Trời còn chưa sáng hẳn, Đan Tiểu Phù đã tỉnh.
Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hơi buồn ngủ, cả người vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, đang buồn ngủ, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Thiệu Duẫn ngủ ở bên sô pha, đầu gối lên sô pha, cả người lại ngồi dưới đất, tay kê lên sô pha, vẫn mang kính mắt, ngủ rất say.
Mở mắt nhìn, Đan Tiểu Phù hoàn toàn tỉnh ngủ.
Sao anh còn ở đây?
Cô khẽ nhíu mày nhớ lại một chút, tối hôm qua anh nấu bữa tối cho cô ăn…… Thật ra tủ lạnh nhà cô có thể nói là trống không, chỉ có cách nấu mỳ ăn liền cô mua.
Mà lúc nhìn thấy đống mỳ ăn to đùng cùng mấy món ăn nhanh anh liền nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, lấy một gói to đi vào bếp.
Mà cô vẫn thoải mái nằm trên sô pha chờ ăn cơm.
Bụng vẫn đau, nhưng mà rốt cục không còn đau đến nỗi muốn ngất nữa, chỉ là, nhìn anh buồn bực muốn rời đi, lại nhịn không được muốn chọc anh, hơn nữa cũng không muốn anh đi nhanh như vậy, có thể là vì con gái đến kỳ thì đặc biệt yếu ớt, muốn có người ở cùng.
Trước kia khi đau sinh lý, cô đều là một mình chịu đựng, đây vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy, cảm giác rất khác!
Mà nhìn anh rõ ràng không muốn, nhưng vẫn mềm lòng, cô liền cảm thấy chơi rất vui, thế nên mới quyết định giả vờ đáng thương, muốn anh lưu lại.
Không ngờ anh thật sự lưu lại, xem ra người đàn ông này tuy lòng dạ hẹp hòi, nhưng thật ra rất biết cách săn sóc.
Nghĩ đến đôi tay ngâm nước nóng đến đỏ hồng của anh, lòng Đan Tiểu Phù liền có chút mềm mại, môi cũng nhịn không được nhẹ nhàng gợi lên.
Chưa đến mười lăm phút, Thiệu Duẫn đã bưng bát đi ra khỏi phòng bếp, đem bát đặt lên bàn.“Tôi thấy trong tủ lạnh có cơm nguội, liền đem nấu cho cơm vào nấu chung với mỳ tôm, cô cứ coi như cháo, ăn đi!”
“Tôi không có sức……” Đút cho cô đi!
Thiệu Duẫn lập tức trừng cô.
Đan Tiểu Phù nhanh chóng nở nụ cười.“Đùa thôi!” Được rồi, không cần đùa đến mức phát hỏa! Cô thực thức thời bưng tô lên, thổi thổi, ăn từng miếng.
Ô…… Thật cảm động, rốt cục cũng được ăn! Cả ngày hôm nay trừ nước cô chưa có cái gì vào bụng.
Thấy cô vừa le lưỡi vừa không để ý mỳ nóng, ăn như sói đói làm cho anh nhíu mày.“Cô đã nhịn đói bao lâu?”
“Một ngày.” Cô hàm hồ trả lời, ngậm thìa cau mũi.“Hơn nữa đến kỳ, rất rất đói.”
Cũng không quản anh là đàn ông, cô nói rất tỉnh bơ.
Nghe thấy cả ngày cô chưa ăn gì, Thiệu Duẫn không khỏi nhíu mày.“Cô giảm béo?” con gái sẽ làm mấy loại chuyện ngược đãi bản thân như vậy.
“Tôi không thích tự ngược như vậy.” Đan Tiểu Phù lườm anh một cái, cô không mập, vì sao phải giảm béo? Với lại dù có giảm béo cũng không nhất thiết phải nhịn đói, cô sẽ không tự tìm tội chịu.“Tôi không rảnh để ăn.”
“Không rảnh?” Đây là lý do gì?
Không đói nữa, cô mới thả chậm tốc độ, vừa ăn vừa nói chuyện với anh.“Gần đây tôi nhận làm cho một tạp chí, phải viết bài gửi cho tạp chí đó, gần đây phải đẩy nhanh tốc độ, hôm nay mới giao xong.”
Công việc của cô rất hỗn loạn, viết một ít, vẽ tranh minh hoạ một ít, lâu lâu lại nhận làm vài cái bản thảo, lúc nhàn thì rất nhàn, nhưng lúc có việc lại phải làm đến bù đầu.
Mà đang làm việc đến giai đoạn cuối, bình thường cô có thói quen làm luôn một lần cho xong, cho nên cũng không cảm thấy đói; Nhưng xong việc liền đói bụng, vừa hay lại đến kỳ, liền biến thành như bây giờ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào lại mang theo châm chọc. “Anh không phát hiện gần đây tôi không xuất hiện trong trấn sao? Sao nào, không thấy tôi có nhớ tôi không?”
“Đúng vậy, tôi vẫn thường nghĩ đến cô.” Thiệu Duẫn lạnh lùng mở miệng, cười châm biếm.“Nghĩ phải làm thế nào mới làm cho cô mất mặt, sau đó vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Vậy nhất định anh rất thất vọng.” Đan Tiểu Phù cười cười.“Hôm nay chúng ta lại gặp mặt, hơn nữa tôi làm xong việc rồi sẽ rất nhàn, sẽ thường thường vào trấn đi dạo nha!” Cho nên anh không muốn nhìn thấy cô rất khó!
“Khéo như vậy? Hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây, nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta hẳn là không có cơ hội chạm mặt.” Tuy rằng anh còn nửa tháng nghỉ ngơi, nhưng anh không muốn ở lại trấn nhỏ này, dù sao việc cũng giúp xong rồi, anh cũng có thể rời đi.
Quan trọng nhất là, có thể không gặp lại cô gái đáng ghét này.
Nghe anh phải rời khỏi, Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn, cắn thìa, thực hồn nhiên xem xét anh. “Anh làm thế có thể xem là đang chạy trối chết không?”
Cô gái này…… Thiệu Duẫn cảm thấy cơn tức lại nổi lên, anh thở sâu, dường như là cắn răng mở miệng.“Đan Tiểu Phù, cô có thể ngậm miệng lại, lo ăn cơm đi được hay không?”
“Nhưng anh không thấy, không nói gì sẽ rất nhàm chán sao?” Cô rất cố gắng tìm đề tài nha!
“Tôi đi rồi, cô sẽ không nhàm chán.” Ở lại nữa anh nhất định sẽ bị cô chọc giận đến trào máu họng.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Đan Tiểu Phù vội vàng mở miệng.“Bụng tôi……”
“Đừng nói với tôi bụng cô còn đau.” Nhìn cô có tinh thần như vậy, anh căn bản không tin.
“Đúng là không đau lắm nữa.” Cô thành thật trả lời, ánh mắt xem xét anh, hơi làm nũng.“Nhưng là vẫn hơi đau nha, anh ở lại với tôi đi! Chờ tôi ngủ rồi anh hãy đi?”
Thiệu Duẫn nhíu mày nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn gợi lên một chút đùa cợt.“Đan tiểu thư, loại hành động dịu dàng này tôi chỉ làm với bạn gái.” Mà cô? Quên đi!
“À!” Đan Tiểu Phù hiểu ra, lập tức lộ ra biểu tình khó xử,“Cho nên anh muốn tôi làm bạn gái anh?”
Thiệu Duẫn đáp lại là xoay người bước đi, nói tiếp với cô anh thật sự muốn bóp chết cô, mỗi một câu cô gái này nói ra đều khiêu khích anh.
“Này!” Thấy anh thật sự đi rồi, Đan Tiểu Phù không khỏi chép môi.“Thật là! Không biết đùa là gì sao?” Cô đặt bát xuống bàn, chỉnh lại tư thế, nằm xuống sô pha.
Thiệu Duẫn vừa đi, không khí trong phòng lại trở nên im lặng.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước của dòng suối bên cạnh chảy, lúc yên tĩnh, tiếng nước đặc biệt rõ ràng, mà vừa rồi nói chuyện với Thiệu Duẫn, cô hoàn toàn không nghe được tiếng nước chảy.
Thu hồi lại nụ cười trên khuôn mặt, cô trầm mặc nghe tiếng nước, ở một mình như thế này cô đã sớm thành thói quen, chỉ là, hôm nay không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Cho nên mới mở miệng muốn Thiệu Duẫn ở lại, hôm nay cô thật sự rất muốn có người bầu bạn, xem ra, kỳ sinh lý tới, con gái thật sự sẽ trở nên yếu ớt ư?
Ôm bụng, cô có chút đùa cợt cười, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, ngủ vẫn tốt hơn! Nhưng cô lười về phòng, trực tiếp nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một đêm trên sô pha.
“Này!” Giọng nói từ cửa truyền đến.
Đan Tiểu Phù lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Thiệu Duẫn, cô ngẩn người, khóe miệng lại gợi lên tươi cười.“Sao lại trở lại? Lưu luyến không muốn rời tôi sao?”
“Tôi quên điện thoại.” Thiệu Duẫn tức giận trả lời, điện thoại của anh để ở trên bàn, vừa rồi nổi giận đùng đùng rời đi, đã quên lấy.
Ai ngờ trở lại, đứng ở cửa lại thấy cô cô đơn nằm ở trên sô pha, làm cho anh dừng bước, đột nhiên không biết có nên lên tiếng hay không.
Lần đầu nhìn thấy cô gái này lộ ra vẻ mặt này, anh thật đúng là không quen, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.
Kết quả, vừa thấy anh, cô gái này lại bày ra bộ dạng đáng đánh đòn.
Thiệu Duẫn mím môi, đi vào phòng, thuận tay tắt đèn phòng khách.
“Này! Sao lại tắt đèn?” trong phòng trở nên u ám, chỉ còn lại ánh đèn mỏng manh bên ngoài từ cửa sổ sát đất bên cạnh chiếu vào.
“Ngủ đi!” Thiệu Duẫn ngồi xuống, dựa lưng vào sô pha cô đang nằm.
Động tác của anh làm cô ngây người, sau đó cắn môi nở nụ cười.“Tiểu bạch kiểm, anh thật tốt.”
“Đừng gọi tôi là tiểu bạch kiểm!” Anh tức giận trả lời, hơn nữa anh cũng không muốn cô khen anh là người tốt! Ai bảo cô không có việc gì lại lộ ra biểu tình cô đơn này, mà anh lại nhìn thấy, lập tức liền mềm lòng.
“Vậy gọi anh là tiểu Duẫn Duẫn nhé?”
Trong bóng đêm, giọng nói Thiệu Duẫn thực kiềm chế, “Đan Tiểu Phù, cô không ngủ thì tôi đi.” Tiểu Duẫn Duẫn? Cái gì hả!
Đan Tiểu Phù nhanh chóng ngậm miệng, nhưng cánh môi lại mang theo nụ cười, nhìn lưng của anh, cô cảm thấy lòng mềm ra, nóng nóng, có một loại cảm động nói không nên lời.
Được rồi, cô muốn thu hồi lại ấn tượng trước kia –
Thật ra, tiểu bạch kiểm cũng có chỗ mê người.
Giữ lấy nụ cười, Đan Tiểu Phù nhìn khuôn mặt Thiệu Duẫn lúc ngủ.
Gần đây cô hay thức đêm, ngủ rất ít, hơn nữa lại bị đau sinh lý, tối hôm qua ăn no rồi, cả người mệt mỏi, nhìn bóng dáng của anh liền hốt hoảng ngủ.
Không ngờ tỉnh lại còn có thể nhìn thấy anh, xem ra anh đã ngủ quên.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, còn chưa đến năm giờ, bên ngoài vẫn là tối, trời còn chưa sáng anh, chỉ là, buổi sáng trên núi hơi lạnh.
Cô thật cẩn thận đứng dậy, lấy một cái chăn trong ngăn tủ ra, nhẹ nhàng đi đến bên Thiệu Duẫn, cẩn thận ngồi xổm, đem chăn đắp lên người anh.
Đắp chăn cho anh rồi, cô ngẩng đầu, tò mò theo dõi anh, gần như vậy, phát hiện làn da của người này thật tốt, còn trắng hơn cả cô, nhưng lại nhìn không ra nửa lỗ chân lông.
Hơn nữa ngũ quan rất được, làm nam thật sự đáng tiếc!
Đan Tiểu Phù nhẹ nhàng vươn tay vén tóc rơi trên trán Thiệu Duẫn, nhìn mắt kính trên mặt anh, nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay chậm rãi giúp anh lấy xuống.
Lấy kính mắt ra, cô liền không tiếng động huýt sáo một tiếng.
Lông mi thật dài, hơn nữa không có mắt kính, ngũ quan của anh càng nhu hòa, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên người anh, giống như một vị công chúa.
Nghĩ đến việc anh biết cô gọi anh là “Công chúa”…… Cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh biến sắc mặt, miệng lại không nhịn được nở nụ cười.
Anh rất dễ giận, cô tùy tiện nói mấy câu là có thể làm cho anh căm tức, kỳ lạ, không phải anh là luật sư sao? Luật sư không phải luôn luôn rất bình tĩnh, vì sao anh lại dễ giận như vậy?
Cô có một thói quen xấu, đối phương càng phản ứng lại, càng giận, cô càng thích chọc, cho nên mới có chuyện mở miệng ra là liền chọc anh.
Ai bảo anh phản ứng vui như vậy? Gà tràng bụng nhỏ, so đo với con gái, xứng đáng bị cô đùa bỡn!
Nhưng mà trải qua tối hôm qua, cô thật sự bị anh thay đổi cách nhìn, hơn nữa anh thật sự ở lại cùng cô, rõ ràng chán ghét cô, không ba thì năm lần bị cô chọc giận đến phát điên, lại sẽ vì cô mà mềm lòng.
Thực đáng yêu!
Bình luận facebook