Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 987
Trong Kiếm Trủng hiện tại chỉ còn mình Vô Song đối mặt với Hoàng Thường, Cơ Vô Song lúc này thực sự không hề hoài nghi Hoàng Thường nhất định ra tay với mình.
Hoàng Thường rõ ràng không sai, tuyệt đối không sai.
Nếu Vô Song là Hoàng Thường thì nàng cũng sẽ xử lý như vị Hoàng Đạo Sư này, nên nhớ Hoàng Thường đứng ở góc độ Thanh triều, thiên hạ tự dưng xuất hiện một cao thủ thần thần bí bí, một người àm từ trước đến này Hoàng Thường chưa từng nghe thì sẽ thế nào?.
Nếu đây là Tây Vực hay Bắc Cương thì cũng thôi đi, có thêm cao thủ nào Hoàng Thường cũng lười quản nhưng đây là Trung Nguyên, là địa bàn của Hoàng Thường.
Vô Song có thể bịa chuyện mà lừa Tiểu Long Nữ thậm chí lừa được rất rất nhiều người nhưng trong cái danh sách này tuyệt chẳng có Hoàng Thường, Cơ Vô Song không có tự tin lừa được Hoàng Thường, ai mà biết vị chủ nhân Trung Nguyên này nắm được những thông tin lớn thế nào?, ngay cả việc Lâm Triều Anh xuất thân Thần Nông Cốc, việc mà Cơ Vô Song chưa từng biết cũng chưa từng nghĩ đến Hoàng Thường cũng biết, lượng thông tin mà Hoàng Thường nắm được vượt rất xa Vô Song.
Ngoại trừ vấn đề này ra Cơ Vô Song còn chạm tới đại kỵ của Hoàng Thường, bất kể Kiếm Trủng hay Cổ Mộ Phái đều là nơi ẩn thế trong mắt người ngoài, gần như tuyệt tích giữa thế gian, nay Vô Song dĩ nhiên lại có quan hệ với cả hai, vậy ai biết nàng còn biết bao nhiêu bí mật ở Trung Nguyên?.
Hoàng Thường hiện tại đang mặc định cho Vô Song thân phận vực ngoại cao thủ đồng thời một vực ngoại cao thủ có thể biết rất nhiều bí mật của Trung Nguyên, như vậy Hoàng Thường không ra tay với Vô Song mới là lạ.
Cơ Vô Song im lặng nhìn Hoàng Thường, nàng không đáp mà thật sự cũng không nghĩ ra cái gì để đáp Hoàng Thường lúc này, thế là Vô Song lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với Hoàng Thường, nàng cứ như quên mất lời Hoàng Thường vừa nói mà hỏi.
“Hoàng Đạo Sư, có một vật luôn khiến ta hết sức tò mò nhưng thủy chung không hiểu, Hoàng Đạo Sư đọc hết sách trong thiên hạ, hy vọng có thể vì ta giải thích”.
Thấy Vô Song khí định thần nhàn ngồi xuống trước mặt mình, trong mắt Hoàng Thường hiện ra chút vẻ hứng thú, Hoàng Thường cũng im lặng không nói bởi con người này biết Vô Song còn chưa nói hết lời.
“Đạo Sư, không biết người đã nghe tới Trấn Kiếm – Thất Chủng Hồn nghe chưa”.
Câu hỏi này quả nhiên càng khiến cho Hoàng Thường hứng thú, Hoàng Thường cứ như cũng quên luôn việc mà mình vừa nói mà hỏi lại Vô Song.
“Cơ cô nương không ngờ lại có thể gọi tên Thất Chủng Hồn, vậy không biết hoàng thất Phù Tang cùng cô nương có thù oan gì đây?”.
“Từ xưa đến nay, quan tâm đến Thất Chủng Hồn hoặc là có ác ý với hoàng thất Phù Tang hoặc là vương tộc Cao Ly, lão đạo thiết nghĩ Cơ cô nương cũng không phải là vương tộc Cao Ly đi?”.
Vô Song không rõ tại sao Hoàng Thường tự nhiên lại nói ra lời này nhưng nàng biết bên trong tất có huyền cơ.
Thất Chủng Hồn chỉ sợ có quan hệ trong đại tới an nguy hoàng thất Phù Tang, vật có thể uy hiếp hoàng thất của một quốc gia thì đại diện cho cái gì?, Thất Chủng Hồn có liên quan tới Long Mạch của Phù Tang, đây là điều duy nhất mà cả hai Vô Song nghĩ đến lúc này.
Về phần vương tộc Cao Ly thì cũng chẳng có gì để nói, dù sao Thất Chủng Hồn cũng là vật của Cao Ly, người Cao Ly dĩ nhiên muốn đòi lại.
“Đạo sư nói quá, ta chỉ là tò mò mà thôi, trong lúc vô tình đọc được chút điển tịch của Phù Tang vì vậy có hứng thú rất lớn với Thất Chủng Hồn”.
Hoàng Thường nhìn Vô Song, cũng không ai biết Hoàng Thường đang nghĩ gì, càng không rõ con người này có tin tưởng Vô Song hay không, chỉ biết Hoàng Thường rất nhanh đáp lời nàng.
“Việc của Phù Tang lão đạo không hứng thú tìm hiểu lắm, chỉ biết nếu Thất Chủng Hồn bị rút ra thì Phù Tang liền gặp tai ương ngập đầu”.
Đây có lẽ là đáp án tốt nhất mà Vô Song muốn nghe, chí ít nó cho Vô Song một con đường để hướng về, khi nghe Hoàng Thường nói xong thì Vô Song hiểu rất có khả năng trận chiến cuối cùng với Đại Quốc Chỉ diễn ra ở nơi phong ấn Thất Chủng Hồn.
“Đạo sư, nếu chỉ cần rút Thất Chủng Hồn ra thì Phù Tang sẽ gặp tai ương, há chẳng phải đây là tử huyệt của Phù Tang Quốc?”.
Nghe Vô Song nói, Hoàng Thường rất tự nhiên mà gật đầu.
“Đúng, Thất Chủng Hồn là tử huyệt của Phù Tang Quốc, vấn đề là ai có thể rút được Thất Chủng Hồn ra không”.
Hoàng Thường quả thật biết đây là tử huyệt của Phù Tang nhưng mà Hoàng Thường lại không muốn đi vào tìm hiểu bởi vì Hoàng Thường biết mình rút không được, nếu ông làm không được hà cớ gì cần quan tâm?.
Nghe được câu trả lời của Hoàng Thường, Cơ Vô Song lại lập tức hỏi.
“Đạo sư, vậy nếu có người sở hữu cả Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc, Bát Chỉ Kính, Hoàng Kiếm, Ma Kiếm cùng Thánh Kiếm thì sao?”.
Vô Song lập tức hỏi khiến cho Hoàng Thường nhíu mày lại, lần này Hoàng Thường không có trả lời Vô Song ngay lập tức mà lại có chút trầm ngâm, ngón tay chậm rãi gõ lên bàn đá theo những âm điệu kỳ dị, sự yên lặng này kéo dài 10 phút đồng hồ thì Hoàng Thường mới lại mở miệng.
“Tu vi võ đạo của kẻ kia là gì?”.
Vô Song rốt cuộc đợi được Hoàng Thường trả lời, nàng không chút nghĩ ngợi mà đáp.
“Hợp Đạo Cảnh siêu cấp cường nhân”.
Ba chữ Hợp Đạo Cảnh làm Hoàng Thường càng thêm nhíu chặt lông mày nhưng lần này Hoàng Thường cũng không mất quá nhiều thời gian mà đáp.
“Hợp Đạo Cảnh nào ngu như vậy?”.
Câu trả lời của Hoàng Thường... Suýt nữa làm Cơ Vô Song ngã ngửa nhưng mà nàng cũng rất nhanh hiểu ý Hoàng Thường, Hợp Đạo Cảnh bình thường chỉ sợ không làm được bởi đây là hành động tự sát nhưng mà Đại Quốc Chủ lại không phải Hợp Đạo Cảnh bình thường, thế là Vô Song đáp.
“Vậy nếu Hợp Đạo Cảnh cao thủ này có thể che mắt Thiên Đạo thì sao?”.
Quả nhiên Hoàng Thường nghe được lời Vô Song thì bắt đầu lần thứ hai im lặng như đang suy tính ra vài loại kết quả khác nhau, lần này còn lâu hơn nữa phải đến 15 phút thì mới đáp lời Vô Song.
“Che mắt Thiên Đạo?, có thể che được bao lâu?”.
Câu hỏi ngược lại này của Hoàng Thường làm Vô Song có chút đắn đo bởi vì nàng cũng không rõ Đại Quốc Chủ có thể che được bao lâu đồng thời nàng không khỏi bắt đầu phải đánh giá lại Hoàng Thường.
Đối với Hoàng Thường... Che mắt Thiên Đạo là những từ ngữ đơn giản vô cùng, bình thường vô cùng.
Vô Song lúc này mới nhớ ra trước mặt mình là ai, Đại Quốc Chủ chỉ là chủ của cái Bồng Lai mà thôi nhưng Hoàng Thường lại khác, Hoàng Thường là Đạo Sư.
Đạo Sư là gì?, Đạo Giáo Chi Sư.
Đạo Giáo tại thời đại này gần như lấy Hoàng Thường vi tôn vì vậy mới có danh hiệu Hoàng Đạo Sư.
Đạo Giáo hàng trăm năm trước thua xa Phật Giáo cùng Nho Giáo nhưng mà từ khi nhà Thanh bắt đầu tiến vào Trung Nguyên thì Đạo Giáo phát triển cực mạnh, Toàn Chân là Đạo Giáo, Võ Đang cũng là Đạo Giáo mà Hoàng Thường thì càng đại diện cho Đạo Giáo, Đạo Giáo cơ hồ có trăm vạn tín đồ thậm chí ngàn vạn tín đồ, so về tín đồ tuy vẫn không bằng Nho Giáo nhưng ẩn ẩn đã vượt qua Phật Giáo.
Nếu Hoàng Thường cũng có thủ đoạn thu thập tín ngưỡng lực đồng thời có Khang Hy Hoàng Đế vì Hoàng Thường thủ hộ... Hoàng Thường chỉ sợ có thể làm càng tốt hơn, càng độc hơn so với Đại Quốc Chủ.
Lần này đến lượt Vô Song im lặng một hồi rồi nàng mới đáp.
“Kẻ này tu ra tín ngưỡng lực, có Tín Ngưỡng Quốc Độ thủ hộ lại thêm hắn có thể mị hoặc được Thiên Hoàng, rất có khả năng hắn được chính Thiên Hoàng giúp đỡ”.
Lần này thì Hoàng Thường cũng chẳng cần nghĩ mà nhoẻn miệng cười.
“Nghe lời Cơ nữ hiệp nói lão đạo thật sự muốn tới Phù Tang một chuyến, Phù Tang là nước lớn hơn nữa rất phiền phức, trời cao hoàng đế xa Đại Thanh chúng ta khó lòng làm gì Phù Tang, vùng nội hải Đại Thanh rất nhiều lần bị cướp biển Phù Tang tàn phá”.
Nói đến đây trên người Hoàng Thường xuất hiện từng tia từng tia hoàng khí, Cơ Vô Song nhìn thấy hoàng khí của Hoàng Thường thì cả người nàng nhẹ run lên.
Hoàng khí là gì?, đây là khí của bậc quân vương, của bậc đế hoàng.
Hoàng Thường dĩ nhiên cũng có Hoàng Khí?.
“Tụ tập đủ ngũ đại Thần Binh, có thực lực Hợp Đạo Cảnh, có Tín Ngưỡng Quốc Độ lại thêm thiên tử thủ hộ vậy chỉ cần muốn liền có thể diệt Phù Tang”.
Nói đến đây ánh mắt Hoàng Thường lóe lên, ánh mắt dĩ nhiên nhìn về phương Đông.
“Đáng tiếc đáng tiếc, việc thú vị thế này lão đạo lại không nghe thấy bao giờ, nếu lão đạo biết sớm hơn vậy thì để tự tay lão đạo diệt Phù Tang Quốc mới đúng”.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hoàng Thường rõ ràng không sai, tuyệt đối không sai.
Nếu Vô Song là Hoàng Thường thì nàng cũng sẽ xử lý như vị Hoàng Đạo Sư này, nên nhớ Hoàng Thường đứng ở góc độ Thanh triều, thiên hạ tự dưng xuất hiện một cao thủ thần thần bí bí, một người àm từ trước đến này Hoàng Thường chưa từng nghe thì sẽ thế nào?.
Nếu đây là Tây Vực hay Bắc Cương thì cũng thôi đi, có thêm cao thủ nào Hoàng Thường cũng lười quản nhưng đây là Trung Nguyên, là địa bàn của Hoàng Thường.
Vô Song có thể bịa chuyện mà lừa Tiểu Long Nữ thậm chí lừa được rất rất nhiều người nhưng trong cái danh sách này tuyệt chẳng có Hoàng Thường, Cơ Vô Song không có tự tin lừa được Hoàng Thường, ai mà biết vị chủ nhân Trung Nguyên này nắm được những thông tin lớn thế nào?, ngay cả việc Lâm Triều Anh xuất thân Thần Nông Cốc, việc mà Cơ Vô Song chưa từng biết cũng chưa từng nghĩ đến Hoàng Thường cũng biết, lượng thông tin mà Hoàng Thường nắm được vượt rất xa Vô Song.
Ngoại trừ vấn đề này ra Cơ Vô Song còn chạm tới đại kỵ của Hoàng Thường, bất kể Kiếm Trủng hay Cổ Mộ Phái đều là nơi ẩn thế trong mắt người ngoài, gần như tuyệt tích giữa thế gian, nay Vô Song dĩ nhiên lại có quan hệ với cả hai, vậy ai biết nàng còn biết bao nhiêu bí mật ở Trung Nguyên?.
Hoàng Thường hiện tại đang mặc định cho Vô Song thân phận vực ngoại cao thủ đồng thời một vực ngoại cao thủ có thể biết rất nhiều bí mật của Trung Nguyên, như vậy Hoàng Thường không ra tay với Vô Song mới là lạ.
Cơ Vô Song im lặng nhìn Hoàng Thường, nàng không đáp mà thật sự cũng không nghĩ ra cái gì để đáp Hoàng Thường lúc này, thế là Vô Song lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với Hoàng Thường, nàng cứ như quên mất lời Hoàng Thường vừa nói mà hỏi.
“Hoàng Đạo Sư, có một vật luôn khiến ta hết sức tò mò nhưng thủy chung không hiểu, Hoàng Đạo Sư đọc hết sách trong thiên hạ, hy vọng có thể vì ta giải thích”.
Thấy Vô Song khí định thần nhàn ngồi xuống trước mặt mình, trong mắt Hoàng Thường hiện ra chút vẻ hứng thú, Hoàng Thường cũng im lặng không nói bởi con người này biết Vô Song còn chưa nói hết lời.
“Đạo Sư, không biết người đã nghe tới Trấn Kiếm – Thất Chủng Hồn nghe chưa”.
Câu hỏi này quả nhiên càng khiến cho Hoàng Thường hứng thú, Hoàng Thường cứ như cũng quên luôn việc mà mình vừa nói mà hỏi lại Vô Song.
“Cơ cô nương không ngờ lại có thể gọi tên Thất Chủng Hồn, vậy không biết hoàng thất Phù Tang cùng cô nương có thù oan gì đây?”.
“Từ xưa đến nay, quan tâm đến Thất Chủng Hồn hoặc là có ác ý với hoàng thất Phù Tang hoặc là vương tộc Cao Ly, lão đạo thiết nghĩ Cơ cô nương cũng không phải là vương tộc Cao Ly đi?”.
Vô Song không rõ tại sao Hoàng Thường tự nhiên lại nói ra lời này nhưng nàng biết bên trong tất có huyền cơ.
Thất Chủng Hồn chỉ sợ có quan hệ trong đại tới an nguy hoàng thất Phù Tang, vật có thể uy hiếp hoàng thất của một quốc gia thì đại diện cho cái gì?, Thất Chủng Hồn có liên quan tới Long Mạch của Phù Tang, đây là điều duy nhất mà cả hai Vô Song nghĩ đến lúc này.
Về phần vương tộc Cao Ly thì cũng chẳng có gì để nói, dù sao Thất Chủng Hồn cũng là vật của Cao Ly, người Cao Ly dĩ nhiên muốn đòi lại.
“Đạo sư nói quá, ta chỉ là tò mò mà thôi, trong lúc vô tình đọc được chút điển tịch của Phù Tang vì vậy có hứng thú rất lớn với Thất Chủng Hồn”.
Hoàng Thường nhìn Vô Song, cũng không ai biết Hoàng Thường đang nghĩ gì, càng không rõ con người này có tin tưởng Vô Song hay không, chỉ biết Hoàng Thường rất nhanh đáp lời nàng.
“Việc của Phù Tang lão đạo không hứng thú tìm hiểu lắm, chỉ biết nếu Thất Chủng Hồn bị rút ra thì Phù Tang liền gặp tai ương ngập đầu”.
Đây có lẽ là đáp án tốt nhất mà Vô Song muốn nghe, chí ít nó cho Vô Song một con đường để hướng về, khi nghe Hoàng Thường nói xong thì Vô Song hiểu rất có khả năng trận chiến cuối cùng với Đại Quốc Chỉ diễn ra ở nơi phong ấn Thất Chủng Hồn.
“Đạo sư, nếu chỉ cần rút Thất Chủng Hồn ra thì Phù Tang sẽ gặp tai ương, há chẳng phải đây là tử huyệt của Phù Tang Quốc?”.
Nghe Vô Song nói, Hoàng Thường rất tự nhiên mà gật đầu.
“Đúng, Thất Chủng Hồn là tử huyệt của Phù Tang Quốc, vấn đề là ai có thể rút được Thất Chủng Hồn ra không”.
Hoàng Thường quả thật biết đây là tử huyệt của Phù Tang nhưng mà Hoàng Thường lại không muốn đi vào tìm hiểu bởi vì Hoàng Thường biết mình rút không được, nếu ông làm không được hà cớ gì cần quan tâm?.
Nghe được câu trả lời của Hoàng Thường, Cơ Vô Song lại lập tức hỏi.
“Đạo sư, vậy nếu có người sở hữu cả Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc, Bát Chỉ Kính, Hoàng Kiếm, Ma Kiếm cùng Thánh Kiếm thì sao?”.
Vô Song lập tức hỏi khiến cho Hoàng Thường nhíu mày lại, lần này Hoàng Thường không có trả lời Vô Song ngay lập tức mà lại có chút trầm ngâm, ngón tay chậm rãi gõ lên bàn đá theo những âm điệu kỳ dị, sự yên lặng này kéo dài 10 phút đồng hồ thì Hoàng Thường mới lại mở miệng.
“Tu vi võ đạo của kẻ kia là gì?”.
Vô Song rốt cuộc đợi được Hoàng Thường trả lời, nàng không chút nghĩ ngợi mà đáp.
“Hợp Đạo Cảnh siêu cấp cường nhân”.
Ba chữ Hợp Đạo Cảnh làm Hoàng Thường càng thêm nhíu chặt lông mày nhưng lần này Hoàng Thường cũng không mất quá nhiều thời gian mà đáp.
“Hợp Đạo Cảnh nào ngu như vậy?”.
Câu trả lời của Hoàng Thường... Suýt nữa làm Cơ Vô Song ngã ngửa nhưng mà nàng cũng rất nhanh hiểu ý Hoàng Thường, Hợp Đạo Cảnh bình thường chỉ sợ không làm được bởi đây là hành động tự sát nhưng mà Đại Quốc Chủ lại không phải Hợp Đạo Cảnh bình thường, thế là Vô Song đáp.
“Vậy nếu Hợp Đạo Cảnh cao thủ này có thể che mắt Thiên Đạo thì sao?”.
Quả nhiên Hoàng Thường nghe được lời Vô Song thì bắt đầu lần thứ hai im lặng như đang suy tính ra vài loại kết quả khác nhau, lần này còn lâu hơn nữa phải đến 15 phút thì mới đáp lời Vô Song.
“Che mắt Thiên Đạo?, có thể che được bao lâu?”.
Câu hỏi ngược lại này của Hoàng Thường làm Vô Song có chút đắn đo bởi vì nàng cũng không rõ Đại Quốc Chủ có thể che được bao lâu đồng thời nàng không khỏi bắt đầu phải đánh giá lại Hoàng Thường.
Đối với Hoàng Thường... Che mắt Thiên Đạo là những từ ngữ đơn giản vô cùng, bình thường vô cùng.
Vô Song lúc này mới nhớ ra trước mặt mình là ai, Đại Quốc Chủ chỉ là chủ của cái Bồng Lai mà thôi nhưng Hoàng Thường lại khác, Hoàng Thường là Đạo Sư.
Đạo Sư là gì?, Đạo Giáo Chi Sư.
Đạo Giáo tại thời đại này gần như lấy Hoàng Thường vi tôn vì vậy mới có danh hiệu Hoàng Đạo Sư.
Đạo Giáo hàng trăm năm trước thua xa Phật Giáo cùng Nho Giáo nhưng mà từ khi nhà Thanh bắt đầu tiến vào Trung Nguyên thì Đạo Giáo phát triển cực mạnh, Toàn Chân là Đạo Giáo, Võ Đang cũng là Đạo Giáo mà Hoàng Thường thì càng đại diện cho Đạo Giáo, Đạo Giáo cơ hồ có trăm vạn tín đồ thậm chí ngàn vạn tín đồ, so về tín đồ tuy vẫn không bằng Nho Giáo nhưng ẩn ẩn đã vượt qua Phật Giáo.
Nếu Hoàng Thường cũng có thủ đoạn thu thập tín ngưỡng lực đồng thời có Khang Hy Hoàng Đế vì Hoàng Thường thủ hộ... Hoàng Thường chỉ sợ có thể làm càng tốt hơn, càng độc hơn so với Đại Quốc Chủ.
Lần này đến lượt Vô Song im lặng một hồi rồi nàng mới đáp.
“Kẻ này tu ra tín ngưỡng lực, có Tín Ngưỡng Quốc Độ thủ hộ lại thêm hắn có thể mị hoặc được Thiên Hoàng, rất có khả năng hắn được chính Thiên Hoàng giúp đỡ”.
Lần này thì Hoàng Thường cũng chẳng cần nghĩ mà nhoẻn miệng cười.
“Nghe lời Cơ nữ hiệp nói lão đạo thật sự muốn tới Phù Tang một chuyến, Phù Tang là nước lớn hơn nữa rất phiền phức, trời cao hoàng đế xa Đại Thanh chúng ta khó lòng làm gì Phù Tang, vùng nội hải Đại Thanh rất nhiều lần bị cướp biển Phù Tang tàn phá”.
Nói đến đây trên người Hoàng Thường xuất hiện từng tia từng tia hoàng khí, Cơ Vô Song nhìn thấy hoàng khí của Hoàng Thường thì cả người nàng nhẹ run lên.
Hoàng khí là gì?, đây là khí của bậc quân vương, của bậc đế hoàng.
Hoàng Thường dĩ nhiên cũng có Hoàng Khí?.
“Tụ tập đủ ngũ đại Thần Binh, có thực lực Hợp Đạo Cảnh, có Tín Ngưỡng Quốc Độ lại thêm thiên tử thủ hộ vậy chỉ cần muốn liền có thể diệt Phù Tang”.
Nói đến đây ánh mắt Hoàng Thường lóe lên, ánh mắt dĩ nhiên nhìn về phương Đông.
“Đáng tiếc đáng tiếc, việc thú vị thế này lão đạo lại không nghe thấy bao giờ, nếu lão đạo biết sớm hơn vậy thì để tự tay lão đạo diệt Phù Tang Quốc mới đúng”.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook