• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cũng Chỉ Là Hạt Bụi (7 Viewers)

  • Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 12 - Phần 1

Chương 12


Nếu ai đó hỏi, lần đầu tiên hôn Ngải Cảnh Sơ cô cảm giác gì, nhất định câu trả lời của Tăng Lý sẽ là: Không biết. Bởi vì khi đó cằm và miệng cô đau buốt, hoàn toàn không có cảm giác gì cả.


Một lúc sau, khi Ngô Vãn Hà gọi điện tới thì Ngải Cảnh Sơ đã đi rồi. Anh không ăn tối, bỏ lại câu nói kia và một nụ hôn, rồi đi mất!


“Bị ngã, xe hỏng rồi.” Tăng Lý nói với Ngô Vãn Hà.


“Hả? Người có sao không?” Ngô Vãn Hà hoảng hốt.


“Cằm phải khâu mấy mũi.”


“Cậu xin nghỉ chưa? Để tớ xin cho nhé?”


Tăng Lý ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tớ xem sao đã.”


Ngồi ăn mấy miếng cơm, cảm thấy mùi vị khá ngon, Tăng Lý đi vào bếp xem nổi canh gà. Vừa mở vung nồi đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, nước canh vàng óng rất bắt mắt. Không ngờ Ngải Cảnh Sơ nấu ăn lại hợp khẩu vị của cô đến thế, nửa con gà hầm nhừ cả xương, phần đùi có thể bẻ ra một cách dễ dàng.


Tâm trạng Tăng Lý tốt hẳn lên, cô múc một bát canh, thổi lớp mỡ gà nổi trên mặt, đợi bớt nóng, cô dè dặt húp một ngụm. Bỗng dưng cô cảm thấy vị canh hơi lạ, nuốt xuống, húp thêm ngụm nữa, gắp một miếng thịt lên nhai, rốt cuộc mới xác định được canh không bỏ muối.


Cho rằng Ngải Cảnh Sơ quên không dặn mình, nên cô không để ý tới chuyện này.


Hôm sau ngủ dậy, Tăng Lý đứng trước gương, vạch miếng gạc lên xem, cô giật nảy mình. Cằm bị sưng vù chẳng khác nào cằm của A Phàm Đề[1], nhìn ghê muốn chết, mũi khâu lúc này đã lộ rõ mồn một.


[1] Nhân vật hoạt hình.


Cô là người cái gì cũng có thể qua loa, nhưng hễ động tới vấn đề ngoại hình là cực kì tự ti. Luống cuống không biết làm thế nào, cô gọi điện cho Mã Y Y.


Mã Y Y và Ngũ Dĩnh cùng nhau đến.


“Trời ạ, sao mà thành cái dạng này? Không phải cậu đi hẹn hò à?” Mã Y Y hét toáng lên.


Là bác sĩ nên Ngũ Dĩnh khá bình tĩnh: “Mũi khâu rất tỉ mỉ, sưng thế này cũng là bình thường thôi, hai ba ngày nữa là hết. Hôm qua cậu làm sao sống sót trở về được?”


Tăng Lý chẳng giấu giếm hai cô bạn thân chuyện gì, nên kể sạch từ đầu tới cuối chuyện xảy ra hôm qua.


“Tỏ tình rồi hả?” Ngũ Dĩnh hỏi.


“Anh ta hôn cậu rồi hả?” Mã Y Y có vẻ kích động.


Tăng Lý gật đầu.


“Đồ độc ác! Cậu bị ngã sứt mẻ thành cái dạng này rồi mà anh ta còn không biết xấu hổ hôn cậu.” Ngũ Dĩnh nói.


“Anh ấy chỉ… nhẹ nhàng…” Tăng Lý vắt óc suy nghĩ xem nên miểu ta thế nào, “… chỉ chạm khẽ vào một chút.”


Mã Y Y đột nhiên tóm được trọng tâm: “Anh ta tỏ tình với cậu ở chỗ nào thế? Rõ ràng anh ta đang thị uy với cậu.”


“Cậu trả lời anh ta chưa?” Ngũ Dĩnh hỏi.


“Tớ…” Tăng Lý nhìn vào phòng bếp, nghĩ tới tình huống lúc đó, trái tim cô nhảy lên loạn xạ, dường như không chịu nghe theo sự khống chế của bản thân.


“Tớ… tớ còn chưa định thần lại, anh ấy sờ sờ mặt tớ rồi đi mất.” Tăng Lý ấp úng đáp.


Mã Y Y liếc cô một cái, nói bằng giọng chắc nịch: “Cá Nhỏ, cậu sa lưới rồi!”


Tăng Lý đỏ ửng mặt: “Làm gì có.”


Mã Y Y cảm thấy cực kì hài lòng nói: “Thế còn được, cứ để anh ta ôm mộng, cho anh ta sốt ruột chết đi.”


Thế nhưng, lúc này ở đầu bên kia thành phố, Ngải Cảnh Sơ chẳng có lấy một chút gì gọi là sốt ruột. Anh vẫn như mọi khi, dậy sớm chạy bộ rồi về nhà ăn sáng, kiểm tra hộp thư điện tử, xem luận văn giúp Cát Y.


Bữa trưa, trên bàn ăn có một đĩa đậu phụ gạch cua.


Răng ông nội đã yếu nên dì Lý thường dùng đậu phụ chế biến thành nhiều món ăn đa dạng. Ngải Cảnh Sơ vừa ăn một miếng liền cảm thấy món này cho Tăng Lý ăn rất thích hợp, bèn hỏi dì Lý: “Món này làm thế nào hả dì?”


“Ngon thì ăn nhiều vào, lúc nào muốn ăn thì bảo dì làm cho, cháu quan tâm cách nấu làm gì?” Dì Lý nói.


Ngải Cảnh Sơ từ nhỏ đã ở với bà nội, không có bố mẹ bên cạnh nên rất được chiều chuộng. Khi còn sống, bà nội yêu thương anh hết mực, vì chuyện anh đi Mỹ học mà bà khóc lóc đòi sống đòi chết mấy ngày liền.


Cũng may, tuy được cưng chiều như vậy nhưng anh không sinh hư.


Bình thường, ngoài một vài thứ nhất định ra, Ngải Cảnh Sơ không mấy khi kén ăn, cũng chẳng để ý tới đồ ăn cho lắm. Mấy món chế biến từ đậu phụ này, anh đã ăn không biết bao nhiêu lần, nhưng món hôm nay đúng là lần đầu tiên trông thấy.


Dì Lý ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất phấn chấn, chẳng mấy khi thấy Ngải Cảnh Sơ có hứng thú như thế bà bắt đầu mở máy nói: “Trước tiên cắt đậu thành miếng nhỏ, luộc trong nước khoảng hai ba phút, để ráo, gạch cua xào qua. Ngày trước bà nội cháu không thích ăn gạch cua nên dì dùng lòng đỏ trứng gà, nêm bột canh vào đậu phụ, xào một lúc rồi đổ nước vào nấu chín. Ban đầu đun lửa nhỏ, cho thêm bột canh, sau mới đun lửa lớn.”


Ngải Cảnh Sơ từ nhỏ đã thông minh, bất cứ chuyện gì chỉ cần tập trung thì có thể nghe một lần là nhớ ngay. Mặc dù dì Lý nói có phần lộn xộn nhưng anh cũng hiểu tới tám, chín phần.


Anh vừa rảnh rỗi là bắt đầu nghĩ tới Tăng Lý.


Trưa nay cô ăn gì? Tối qua anh mua rất nhiều thức ăn bỏ trong tủ lạnh, cô có nấu ăn hay không? Hôm qua anh hôn cô sẽ tức giận hay vui vẻ? Vết thương của cô còn đau không? Bỗng thấy bị sưng liệu cô có sợ hay không?


Thế là, anh về phòng, gọi điện cho Tăng Lý. Không ai nghe máy. Anh bèn thay quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà. Vừa xuống tầng một thì thấy có khách đến chơi, cấp dưới trước kia của ông nội vừa đi công tác về, mang hai túi lựu đến biếu.


Dì Lý không ăn được lưu nhưng hai ông cháu anh lại rất thích.


“Tiểu Sơ, nếm thử đi!” Dì Lý gọi anh.


Ngẫm nghĩ một lúc, Ngải Cảnh Sơ vào bếp lấy một cái túi, nhặt mười quả lựu bỏ vào túi rồi xách đi.


Lên xe, anh lại gọi điện cho Tăng Lý, vẫn không ai nghe. Suốt dọc đường anh còn gọi cho cô vài lần, mãi đến khi tới trước khu chung cư cô ở mà vẫn không được. Anh dừng xe, lên căn hộ của cô, gõ cửa nhưng không ai ra mở.


Chẳng hiểu vì sao, anh đột nhiên cảm thấy lo lắng.


Không tìm được cô.


Nếu không có địa chỉ nhà cô, không có số điện thoại này, cho dù cô có mất tích anh cũng không thể tìm ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Lẽ ra tối qua anh không nên để cô ở lại một mình, liệu có phải hành động của anh đã khiến cô hoảng sợ nên bây giờ cô phớt lờ anh rồi không?


Cô làm gì cũng hấp tấp, có khi nào đã bị ngã, hoặc là vết thương sưng đến phát sốt, trong người khó chịu nên đi bệnh viện rồi không?


Ngải Cảnh Sơ đứng trước cửa nhà Tăng Lý rất lâu, cảm nhận rõ sự bất an trong lòng.


Anh cố gắng giữ bình tĩnh, gọi điện cho Chu Văn.


“Em có ở trường không?”


“Có ạ, em đang ở phòng thí nghiệm.”


“Em giúp thầy xem bệnh án của bệnh nhân tên Tăng Lý, liên lạc với cô ấy bằng cách nào?”


“Vâng.” Chu Văn vô cùng tò mò, nhưng nghe khẩu khí của Ngải Cảnh Sơ xong không dám mở miệng nói gì thêm, lập tức ngoan ngoãn làm theo.


Máy tính trong phòng thí nghiệm được kết nối với máy tính của bệnh viện, kiểm tra bệnh án điện tử rất dễ dàng.


“Có một số di động và địa chỉ nơi ở ạ.” Chu Văn báo cáo.


“Như thế nào?”


Chu Văn nhìn màn hình vi tính đọc một lần. Ngải Cảnh Sơ bên này chăm chú lắng nghe, số điện thoại đúng là số anh lưu, địa chỉ đúng là nơi này.


Không có kết quả.


Cách này không được, anh lại mở danh bạ tìm số điện thoại của vị chủ nhiệm Lý kia. Hôm mồng một tháng năm, anh ta có gọi điện cho anh, lúc đó anh tiện tay lưu lại, cũng không ngờ sẽ có lúc cần đến.


“Chào thầy Ngải!” Chủ nhiệm Lý vui vẻ nghe máy.


Lần đầu tiên Ngải Cảnh Sơ lúng túng không biết nói gì khi gọi điện thoại. Anh chợt nhớ tới lời khuyên của mình với Tăng Lý: “Lúc muốn nói thì nói, không muốn nói thì đừng nói gì hết.” Không cần sợ tẻ nhạt! Quả nhiên là không đúng tuyệt đối.


“Vết thương của cu Mập sao rồi?” Ngải Cảnh Sơ bất đắc dĩ đổi sang chuyện khác.


“Tốt, tốt lắm thầy ạ.” Chủ nhiệm Lý vừa mừng vừa ngạc nhiên, “Cảm ơn thầy quan tâm, cũng may nhờ có thầy! À lần trước ép thầy uống rượu, chúng tôi cứ sợ thầy không vui. Chúng tôi vô ý quá! Mấy hôm trước tôi về quê có mang lên ít đặc sản…”


Thấy chủ nhiệm Lý bắt đầu thao thao bất tuyệt, Ngải Cảnh Sơ càng không biết làm sao hỏi chuyện Tăng Lý, chỉ có thể ngắt lời anh ta: “Chủ nhiệm Lý!”


“Có chuyện gì thầy nói đi!”


“Tăng Lý hôm qua bị tai nạn xe, phải khâu mấy mũi.” Anh thăm dò.


“Hả? Nghiêm trọng lắm không? Nằm viện nào thế?” Chủ nhiệm Lý quan tâm hỏi.


Ngải Cảnh Sơ day thái dương, xem ra hỏi anh ta cũng vô dụng rồi. Anh nói: “Không sao, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều, có lẽ phải xin anh cho nghỉ phép mấy ngày.”


“Không thành vấn đề! Bảo cô ấy không phải lo công việc, cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Tôi sẽ báo với đơn vị, mọi người cùng đến thăm cô ấy.” Chủ nhiệm Lý vỗ ngực đảm bảo.


Cúp máy, Ngải Cảnh Sơ đứng ở cầu thang châm một điếu thuốc, vừa hút vừa gọi điện cho Tăng Lý. Lần này, điện thoại đã không liên lạc được. Không rõ là bị anh gọi đến mức di dộng tự sập nguồn hay vì nguyên nhân nào khác.


Ngải Cảnh Sơ tiếp tục gõ cánh cửa sắt chống trộm lạnh lẽo. Có chút phiền muộn vì cô khiến người khác lo lắng, lại có chút sợ hãi cô thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc.


Cuối cùng, anh nghĩ tới quán cà phê.


Lúc Ngải Cảnh Sơ tới Carol’s thì Đậu Đậu đang bận tối tăm mặt mũi.


Vừa ngẩng đầu lên, Đậu Đậu liền trông thấy vị “thần tượng” của Đại học A với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng đầy quen thuộc đang đẩy cửa vào. Đầu tiên, anh lẳng lặng nhìn một vòng khắp quán, sau khi xác định quầy tiếp tân chỉ có một nhân viên phục vụ duy nhất, anh mới đi tới.


Bước chân Ngải Cảnh Sơ càng lúc càng gần, trống ngực của Đậu Đậu cũng theo đó mà càng lúc càng đập nhanh.


Khi Ngải Cảnh Sơ đã đứng trước mặt, Đậu Đậu vẫn chưa hoàn hồn.


“Tăng Lý có ở đây không?”


“Không ạ.” Đậu Đậu lắc đầu.


“Bao lâu rồi chưa tới?” Anh lại hỏi.


“Hôm qua chị ấy có tới nhưng đi luôn, nói là chiều bận việc không đến nữa. Hôm nay thì chị ấy chưa tới. Chị Y Y còn đến nhà chị ấy, thấy bảo là bị thương.”


Ngải Cảnh Sơ nhanh chóng tóm được trọng điểm: Y Y?”


“Vâng.” Đậu Đậu gật đầu, tận lực hạn chế lời nói trước với thầy giáo, mặc dù cô không biết vì sao “thần tượng” đột nhiên xuất hiện và hỏi Tăng Lý. “Chị Y Y cũng là chủ quán này.”


Nhìn ra sự lo lắng trên sắc mặt Ngải Cảnh Sơ, Đậu Đậu nói tiếp. “Thầy muốn tìm chị Cá Nhỏ ạ? Hay thầy gọi cho chị ấy thử xem?”


“Điện thoại không liên lạc được.” Anh đáp.


“Để em giúp thầy gọi chị Y Y nhé, chắc các chị ấy đang đi cùng nhau.” Nói đoạn, Đậu Đậu lấy di dộng ra gọi điện cho Mã Y Y.


Mã Y Y để điện thoại trong túi quần, vừa có cuộc gọi đến là có thể cảm nhận được điện thoại rung. Lúc này ba người các cô đang ở trong quán karaoke, quá ồn ào, Mã Y Y trông thấy số Đậu Đậu trên màn hình, sợ quán cà phê có chuyện gì nên ra ngoài hang lang nghe điện.


Một lát sau, Tăng Lý trông thấy Mã Y Y cầm di dộng quay vào với vẻ mặt kì quái khác thường. Ngũ Dĩnh còn đang gào ghét vào trong mi-cro. Tăng Lý lớn giọng hỏi: “Sao thế?”


“Điện thoại của cậu đấy!” Đưa di động cho Tăng Lý xong, Mã Y Y tắt nhạc, khiến cho trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại giọng hát cao hứng của Ngũ Dĩnh.


“A lô!” Tăng Lý khó hiểu nói vào điện thoại.


“Di dộng của em đâu?”


Vừa nghe thấy giọng của Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý lại nghĩ đến câu hỏi mê hoặc tối qua, mặt thoáng cái đỏ bừng.


“Tôi hỏi di dộng của em đâu?” Anh lặp lại câu hỏi.


“Trong túi xách!” Vừa trả lời, Tăng Lý vừa lục lọi túi, “À, hết pin.”


Ngải Cảnh Sơ có vẻ tức giận: “Em đi đâu?”


“Đi hát với bạn.” Đột nhiên phát hiện dung nhan bị phá huỷ, tâm trạng không tốt, cô bèn gọi Mã Y Y và Ngũ Dĩnh đến để an ủi mình. Hai người họ chẳng có ý gì hay, ăn cơm xong liền đưa cho cô một cái khẩu trang rồi lôi đi karaoke.


“Bạn?”


“Anh không quen đâu, hai người bạn thân của tôi.” Tăng Lý nói.


Ngũ Dĩnh ngồi bên cạnh, khó hiểu nói: “Gì thế? Điều tra hộ khẩu người ta đấy à?”


Mã Y Y dung khẩu hình kết hợp khoa chân múa tay ra hiệu ba chứ: “Ngải Cảnh Sơ.”


“Sao anh có số điện thoại của Y Y?” Thần thông quảng đại quá thế!? Tăng Lý lấy làm lạ.


“Tôi đến quán của em. Nhân viên cho số.” Anh đáp.


“Anh tìm tôi?” Tăng Lý ngơ ngác hỏi.


Ba chữ vô cùng đơn giản tạo thành vấn đề cực kì lớn khiến Ngải Cảnh Sơ bỗng chốc đứng hình không biết phải nói thế nào.


Anh tìm cô, đương nhiên là đúng! Nhưng tìm cô làm gì? Lúc đầu chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại, cô không nghe máy nên anh bèn đến nhà cô, thấy không ai ở nhà, anh như uống nhầm thuốc, cuống cuồng lật cả thế giới này lên để tìm cô. Sau khi hỏi hết người này đến người khác, chạy hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng cũng tìm được người, nhưng tìm được cô rồi thì phải nói gì đây? Chẳng lẽ hỏi cô có muốn ăn lựu không?


Nghĩ tới đây, Ngải Cảnh Sơ không tránh được mỉm cười tự giễu.


Từ bao giờ tâm trạng và cảm xúc của anh đã bị Tăng Lý thao túng?


Không công bằng!


“A lô!” Không thấy hồi âm, Tăng Lý tưởng tín hiệu không tốt, bèn đứng dậy dịch chuyển ra chỗ khác.


“Tôi đây.” Anh nói.


“Có việc gấp sao?” Cô hỏi lại.


“Không, tôi đi ngang qua quán cà phê nên tiện đường ghé vào thăm em thôi.” Nói xong, anh chào cô rồi cúp máy.


“À…” Cô gọi.


“Gì thế?”


“Anh có muốn tới hát cùng chúng tôi không?” Tăng Lý hỏi.


“Thôi, tôi không biết hát.”


Cuối cùng, anh dặn dò: “Em về sớm nghỉ ngơi đi.”


Khi Tăng Lý về tới nhà, trông thấy một túi lựu treo ngoài cửa căn hộ của mình. Cô nhìn chung quanh, băn khoăn không biết đồ của ai để đây nên không dám lấy xuống. Cô cẩn thận mở cửa vào nhà rồi đóng cửa lại, mặc kệ túi lựu ở đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom