Thiệu Duẫn cảm thấy mình điên rồi.
Trong thời gian ba ngày anh bắt tay xử lý toàn bộ công việc, có thể từ chối liền từ chối, không để ý học trưởng cầu xin, kiên trì muốn nghỉ phép nửa tháng.
Mà khi tập trung giải quyết xong mọi việc, anh lập tức đáp máy bay trở về Đài Loan, lại đi nhờ xe vào trấn nhỏ, vì sinh nhật cô gái kia!
Anh cảm thấy mình nhất định là có vấn đề, sao lại vì sinh nhật cô gái kia làm cho chính mình mệt mỏi như vậy, không phải anh vốn chỉ định gửi quà sinh nhật cho cô thôi sao?
Nhưng nghĩ đến cô nói quà sinh nhật cô muốn là gặp anh…… anh liền như điên, liều mạng xử lý hết công việc.
Sau đó giống một tên ngốc đuổi tới trấn nhỏ, đi vào nhà cô, chờ mong bộ dáng cô cảm động lại kinh ngạc khi nhìn thấy anh, ai ngờ đến nhà cô, bên trong lại không có nửa bóng người.
Mặt của anh lập tức trầm xuống, ở trong nhà cô đợi vài giờ, cô vẫn không về. Đã trễ thế này, cô gái kia chạy đi đâu?
Không phải là đi cùng người đàn ông khác mừng sinh nhật chứ?
Anh bước ra khỏi nhà cô, tâm tình khó chịu chuẩn bị tìm người. Khi đi qua quán bar nhỏ nghe được tiếng náo nhiệt bên trong, đang chuẩn bị bước vào quán bar lại chợt nghe thấy cô cùng trưởng trấn nói chuyện.
Cô gái này!
Anh làm bản thân mệt mỏi như một tên ngốc, vì một câu của cô, anh liền bay gấp từ Newyork về, không ngờ lại nghe thấy cô đang cười nói về người đàn ông khác!
Tốt lắm, anh tức giận xoay người bước đi, quyết định lập tức về Newyork, thần kinh anh nhất định là hỏng rồi mới có thể tới nơi này, lại vì một cô gái chết tiệt!
Hơi nhếch môi, Thiệu Duẫn bước nhanh rời đi, khuôn mặt anh tuấn âm trầm khó coi, toàn thân tản ra lửa giận hừng hực, làm cho người ta không dám tới gần.
Đan Tiểu Phù cúi đầu yên lặng đi theo sau anh, biết người đàn ông này đang tức giận, cô thực thức thời giống cô dâu nhỏ, không dám ho he một tiếng.
Nhìn thấy anh xuất hiện đương nhiên cô rất cảm động — tuy rằng cô đã sớm đoán được, người đàn ông này không được tự nhiên, nhìn như không thèm để ý tới cô, nhưng lại ghi tạc lời của cô trong lòng.
Biết cô thích uống hồng trà, anh tặng cô hồng trà Đại Cát Lĩnh, miệng lại nói đây là bạn bè đưa, anh không có hứng thú với hồng trà, nên cho cô.
Việc tốt sao lại khéo như vậy? Mỗi lần cô nói hết hồng trà, bạn anh sẽ đưa hồng trà tới ngay!
Mà lần này, khi cô nói sinh nhật muốn gặp anh, tuy rằng miệng anh nói bận việc, nhưng cô biết anh nhất định sẽ xuất hiện. Thấy anh đột nhiên bận rộn đến ngay cả thời gian chát webcam với cô cũng không rảnh, cô liền mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Dù biết như vậy, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh xuất hiện cô vẫn rất vui vẻ. Thật ra cô đã sớm nhìn thấy anh đứng ở cửa quán bar nên mới cố ý nói những lời này với trưởng trấn.
Anh tức giận đã ở trong dự kiến của cô, cô cố ý!
Ai bảo thanh mai trúc mã xinh đẹp kia của anh đến nhà anh, hơn nữa anh còn vì thanh mai trúc mã mà hủy bỏ thời gian bọn họ hẹn chát webcam, nhìn cô giống như không cần, không để ý nhưng cũng sẽ ghen.
Cô nam quả nữ chung sống một nhà, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Tuy rằng cô tin tưởng anh, nhưng cô không tin tưởng thanh mai trúc mã kia.
Khi chát webcam, phút giây khi hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, liền biết đó là kẻ thù của mình.
Mà lúc này đây, cô liền ý thức được nguy cơ.
Cô gái kia chiếm ưu thế quá lớn, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại là đồng nghiệp trong công ty, hai nhà lại là thân thiết, bọn họ ở cùng một chỗ dường như là chuyện đương nhiên.
Mà cô thì sao? Thiệu Duẫn đối với cô là cảm giác gì?
Cô thích anh, vô cùng thích, thích ra ngoài dự kiến chính mình, tuy rằng tính tình anh không tốt, hay tức giận, lại nhỏ nhen, hay giận dỗi, nhưng anh luôn dịu dàng không dấu vết, nhìn hành động tri kỷ đáng yêu của anh, cô luôn cười trộm trong lòng, cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu.
Cảm giác thích anh càng ngày càng sâu sắc, chờ lúc cô phát hiện, trong lòng trong mắt đã đều là anh.
Một khi thích sẽ bất an, hơn nữa một chút thái độ anh đều không có, cho dù đối tốt với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ.
Cho nên cô cố ý chọc giận anh, nhìn anh tức giận, lúc đó mới cảm giác được anh để ý cô.
Hai người trở lại nhà cô, Thiệu Duẫn cầm hành lý chuẩn bị rời đi, Đan Tiểu Phù đứng ở cửa, thật tội nghiệp nhìn anh: “Anh muốn đi đâu?”
“Về Newyork.” anh lạnh lùng trả lời, thấy cô che ở cửa, lập tức trừng mắt: “Tránh ra!”
“Không cần.” Cô tiến lên đoạt lấy hành lý của anh quăng qua bên cạnh.
“Em làm cái gì?” anh trừng mắt nhìn hành động của cô, nhưng lại không ngăn cản.
“Đương nhiên là không cho anh rời đi nha!” Cô nhìn anh, lộ ra tươi cười lấy lòng: “Anh đừng tức giận nữa! Vừa rồi ở quán bar chúng em chỉ đùa thôi.”
“Phải không?” anh mới không tin: “Không phải em thích anh trai trưởng trấn rất lâu rồi sao?”
Anh trai trưởng trấn là mãnh nam cô yêu nhất nha!
Nghĩ đến vẻ mặt cô vui vẻ mừng rõ vừa rồi, Thiệu Duẫn liền một bụng lửa giận.
“Nào có?” Cô trợn tròn mắt, bày ra vẻ mặt vô tội, giữ chặt tay anh: “Em nào có thích anh ta? Từ khi ở bên anh, em chỉ thích anh.”
Thiệu Duẫn lại hừ lạnh một tiếng, bỏ tay cô ra: “Đan Tiểu Phù, em cho rằng nói những lời dễ nghe này anh sẽ tin?” Bình thường cho đường anh sẽ ăn, nhưng bây giờ anh đang tức giận, không, thích, ăn!
“Người ta nói thật đó! Hơn nữa em đã sớm nhìn thấy anh ở cửa.” Cô thành thật thừa nhận.
“Có ý gì?” Thiệu Duẫn lập tức nheo mắt.
“Ừ……” Cô cúi đầu chột dạ tay nắm lấy đầu ngón tay bên kia.
“Em cố ý nói cho anh nghe?” anh lạnh lùng hỏi, dường như có thể nghe được là anh tốn hơi thừa lời.
Nhất thời đầu cô cúi càng thấp.
“Đan Tiểu Phù……” anh tức giận đến rống lớn, cô gái này dám đùa giỡn anh!
“Thực xin lỗi mà!” Đan Tiểu Phù chạy nhanh ôm lấy anh làm nũng: “Người ta nhìn thấy anh xuất hiện rất vui đó!”
“Vui đến nỗi muốn đùa giỡn anh sao?” Làm nũng cũng vô dụng, anh hoàn toàn tức giận, anh mệt như điên, còn bị cô đùa giỡn.
“Ai bảo anh đột nhiên có thêm một thanh mai trúc mã……” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cái gì?” Thiệu Duẫn nghe được, lửa giận bùng cháy lập tức biến mất, nghi ngờ nhìn cô: “Em đang ghen?”
Cô không hé răng, chính là ôm anh càng chặt.
Thiệu Duẫn nhịn không được nhướng môi, thực phục phịch hừ nhẹ: “Đừng quên, em không có quyền can thiệp anh.” Đây là chính cô đề nghị lúc trước.
“Em biết nha!” Cô ở trong lòng anh rầu rĩ nói: “Cho nên em chỉ tự mình buồn ăn dấm chua thôi!” Thuận tiện chọc anh hết giận.
“Sau đó chọc anh để hết giận sao?” anh nói toạc ra xiếc của cô.
Đan Tiểu Phù không phủ nhận, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt lấy lòng: “Không tức giận?”
Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Duẫn vẫn lạnh: “Lần sau em đùa anh như thế nữa xem.” anh cảnh cáo cô, nhưng lại tuyệt không dọa người.
“Sẽ không.” Đan Tiểu Phù cười mị mắt, biết chính mình đã đem người đàn ông này dỗ được, cô nâng tay lên ôm lấy cổ anh: “Nhìn thấy anh em thật vui nha!”
“Phải không? Anh thấy em ở quán bar cũng thực vui vẻ thôi!” anh còn ghi hận.
“Nào có? Người ta rất nhớ anh nha!” Cô làm nũng, hôn một cái lên môi anh: “Anh cố ý trở về mừng sinh nhật em sao?”
“Không phải.” Thiệu Duẫn lập tức phủ nhận: “Là trùng hợp ở Đài Loan có việc, anh mới quyết định trở về, thuận tiện lại đây tìm em.” anh nói dối, không muốn thừa nhận loại chuyện mất mặt này.
Biết người đàn ông này lại sĩ diện, cô cũng không vạch trần anh.
“Thì ra là vậy.” Cô sáng tỏ gật đầu, chính là đôi mắt long lanh, phiếm ý cười.
Thiệu Duẫn chột dạ chớp mắt, ho nhẹ một tiếng: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Chỉ có như vậy? Quà sinh nhật đâu?” Trợn tròn mắt, cô không hài lòng giơ tay đòi quà anh.
Thiệu Duẫn quay đầu, tức giận trả lời cô: “ Không phải chính em nói nhìn thấy anh là quà sinh nhật em muốn sao?” anh đã làm như cô mong muốn!
Cô có nói như vậy, Đan Tiểu Phù không còn lời nào để nói, chỉ có thể chu miệng trừng anh.
Chiếm thế thượng phong! Thiệu Duẫn đắc ý nhướng môi.
Đan Tiểu Phù bĩu môi, đột nhiên đá dép lê rơi xuống, sau đó đặt chân lên trên chân anh.
“Em làm cái gì……” Hành động của cô làm anh sửng sốt.
Cô ôm lấy cổ anh, ngọt ngào cười với anh: “Khiêu vũ.”
“Khiêu vũ?” Như vậy làm sao khiêu vũ?
“Ừ, anh ôm em khiêu vũ.”
“Không cần, xuống đi!” anh từ chối.
Đan Tiểu Phù lập tức lộ ra biểu tình đáng thương, thực uất ức nói: “Hôm nay là sinh nhật người ta nha, chỉ còn nửa giờ cuối cùng sẽ qua sinh nhật……” Cô nói vô cùng đáng thương, thong thả nâng chân lên, chuẩn bị rời chân anh.
“Đừng nhúc nhích.” Thiệu Duẫn ôm thắt lưng cô, chép môi, không cam lòng thuận theo ý cô, hoạt động đôi chân, ôm cô khiêu vũ.
Đan Tiểu Phù cười trộm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cảm động nhìn anh, tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh, đi theo bước nhảy của anh nhẹ hát.
Thiệu Duẫn thường nghe bài hát này, khi gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông nhạc chờ của cô chính là bài này. Nhìn nụ cười nhẹ bên môi cô, vẻ mặt thỏa mãn lại hạnh phúc làm cho khóe môi của anh cũng không ngăn được mà khẽ nhếch.
“Anh từng hát tình ca cho con gái nghe chưa?”
“Không có.” Loại chuyện nhàm chán này anh không có hứng thú làm!
Cô cũng nghĩ vậy, với cá tính sĩ diện của anh, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, hơn nữa anh cũng không cần hát tình ca để theo đuổi con gái, bởi vì có một đống con gái yêu thương nhung nhớ anh rồi.
Nghĩ vậy, cô ám chỉ nói với anh: “Nếu có người đàn ông trước mặt mọi người hát tình ca cho em nghe, em nhất định sẽ rất cảm động.” Hơn nữa người hát là anh.
Thiệu Duẫn chỉ cảm thấy buồn cười vì lời cô nói, châm biếm phiết môi: “Loại chuyện cũ rích này có gì đáng cảm động?” Con gái, chính là nhàm chán như vậy.
“Anh không hiểu!” Cô cho anh một cái nhìn xem thường, quỷ tự đại không hiểu lòng phụ nữ! “Nếu anh hát tình ca cho em nghe, cho dù ngũ âm không được đầy đủ, em vẫn sẽ rất cảm động.” Bởi vì như vậy có nghĩa là anh yêu thương cô.
Tuy rằng cũ, nhưng nếu không phải vì yêu, người đàn ông nào đồng ý không để ý mặt mũi trước mặt mọi người hát tình ca cho con gái nghe, cô cảm động là tấm lòng kia.
“Em cứ chờ đi!” anh sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này, huống chi khi không, không có chuyện gì sao lại hát tình ca cho cô nghe?
“Chờ người đàn ông khác sao?”
Lời của cô rước lấy anh nhìn chằm chằm: “Em dám để người đàn ông khác hát tình ca cho em nghe thử xem!” cô gái này dám thông đồng với người đàn ông khác, anh tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô!
Nhận thấy được dục vọng giữ lấy của chính mình, Thiệu Duẫn không khỏi sửng sốt.
Đột nhiên, anh phát hiện mình hình như đã bỏ rất nhiều tâm tư lên người cô, thậm chí còn vì cô mà trở về Đài Loan, chuyện này vốn không giống tác phong của anh.
Thế nhưng lại để ý việc cô ở bên người đàn ông khác…… Trước kia khi quen bạn gái, anh chưa bao giờ để ý như vậy.
Anh vẫn cho rằng nên hợp tụ chán tan, nhìn bạn gái kết giao ở bên người đàn ông khác anh cũng không ghen tị ; Rõ ràng chia tay, anh cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng mới nghĩ đến Đan Tiểu Phù có thể ở bên người đàn ông khác, nghĩ đến hình ảnh kia, trong lòng liền dâng lên một cỗ tức giận, thậm chí muốn động thủ đánh người đàn ông kia.
Cảm giác đột nhiên tới này dọa đến Thiệu Duẫn.
Anh làm sao vậy?
“Sao lại không nhảy nữa?” anh đột nhiên dừng lại bất động, Đan Tiểu Phù nghi hoặc nhìn anh.
Thiệu Duẫn trừng mắt nhìn cô, sắc mặt đột nhiên âm trầm dọa người.
“Làm sao vậy?” Êm đẹp, sao anh lại đột nhiên biến sắc mặt?
Tâm Thiệu Duẫn đột nhiên loạn cả lên, nhìn cô gái trong lòng, tâm tư của anh một mảnh hỗn loạn, anh phát hiện hình như mình quá mức để ý cô.
Đây không phải hiện tượng tốt!
Anh buông cô ra, tạo khoảng cách với cô.
“Thiệu Duẫn?” Hành động của anh làm cho cô sửng sốt, vẻ mặt của anh cũng làm cho cô bất an.
Anh chớp mắt, lòng bối rối làm cho anh không kịp nghĩ, lập tức thốt ra: “Anh nghĩ chúng ta nên chia tay.”
“Cái gì?” Đan Tiểu Phù kinh ngạc.
“Tối nay anh qua ở chỗ Allen.” Cầm lấy hành lý, anh không nhìn cô, nhanh chóng cất bước rời đi.
Đan Tiểu Phù kinh ngạc nhìn anh rời đi, tiếng chuông trên tường vừa vặn vang lên, mà trong phòng chỉ còn lại một mình cô, lòng của cô một mảnh mờ mịt.
Quà sinh nhật , quà sinh nhật của cô cũng rời đi.
Trước khi rời đi, anh nói với cô…… Chia tay?
---
“Cho nên, hai người chia tay?” Đồ Vu Luân cắn răng, nheo mày, sắc mặt không tốt nhìn Thiệu Duẫn.
“Ừ!” Thiệu Duẫn trả lời có lệ, tâm tư phiền chán nhíu mày.
Anh cầm hành lý đi vào nhà Đồ Vu Luân, quăng hành lý qua một bên, một câu cũng chưa nói, khuôn mặt bình tĩnh trả lời vấn đề của Đồ Vu Luân.
Xem sắc mặt Thiệu Duẫn khó coi, Đồ Vu Luân tưởng Đan Tiểu Phù chọc giận Thiệu Duẫn, còn nói giỡn: “Không phải Tiểu Phù luôn ngoan ngoãn phục tùng cậu sao? Lần này sao lại chọc cậu giận? Còn để cậu mang hành lý chạy tới chỗ tớ thế này?”
Ai ngờ Thiệu Duẫn lại trả lời anh một câu — anh ta và Đan Tiểu Phù chia tay.
Lúc này Đồ Vu Luân cũng không còn tâm tình nói giỡn: “Cậu từ Newyork trở về là để nói chia tay trong ngày sinh nhật của cô ấy?” Nếu đúng, anh chắc chắn sẽ đánh cậu ta!
Cho dù là anh em, nhưng lòng bàn tay vẫn hướng vào bên trong. anh là người trong trấn, ai dám bắt nạt người trong trấn, chắc chắn anh sẽ không khách khí! Lại nói giao tình của anh và Đan Tiểu Phù cũng không phải là bình thường, hơn nữa Đan Tiểu Phù thích Thiệu Duẫn bao nhiêu, anh đều xem ở trong mắt.
Thân là bạn trai trước của cô gái kia, anh cũng chưa hưởng thụ qua đãi ngộ như Thiệu Duẫn, hơn nữa anh cũng chưa thấy Đan Tiểu Phù đối tốt với bạn trai như vậy, chỉ có Thiệu Duẫn, là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cưng chiều một người đàn ông như vậy.
Mà bây giờ người này thế mà nói với anh, cậu ta và Đan Tiểu Phù chia tay? Không nghĩ cũng biết nhất định là Thiệu Duẫn đưa ra lời chia tay, người này tốt nhất nên cho anh một lý do rõ ràng, nếu không anh nhất định giết cậu ta rồi kéo xác ra sau núi!
“Này! Nói chuyện đi!” Gặp Thiệu Duẫn không hé răng, Đồ Vu Luân tức giận rống lên.
Thiệu Duẫn sắc mặt tối tăm liếc anh một cái: “Tớ không có tâm tình ầm ỹ với cậu.” Tâm tình anh bây giờ đã đủ phiền, họ Đồ tốt nhất đừng đến gần anh, muốn đánh nhau anh cũng sẽ không thua!
“Ông đây cũng không muốn ầm ỹ với cậu, nhưng đừng quên bây giờ cậu đang ở nhà của tớ.” Dù gì anh cũng là chủ, người này tốt nhất thức thời một chút.
Thiệu Duẫn trực tiếp không trả lời, cầm lấy hành lý chuẩn bị chạy lấy người.
“Này!” Đồ Vu Luân liếc mắt xem thường, anh sao lại quên, tính tình người này so với anh còn kém hơn, cứng đầu với cậu ta chỉ có tan rã trong không vui.
“Được được được, chúng ta từ từ ngồi xuống một chút.” anh nhấc tay đầu hàng, lại đưa một tay khuyên Thiệu Duẫn: “Ngồi xuống, hai người chúng ta tán gẫu một chút, có thể chứ?”
Thiệu Duẫn liếc anh một cái, buông hành lý, phiền muộn ngồi ở bên cửa sổ.
“Này!” Đồ Vu Luân lấy một lon bia đưa cho anh.
Thiệu Duẫn mở bia ra, hung hăng hớp mấy ngụm.
Đồ Vu Luân cũng mở lon bia, không nói gì nhiều, liền lẳng lặng bồi anh uống bia.
“Allen, nhìn thấy tớ xuất hiện ở đây, cậu có cảm giác gì?” Thiệu Duẫn đột nhiên mở miệng.
Đồ Vu Luân liền trả lời: “Đương nhiên là bị dọa a.” Thiệu đại luật sư là một nhân vật lớn, lại đột nhiên trở về Đài Loan, đến trấn nhỏ xa xôi này của bọn họ: “Là vì sinh nhật Tiểu Phù mà trở về sao?”
Thiệu Duẫn không trả lời, chỉ hỏi tiếp: “Cậu có từng thấy tớ vì phụ nữ mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn này sao?”
“Đương nhiên không có, cậu là hình tượng một người đàn ông phong độ luôn đối tốt với phụ nữ, luôn ôn nhu săn sóc, nhưng cậu chưa bao giờ vì phụ nữ mà chậm trễ chính sự gì của cậu. Cậu trước kia quen bạn gái ở bên nhau chưa từng vượt qua ba tháng, bởi vì các cô ấy đều chịu không nổi cậu đối với tất cả phụ nữ đều tốt như nhau, nhưng cũng không tốt giống nhau, bởi vì cậu sẽ không vì các cô ấy mà thay đổi cá tính của cậu, lại càng không nói lời ngon ngọt.”
Người này nhìn như dễ ở chung, có phong độ, giống như bạch mã vương tử, nhưng trên thực tế căn bản là người đàn ông tự đại không hơn không kém.
Hả? Nói như vậy, anh ở bên Đan Tiểu Phù gần một năm, thật đúng là lâu ngoài ý muốn, hơn nữa thế mà còn vì sinh nhật Đan Tiểu Phù bay gấp từ Newyork về……
Đồ Vu Luân đột nhiên nghiền ngẫm, anh đánh giá Thiệu Duẫn, nhìn tơ máu trong đôi mắt của cậu ta, có thể thấy được cậu ta bận rộn bao nhiêu, Thiệu đại luật sư rõ ràng bề bộn nhiều việc lại có bộ dáng như bây giờ này……
“A Duẫn, cậu đối với Tiểu Phù hình như không giống……”
Thiệu Duẫn rũ mắt, yên lặng uống bia, anh cũng hiểu được anh đối Đan Tiểu Phù không giống. Vì một câu của cô, anh liền gấp trở về ; biết cô thích uống trà, anh cố định gửi tặng Đại Cát Lĩnh mà cô thích uống; cô sẽ không nấu cơm, nấu nướng chỉ giới hạn trong mỳ ăn liền, khi hai người ở chung, đều là anh xuống bếp, bởi vì cô nói cô thích ăn đồ ăn anh làm.
Anh tuy rằng làm sắc mặt cho cô xem, nhưng cuối cùng vẫn sẽ nấu cho cô ăn, sau đó nhìn bộ dáng cô ăn ngon lành, môi của anh sẽ nhẹ nhàng gợi lên.
Anh thích sạch sẽ, mỗi lần nhìn cô ném loạn đồ đạc, vừa nhìn thấy anh liền tức giận, sau đó giống bà quản gia vừa cằn nhằn vừa dọn dẹp. Sau khi dọn xong, cô sẽ ôm anh, làm nũng hôn anh, anh chịu không nổi đẩy cô ra, cô lại không thuận theo tiếp tục dính lại đây, dính đến anh không thể làm gì, tức giận đầy mình nhưng cô dính triền thực tự nhiên bị dập tắt.
Thời gian bọn họ ở chung không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày gặp mặt chát webcam, một ngày không cùng cô chát webcam, anh liền cảm thấy thiếu cái gì đó.
Vốn dĩ là bị cô khích tướng mới có thể xúc động ở bên cô, nhưng sự tình phát triển lệch khỏi quỹ đạo của anh đoán trước, thậm chí anh còn bất giác bị cô ảnh hưởng.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, anh đột nhiên không thể công nhận, cảm giác chính mình trở nên không giống chính mình, lại là vì cô gái kia……
Thiệu Duẫn nhíu chặt mi: “Allen, tớ bị cô ấy ảnh hưởng quá lớn, như vậy không được.” anh không thể công nhận, cô gái kia lại có thể làm cho anh phát cuồng.
“Hả?” Đồ Vu Luân sửng sốt, không hiểu ý của anh.
“Cậu không hiểu sao?” Thiệu Duẫn kích động nhìn anh: “Tớ thế mà giống như người điên trong ba ngày bắt tay xử lý hết tất cả công việc, sau đó giống một tên ngốc chạy tới nơi này, bởi vì cô ấy nói sinh nhật cô ấy muốn nhìn thấy tớ, chết tiệt! Sao tớ lại làm loại chuyện ngu xuẩn này?”
“Không chỉ như vậy, tâm tình của tớ luôn phập phồng theo từng lời nói của cô ấy. Ở trước mặt cô ấy tớ như một tên nhóc ngây thơ, đôi ba câu đã bị cô ấy chọc tức giận, lại dễ dàng bị cô dỗ mừng rỡ như điên. Cô ấy đem tớ ăn gắt gao, tớ lại một chút tự giác cũng không có, hơn nữa nghĩ đến cô ấy có thể ở bên người đàn ông khác, tớ liền tức giận đến sắp phát điên, chết tiệt, tớ sao thế này?”
Thiệu Duẫn phát điên rống, khi nào thì anh để ý một phụ nữ đến như vậy?
“À……” Đồ Vu Luân nghe vậy sửng sốt: “Cho nên, cậu muốn chia tay?”
“Đúng, cho nên tớ mở miệng nói chia tay.” anh cảm thấy tất cả đều rối loạn, như vậy không được, anh muốn mọi chuyện khôi phục bình thường, anh muốn bản thân trở lại bình thường.
“À……” Đồ Vu Luân hiểu được, anh thân thiết vỗ nhẹ vai Thiệu Duẫn: “Đứa nhỏ đáng thương, cậu đang sợ hãi.”
“Cái gì?”
Thấy Thiệu Duẫn không hiểu, Đồ Vu Luân nói lời thấm thía nhìn anh: “A Duẫn, cậu là bị tình yêu dọa sợ.” Đứa ngốc ngây thơ!
“Cái gì?” Tình yêu? Thiệu Duẫn trừng anh: “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
“Đúng, tình yêu, A Duẫn, cậu yêu Tiểu Phù!”
Hả? Vẻ mặt Thiệu Duẫn giật mình ngạc nhiên.
Anh yêu Đan Tiểu Phù? Yêu cô gái luôn làm cho anh căm tức kia?
Thiệu Duẫn muốn cười, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Đồ Vu Luân, anh lại cười không nổi, trong lòng tràn đầy rung động, làm sao có thể…… Làm sao có thể?
Bình luận facebook