Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 960
Ebisu cùng Tỳ Sa Môn Thiên sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng được cả hai bị biến thành con mồi.
Hai người vừa đặt chân vào Quỷ Lâm, nơi này là sân nhà của cả hai khiến cho bọn họ cực kỳ thả lỏng nhưng mà rất nhanh Tỳ Sa Môn Thiên cảm thấy có gì không đúng.
Tỳ Sa Môn Thiên rất mạnh, chí ít hắn mạnh hơn Ebisu, giờ khắc này hắn cảm thấy có ánh mắt đang khóa chặt mình, một ánh mắt làm hắn cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi này không phải phát ra từ bản tâm hắn mà là từ bên trong thể nội của Tỳ Sa Môn Thiên.
Tỳ Sa Môn Thiên có chút hốt hoảng, hắn biết sự sợ hãi bắt nguồn từ đâu, bắt nguồn từ ma khí chảy trong huyết quản hắn.
Ma khí là thứ Tỳ Sa Môn Thiên tu luyện từ nhỏ, đối với hắn ma khí cường đại không thể tả nào có bao giờ chịu trường hợp này?.
Vô Song cũng không biết từ khi hắn đột phá tới Thất Long Cảnh thì hắn có lực uy hiếp mạnh như nào với ma khí, lúc này Vô Song hơi nhíu mày lại bởi vì hắn cũng cảm giác được sự bất thường của Tỳ Sa Môn Thiên.
Tỳ Sa Môn Thiên dù sao cũng là đế vị hoặc tương đương đế vị, cao thủ như hắn một khi tiến vào trạng thái chiến đấu thì khác rất nhiều với khi hắn thả lỏng, cái này Vô Song không nhìn ra cũng uổng vì vậy hắn lựa chọn hiện thân.
Vô Song thả người nhảy thẳng xuống bên dưới, đến khi chân hắn chạm mặt đất thì xuất hiện một vòng khí vô hình ngăn cả thân thể Vô Song lại, thân thể Vô Song liền lơ lửng trên không trung.
Đạp không mà đứng tức đế vị cường giả.
Cái thủ thuật này bình thường Vô Song không thích làm cho lắm vì tốc độ tốn nội lực quá nhanh nhưng mà hắn hiện tại nắm được tinh quyết của Bắc Minh Thần Công, hắn có thể như Lý Thương Hải tùy thời tùy khắc đạp không mà đứng thậm chí là bước đi, căn bản chính là tiên nhân trong mắt dân gian.
Sự xuất hiện của Vô Song làm cả Ebisu cùng Tỳ Sa Môn Thiên giật mình, Tỳ Sa Môn Thiên dùng ánh mắt khóa chặt Vô Song còn Ebisu thì lại chỉ ngỡ ngàng nhìn hắn.
Tỳ Sa Môn Thiên không nói gì trong khi đó Ebisu mở miệng.
“Ngươi là ai?”.
Ebisu quả thật không nhận ra Vô Song nhưng mà hắn không lo lắng như Tỳ Sa Môn Thiên, trong mắt hắn cả Lý Thương Hải cũng giết không được hắn thì ai giết được hắn?.
Ebisu cũng không tin từ trên trời rơi xuống một người lợi hại hơn hẳn Lý Thương Hải, xuất hiện một Tiêu Dao Tử tái thế.
Vô Song cũng lười trả lời Ebisu, hắn có chút hứng thú đánh giá Tỳ Sa Môn Thiên.
Khác với đám Thất Phúc Thần, Tỳ Sa Môn Thiên cực kỳ đẹp trai, có thể nói là anh tuấn bất phàm, thân cao gần 2m, khí vũ hiên ngang, kẻ này nếu xuất hiện ở bất cứ nơi nào có nhân khẩu đông đúc chỉ sợ cũng mê chết không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Tỳ Sa Môn Thiên cũng có một cặp vũ khí tương đối lạ mắt, nó vừa giống hai thanh đao lại vừa giống... Hai cây Shuriken của các nhẫn giả Phù Tang nhưng được phóng to ra vậy.
Hai thanh vũ khí này được dùng xích buộc lại ở đằng chuôi, Vô Song không rõ thứ này hoạt động ra sao nhưng tuyệt đối đủ lạ mắt.
Đương nhiên giờ khắc này Vô Song cũng không có tâm tình trao đổi với Tỳ Sa Môn Thiên cùng Ebisu.
Hắn dùng hai chân đạp không mà đứng sau đó lao vút về phía cả hai người.
Ebisu thì căn bản không tỏ ra sợ hãi còn Tỳ Sa Môn Thiên lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, hắn rút đôi vũ khí của mình ra, sợi dây xích lập tức căng lên.
Tỳ Sa Môn Thiên động.
Song đao trong tay hắn chém thẳng về phía Vô Song, đường đao nhanh đến mức làm ánh mắt Vô Song khẽ híp lại.
t r u y e n c u a t❤u i n e
t Cao thủ kiếm pháp Vô Song gặp đã nhiều nhưng cao thủ đao pháp thì rất ít, trong những cao thủ đao pháp mà Vô Song gặp thì đao của Tỳ Sa Môn Thiên là nhanh nhất hơn nữa kể cả trong những kiếm khách mà Vô Song gặp thì vị trí của Tỳ Sa Môn Thiên cũng cự kỳ cao.
Tỳ Sa Môn Thiên lao đến chỗ Vô Song sau đó Vô Song chỉ thấy hai cánh tay hắn rung lên bần bật, trên hai chuôi vũ khí hai sợi dây xích cũng rung lên sau đó nó tạo thành một loại âm thanh kỳ quái, một loại âm thanh như âm công vậy.
Tỳ Sa Môn Thiên có thể không phải kẻ mạnh nhất của Thất Phúc Thần nhưng tuyệt đối là kẻ kỳ lạ nhất trong Thất Phúc Thần, hắn sử dụng võ công không phải là ma võ, võ học của Tỳ Sa Môn Thiên đến từ một nơi khác, đến từ Thiên Trúc.
Tỳ Sa Môn Thiên là người Thiên Trúc hoặc ít nhất rất rất lâu trước hắn là một người Thiên Trúc.
Giờ khắc này Vô Song nằm mơ cũng không ngờ mình gặp một ‘nhạc công’.
Cơ Vô Song đi theo đường vũ sư, nàng đương nhiên biết một số điều về cái nghề nghiệp này từ miệng Tử La Lan.
Một vũ sư thật ra chẳng thể nào khiêu vũ một mình, một vũ sư nhất định phải có tế đàn, phải có rất nhiều công đoạn mới có thể lên đàn nhưng quan trọng nhất là phải có nhạc công đi theo, cái này cũng như hậu thế vậy, một bài múa không chỉ đơn giản là múa, nó còn phải có nhạc.
Vũ sư là biểu diễn cho trời xem, cho ông trời nhìn cũng như vũ sư ở hậu thế biểu diễn cho khán giả, không thể không có âm nhạc phụ trợ.
Âm nhạc... Nhất định không được áp chế vũ sư mà phải làm nền cho vũ sư tức là không thể mang cầm sư đến tấu nhạc cho vũ sư được bởi rất có thể cầm sư sẽ mang cầm đạo đi áp vũ sư hoặc vũ sư sẽ lấy vũ đạo đi áp cầm sư, lúc này có một loại nghề nghiệp gọi là nhạc công.
Nhạc công chỉ là những người chơi nhạc bình thường, trong âm của bọn họ không có ý, không có hồn hoặc có ý lẫn có hồn nhưng không thể hóa thành hữu hình, không thể ngưng thành thực chất, bọn họ chỉ là những nhạc công hết sức bình thường bất quá trên con đường bình thường này cũng có những kẻ cực kỳ bất thường.
Những kẻ này là dị loại trong các nhạc công, là những người đi theo hỗ trợ cho vũ sư.
Vũ sư bình thường là múa cho người xem nhưng cái nghề nghiệp vũ sư của Cơ Vô Song là lấy vũ khúc kính dâng cho thiên địa, nhạc công hỗ trợ cái nghề nghiệp này cũng phải là dị loại.
Đám người này có một loại tài năng, chấp nhất với âm tức âm thanh.
Bọn họ có thể mang âm, khuếch đại âm đến tận trời, vang khắp bốn phương tám hướng.
Nhạc sư hay cầm sư gần như dùng linh hồn lực mà diễn tấu nhạc khúc, lấy linh hồn lực biến thành công kích thực chất kẻ khác còn về những kẻ dị loại kia, bọn họ khuếch đại âm đến mức cực hạn bằng chính thể chất của mình, thuần tại âm, mạnh tại âm, thuần túy nhất của hai chữ âm công.
Trước Vô Song không hiểu lắm mà cũng chẳng cố để hiểu nhưng giờ Vô Song thực sự giật mình.
Hắn nào ngờ được nhìn thấy một kẻ dị loại, một kẻ chỉ cần lực tay cùng một sợi dây xích lại có thể tạo ra âm công trói chặt Vô Song.
Âm công của hắn bao trùm lấy Vô Song hơn nữa tốc độ của kẻ này cực nhanh, khả năng xuất đao còn nhanh hơn, giờ khắc này đao đã tới cổ Vô Song.
Âm vang lên, đao tới.
Tỳ Sa Môn Thiên, kẻ này thực sự cực kỳ đặc biệt cũng mạnh một cách bất ngờ.
(Còn chương nhé)Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hai người vừa đặt chân vào Quỷ Lâm, nơi này là sân nhà của cả hai khiến cho bọn họ cực kỳ thả lỏng nhưng mà rất nhanh Tỳ Sa Môn Thiên cảm thấy có gì không đúng.
Tỳ Sa Môn Thiên rất mạnh, chí ít hắn mạnh hơn Ebisu, giờ khắc này hắn cảm thấy có ánh mắt đang khóa chặt mình, một ánh mắt làm hắn cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi này không phải phát ra từ bản tâm hắn mà là từ bên trong thể nội của Tỳ Sa Môn Thiên.
Tỳ Sa Môn Thiên có chút hốt hoảng, hắn biết sự sợ hãi bắt nguồn từ đâu, bắt nguồn từ ma khí chảy trong huyết quản hắn.
Ma khí là thứ Tỳ Sa Môn Thiên tu luyện từ nhỏ, đối với hắn ma khí cường đại không thể tả nào có bao giờ chịu trường hợp này?.
Vô Song cũng không biết từ khi hắn đột phá tới Thất Long Cảnh thì hắn có lực uy hiếp mạnh như nào với ma khí, lúc này Vô Song hơi nhíu mày lại bởi vì hắn cũng cảm giác được sự bất thường của Tỳ Sa Môn Thiên.
Tỳ Sa Môn Thiên dù sao cũng là đế vị hoặc tương đương đế vị, cao thủ như hắn một khi tiến vào trạng thái chiến đấu thì khác rất nhiều với khi hắn thả lỏng, cái này Vô Song không nhìn ra cũng uổng vì vậy hắn lựa chọn hiện thân.
Vô Song thả người nhảy thẳng xuống bên dưới, đến khi chân hắn chạm mặt đất thì xuất hiện một vòng khí vô hình ngăn cả thân thể Vô Song lại, thân thể Vô Song liền lơ lửng trên không trung.
Đạp không mà đứng tức đế vị cường giả.
Cái thủ thuật này bình thường Vô Song không thích làm cho lắm vì tốc độ tốn nội lực quá nhanh nhưng mà hắn hiện tại nắm được tinh quyết của Bắc Minh Thần Công, hắn có thể như Lý Thương Hải tùy thời tùy khắc đạp không mà đứng thậm chí là bước đi, căn bản chính là tiên nhân trong mắt dân gian.
Sự xuất hiện của Vô Song làm cả Ebisu cùng Tỳ Sa Môn Thiên giật mình, Tỳ Sa Môn Thiên dùng ánh mắt khóa chặt Vô Song còn Ebisu thì lại chỉ ngỡ ngàng nhìn hắn.
Tỳ Sa Môn Thiên không nói gì trong khi đó Ebisu mở miệng.
“Ngươi là ai?”.
Ebisu quả thật không nhận ra Vô Song nhưng mà hắn không lo lắng như Tỳ Sa Môn Thiên, trong mắt hắn cả Lý Thương Hải cũng giết không được hắn thì ai giết được hắn?.
Ebisu cũng không tin từ trên trời rơi xuống một người lợi hại hơn hẳn Lý Thương Hải, xuất hiện một Tiêu Dao Tử tái thế.
Vô Song cũng lười trả lời Ebisu, hắn có chút hứng thú đánh giá Tỳ Sa Môn Thiên.
Khác với đám Thất Phúc Thần, Tỳ Sa Môn Thiên cực kỳ đẹp trai, có thể nói là anh tuấn bất phàm, thân cao gần 2m, khí vũ hiên ngang, kẻ này nếu xuất hiện ở bất cứ nơi nào có nhân khẩu đông đúc chỉ sợ cũng mê chết không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Tỳ Sa Môn Thiên cũng có một cặp vũ khí tương đối lạ mắt, nó vừa giống hai thanh đao lại vừa giống... Hai cây Shuriken của các nhẫn giả Phù Tang nhưng được phóng to ra vậy.
Hai thanh vũ khí này được dùng xích buộc lại ở đằng chuôi, Vô Song không rõ thứ này hoạt động ra sao nhưng tuyệt đối đủ lạ mắt.
Đương nhiên giờ khắc này Vô Song cũng không có tâm tình trao đổi với Tỳ Sa Môn Thiên cùng Ebisu.
Hắn dùng hai chân đạp không mà đứng sau đó lao vút về phía cả hai người.
Ebisu thì căn bản không tỏ ra sợ hãi còn Tỳ Sa Môn Thiên lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, hắn rút đôi vũ khí của mình ra, sợi dây xích lập tức căng lên.
Tỳ Sa Môn Thiên động.
Song đao trong tay hắn chém thẳng về phía Vô Song, đường đao nhanh đến mức làm ánh mắt Vô Song khẽ híp lại.
t r u y e n c u a t❤u i n e
t Cao thủ kiếm pháp Vô Song gặp đã nhiều nhưng cao thủ đao pháp thì rất ít, trong những cao thủ đao pháp mà Vô Song gặp thì đao của Tỳ Sa Môn Thiên là nhanh nhất hơn nữa kể cả trong những kiếm khách mà Vô Song gặp thì vị trí của Tỳ Sa Môn Thiên cũng cự kỳ cao.
Tỳ Sa Môn Thiên lao đến chỗ Vô Song sau đó Vô Song chỉ thấy hai cánh tay hắn rung lên bần bật, trên hai chuôi vũ khí hai sợi dây xích cũng rung lên sau đó nó tạo thành một loại âm thanh kỳ quái, một loại âm thanh như âm công vậy.
Tỳ Sa Môn Thiên có thể không phải kẻ mạnh nhất của Thất Phúc Thần nhưng tuyệt đối là kẻ kỳ lạ nhất trong Thất Phúc Thần, hắn sử dụng võ công không phải là ma võ, võ học của Tỳ Sa Môn Thiên đến từ một nơi khác, đến từ Thiên Trúc.
Tỳ Sa Môn Thiên là người Thiên Trúc hoặc ít nhất rất rất lâu trước hắn là một người Thiên Trúc.
Giờ khắc này Vô Song nằm mơ cũng không ngờ mình gặp một ‘nhạc công’.
Cơ Vô Song đi theo đường vũ sư, nàng đương nhiên biết một số điều về cái nghề nghiệp này từ miệng Tử La Lan.
Một vũ sư thật ra chẳng thể nào khiêu vũ một mình, một vũ sư nhất định phải có tế đàn, phải có rất nhiều công đoạn mới có thể lên đàn nhưng quan trọng nhất là phải có nhạc công đi theo, cái này cũng như hậu thế vậy, một bài múa không chỉ đơn giản là múa, nó còn phải có nhạc.
Vũ sư là biểu diễn cho trời xem, cho ông trời nhìn cũng như vũ sư ở hậu thế biểu diễn cho khán giả, không thể không có âm nhạc phụ trợ.
Âm nhạc... Nhất định không được áp chế vũ sư mà phải làm nền cho vũ sư tức là không thể mang cầm sư đến tấu nhạc cho vũ sư được bởi rất có thể cầm sư sẽ mang cầm đạo đi áp vũ sư hoặc vũ sư sẽ lấy vũ đạo đi áp cầm sư, lúc này có một loại nghề nghiệp gọi là nhạc công.
Nhạc công chỉ là những người chơi nhạc bình thường, trong âm của bọn họ không có ý, không có hồn hoặc có ý lẫn có hồn nhưng không thể hóa thành hữu hình, không thể ngưng thành thực chất, bọn họ chỉ là những nhạc công hết sức bình thường bất quá trên con đường bình thường này cũng có những kẻ cực kỳ bất thường.
Những kẻ này là dị loại trong các nhạc công, là những người đi theo hỗ trợ cho vũ sư.
Vũ sư bình thường là múa cho người xem nhưng cái nghề nghiệp vũ sư của Cơ Vô Song là lấy vũ khúc kính dâng cho thiên địa, nhạc công hỗ trợ cái nghề nghiệp này cũng phải là dị loại.
Đám người này có một loại tài năng, chấp nhất với âm tức âm thanh.
Bọn họ có thể mang âm, khuếch đại âm đến tận trời, vang khắp bốn phương tám hướng.
Nhạc sư hay cầm sư gần như dùng linh hồn lực mà diễn tấu nhạc khúc, lấy linh hồn lực biến thành công kích thực chất kẻ khác còn về những kẻ dị loại kia, bọn họ khuếch đại âm đến mức cực hạn bằng chính thể chất của mình, thuần tại âm, mạnh tại âm, thuần túy nhất của hai chữ âm công.
Trước Vô Song không hiểu lắm mà cũng chẳng cố để hiểu nhưng giờ Vô Song thực sự giật mình.
Hắn nào ngờ được nhìn thấy một kẻ dị loại, một kẻ chỉ cần lực tay cùng một sợi dây xích lại có thể tạo ra âm công trói chặt Vô Song.
Âm công của hắn bao trùm lấy Vô Song hơn nữa tốc độ của kẻ này cực nhanh, khả năng xuất đao còn nhanh hơn, giờ khắc này đao đã tới cổ Vô Song.
Âm vang lên, đao tới.
Tỳ Sa Môn Thiên, kẻ này thực sự cực kỳ đặc biệt cũng mạnh một cách bất ngờ.
(Còn chương nhé)Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook