một câu chẳng liên quan gì tới Thiên Vương cùng Thiên Long Giáo cả.
“Giữa Trung Nguyên cùng Tây Vực nơi nào gần Nam Lĩnh hơn?”.
Nàng hỏi một câu làm Vô Song hơi hơi giật mình sau đó hắn thực sự trầm ngâm suy nghĩ.
Bản đồ Trung Nguyên thì hắn có nhưng mà bản đồ Tây Vực thì không, vượt qua đất Miêu Cương, vượt qua đại khu Vân Nam liền đến Nam Lĩnh nhưng vượt qua Thiên Long Sơn Mạch cũng có thể tới Nam Lĩnh.
Nam Lĩnh không phải Việt Nam ở thế giới cũ của hắn, Nam Lĩnh là một vùng đất rộng lớn vô cùng, không phải diện tích Việt Nam có thể so sánh, Vô Song nghe nói vào thời cổ đại diện tích sinh sống của người dân Bách Việt rất lớn, có lẽ Nam Lĩnh cũng có diện tích tương tự khu vực này thậm chí còn lớn hơn nữa.
Rất khó để xác định giữa Trung Nguyên hay Tây Vực nơi nào gần Nam Lĩnh hơn, mỗi khu vực đều có cửa vào tiếp giáp với Nam Lĩnh vì vậy Vô Song chỉ có thể trả lời một cách đại khái.
“Có lẽ là Tây Vực gần Nam Lĩnh hơn, ít nhất là đối với ta”.
Quỳnh Hương nghe vậy ánh mắt hơi sáng lên.
“Vậy từ Phù Tang tới Nam Lĩnh có gần hơn từ Tây Vực tới Nam Lĩnh hay không?”.
Nàng lại hỏi một câu hỏi mà Vô Song không rõ.
Đường bộ bản thân Vô Song còn biết đại khái chứ đường biển thì hắn nào biết cái gì?, hắn cũng chỉ có thể tặc lưỡi mà lắc đầu.
“Ta sinh ra ở đại địa rất ít khi ra biển lớn, việc này ta thực sự không biết, ngươi muốn tới Nam Lĩnh?”.
Quỳnh Hương nghe Vô Song hỏi liền khẽ gật đầu mỉm cười đáp.
“Ừ, chẳng biết tại sao từ khi nghe thấy Nam Lĩnh ta liền cảm thấy quen thuộc vô cùng chỉ là trước đó ta không thể tới Nam Lĩnh, không thể rời khỏi Trung Nguyên mà thôi”.
Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Quỳnh Hương ẩn sau lớp mặt nạ kia, Vô Song bật cười.
“Rời khỏi Bồng Lai, tới Tây Vực ta liền dẫn ngươi tới Nam Lĩnh, một đời này nghe nói đến Nam Lĩnh cũng nhiều, nếu không thể đặt chân tới Nam Lĩnh quả thật là đáng tiếc”.
Giờ khắc này... Giữa hai người có lẽ gần nhau hơn một chút, chỉ một chút mà thôi.
Giờ khắc này hai người cũng không biết mà có lẽ cũng chẳng ai biết... Bồng Lai lại có một biến số nữa xuất hiện.
Giờ khắc này nơi bờ biển Bồng Lai, có hai thân ảnh.
Hai thân ảnh một cao một thấp, một già một trẻ chỉ là hai người này ướt từ đầu đến chân, hai người đặt chân lên Bồng Lai liền có chút thở hổn hển.
Trong hai người, người trẻ hơn rốt cuộc vẫn có thể mở miệng trước.
“Cuối cùng cũng có thể tìm được tới đất liền, mạng của thầy trò ta còn lớn lắm”.
Lão nhân nằm trên bờ Bồng Lai, cả người như không có chút khí lực nào nhưng mà nghe học trò nói vậy cũng cười cười mà đáp.
“Phải, mạng thầy trò ta còn lớn lắm, ông trời vẫn còn chưa muốn thu mạng thầy trò ta”.
Hai người một già một trẻ nghỉ ngơi một hồi sau đó người trẻ lại hỏi.
“Thầy, lúc ở ngoài biển con rõ ràng thấy chiến thuyền hơn nữa còn có người, vì cái gì chúng ta không bơi đến chỗ họ xin họ giúp đỡ”.
Lão nhân một bên nghe vậy ánh mắt không khỏi híp lại, trong mắt có một tia ngoan lệ.
“Bọn họ là giặc Oa”.
Nam tử trẻ tuổi vừa nghe thấy danh từ này liền không hỏi nữa, chính bản thân người này cũng chẳng muốn đi cầu giặc Oa hay còn được biết tới cái mỹ danh Phù Tang quốc.
Nam tử rốt cuộc đứng dậy, cơ thể liền vặn vẹo để cho những khớp xương kêu răng rắc, nếu có ai biết được chuyện của hai thầy trò chỉ sợ sẽ không có cách nào tưởng tượng được.
Hai thầy trò theo một đội buôn ra khơi, mục tiêu là Cao Ly sau đó lại từ Cao Ly Cảng mà tới Trung Nguyên nhưng mà giữa đường dĩ nhiên lại gặp ‘thiên phạt’.
Thiên phạt không chỉ ảnh hưởng đến đoàn thuyền mà còn ảnh hưởng tới tất cả mọi đoàn thuyền trên thế gian bởi thời điểm thiên phạt... Trời hóa đêm tối, thời điểm sấm chớp bùng bùng, bão tố như muốn hủy diệt tất cả.
Trước sức mạnh khủng khiếp của thiên nhiên con người liền trở nên nhỏ bé vô cùng, đoàn thuyền của hai thầy trò liền bị đánh thành muôn mảnh.
Điều đáng ngạc nhiên là từ đó đến nay đã trải qua ròng rã hai ngày, ròng rã hai ngày một nam nhân cùng một mảnh gỗ, chẳng có lương thực, chẳng có nước uống dĩ nhiên lại có thể còn sống, có thể dùng sức mình bơi một mạch tới hòn đảo gần nhất, càng kinh khủng hơn là người này còn có thể mang theo một người, mang theo một người lên đảo.
Một chặng đường hai ngày này có thể nói là cực hình nhưng mà ít nhất nam nhân này cũng sống qua rồi.
_ _ _ _ _ _ _
P/S: Thực sự xin lỗi mọi người, đến đoạn này mình bị bí ý tưởng, chẳng biết sao chẳng có sáng ý gì cả, còn một đoạn nữa là qua act Bồng Lại đổi cảnh rồi nhưng cứ cảm thấy khó viết cơ mà chương này rốt cuộc cũng có, rốt cuộc cũng viết tiếp được xD.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook