Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 14 - Phần 2
Ngày thứ ba, mặt trời lên cao. Tăng Lý bị ánh mặt trời chói lọi bên ngoài đánh thức. Cô bật dậy, vừa kéo rèm cửa ra liền phấn khích vô cùng, vội vội vàng vàng rửa mặt, thoa kem chống nắng, đội mũ, sau đó cô đi đôi dép lê chạy ra khỏi khách sạn.
Đêm, Ngải Cảnh Sơ đúng hẹn gọi điện tới.
“Hôm nay trời nắng rồi phải không?” Anh vừa mới xem thời tiết nơi cô ở.
“Vâng, tự nhiên nóng kinh khủng, trời này mà không mở điều hòa kiểu gì cũng chết ngốt.
“Biển hôm nay thế nào?” Anh lại hỏi.
“Đẹp lắm! Hoàn toàn không giống lúc trời mưa.” Tăng Lý hào hứng nói, “Em thích tiếng sóng biến.”
Ngải Cảnh Sơ khẽ mỉm cười.
Ngày thứ tư, Tăng Lý lên máy bay đến một nơi khác.
Vừa mới đặt chân xuống thị trấn cổ, cô đã tất bật đến xem khe sông nổi tiếng. Phương tiện đưa mọi người đi là một chiếc việt dã Toyota, trên xe còn có một vài khách du lịch khác, có một đôi vợ chồng già, một đôi tình nhân và mấy người thanh niên trẻ dáng dấp như sinh viên. Tăng Lý cứ tưởng sự kết hợp này khá an toàn, nào ngờ trên đường trở về, chủ xe nói, vì ban nãy các cô vào cửa hàng đã chỉ định mua ít đồ quá, họ không thu được nhiều hoa hồng nên muốn đòi thêm phí dịch vụ. Hành khách trên xe phản đối, tài xế bèn xuống xe, nghênh ngang bỏ đi.
“Quá đáng!” Buổi tối gọi điện cho Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý bực bội kể lại.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mọi người bắt một chiếc xe khách đi ngang qua trở về thành phố rồi báo cảnh sát.”
“Em cũng đi à?”
“Vâng.” Tăng Lý gật đầu.
“Em rất sợ cảnh sát cơ mà?” Bình thường đang lái xe mà trông thấy cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ trên đường là kiểu gì cô cũng run như cầy sấy.
“Nhưng em tức quá! Với cả, mọi người ai cũng đi, em không thể một mình bỏ trốn, quá thiếu ý thức, quá vô trách nhiệm! Em là một người rất chính nghĩa cơ mà!” Tăng Lý nói.
“Ừ, rất chính nghĩa” Ngải Cảnh Sơ cười.
Ngày thứ năm, Tăng Lý đi lòng vòng trong phố cổ nếm thử tất cả các món ăn ngon, chơi thử tất cả những trò chơi thú vị. Đến chiều, tìm được một cửa hiệu làm giày thêu, cô lượn lờ trong cửa hàng cả buổi để chọn hoa văn.
Buổi tối, cô không đi ra ngoài mà ngồi trên chiếc ghế mây bày bên cửa sổ ở gác mái, nói chuyện điện thoại với Ngải Cảnh Sơ.
“Em nghĩ, Mã YY thích màu hồng, còn Ngũ Dĩnh thích màu xanh, thế nên em lấy màu đỏ.” Cô kể chuyện giày thêu cho anh nghe, “Với cả, em thấy trong cửa hiệu họ còn có loại vải rất đẹp, em muốn dùng làm vải phủ bàn uống nước, bàn ăn và bọc sofa.”
Nghe tới đây, Ngải Cảnh Sơ đột nhiên nhớ tới những quyển tạp chí nội thất bày la liệt trong phòng khách nhà cô, anh hỏi: “Em chuẩn bị mua nhà hả?”
“Không.”
“Thế sắm nhiều đồ thế làm gì?”
Tăng Lý ngừng một lát mới khẽ nói: “Sau khi bố mẹ li hôn, em lúc thì ở kí túc, lúc thì ở nhà dượng, về sau ra ngoài rồi, đồ đạc cũng phải chuyển tới chuyển lui. Vì thế em luôn muốn có một căn nhà riêng của mình, mặc dù hiện giờ tạm thời còn chưa thực hiện được, nhưng nhìn đồ đạc, ôm ấp giấc mơ cũng có cảm giác rất hài lòng.”
Ngày thứ sáu, Tăng Lý đến một khu chợ trời nhỏ, mua rất nhiều hoa quả về thỏa mãn tâm hồn ăn uống của mình. Quá trưa, cô ngồi bên vỉa hè uống trà, nhìn người qua người lại, xem các tay tiểu thương bắt chẹt khách nước ngoài, sau đó cô bị một giọng hát êm tai kéo vào một quán bar nhỏ.
“Ca sĩ đó hát hay lắm luôn, nếu đến quán cà phê của tụi em hát thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ rất đắt khách.” Ăn tối và tắm rửa xong, Tăng Lý ngồi trên xích đu vừa gặm táo vừa nói chuyện điện thoại với Ngải Cảnh Sơ.
“Nam hay nữ?”
“Nữ.” Cô đáp, “Muốn mang cô ấy về nhà quá đi!”
“Nữ còn được!” Ngải Cảnh Sơ nói.
Ngày thứ bảy, Tăng Lý đến cửa hiệu giày thêu, tình cờ gặp được một người đồng hương nên bắt chuyện mấy câu. Cô gái kia bèn kể sự việc “đẫm máu” về chuyến bay của mình hôm qua cho cô nghe.
Buổi tối, Tăng Lý kể lại với Ngải Cảnh Sơ, bỗng nhớ đến tình trạng rối tinh rối mù của mình ngày đầu tiên du lịch.
“Lúc đó em sợ không?” Nghe xong, anh hỏi cô.
“Hơi hơi, nhất là đêm một mình trong khách sạn. Em cứ thấp tha thấp thỏm, chẳng ngủ được. Anh có khi nào sợ hãi không?”
“Có.”
“Lúc nào?” Tăng Lý tò mò.
Trầm mặc một lúc, Ngải Cảnh Sơ nó: “Trước đây, khi anh còn là bác sĩ khoa hàm mặt, có lần cùng thầy giáo làm phẫu thuật cho một bệnh nhân nữ, kết quả...”
“Thất bại à?”
“Mới tiến hành được một nửa thì bệnh nhân bị sốt cao ác tính, tử vong tại chỗ.”
“Sốt cao ác tính là cái gì?”
“Biến chứng tê đại toàn thân.” Anh ngừng một chút để điều chỉnh lại tâm trạng, rồi tiếp tục bình thản nói: “Lúc đó, anh đứng bên cạnh bệnh nhân, trước khi hôn mê, chị ta nói câu cuối cùng với anh.”
“Nói gì?”
“Anh không biết, khi ấy anh không chú ý.”
Không gian cực kì an tĩnh, anh im lặng hồi lâu mới lặp lai: “Không ngờ anh lại mất tập trung như vậy!”
Tăng Lý chợt thấy lòng khó chịu.
“Đó là lần đầu tiên. Còn lần thứ hai là vì em.” Anh nói tiếp.
“Em á?”
“ Hôm em bị ngã xe, trên đường anh đưa em đến bệnh viện, em nhắm nghiền mắt, không nhúc nhích, không nói chuyện.” Ngải Cảnh Sơ chậm rãi nói, thanh âm cuốn hút lạ thường.
Nghe những lời này, trái tim Tăng Lý như khựng lại.
Có lẽ anh không biết cô thích giọng nói của anh đến nhường nào.
Lúc anh lạnh lùng, phiền muộn, hờ hửng, lúc anh thản nhiên hỏi thông tin về cô, lúc anh an ủi khích lệ người khác, còn cả lúc anh nói anh yêu cô, mỗi câu mỗi chữ đều khiến người ta phải say mê.
Những ngày qua cùng nhau nói chuyện điện thoại dường như đã trở thành thói quen của cả hai người. Cô thường sẽ nói rất nhiều, còn anh, đôi khi hỏi vài câu, đôi khi chỉ “ừm”, đôi khi bị chọc cho bật cười, phần lớn thời gian là anh lắng nghe.
Giờ phút này, Ngải Cảnh Sơ đang ở một nơi cách cô một nghìn cây số và kể cho cô nghe những câu chuyện cũ, hơn nữa những việc có liên quan tới cô lại vô cùng xúc động.
Cô... hình như đã thấy nhớ anh rồi.
Ngày thứ tám kể từ khi rời khỏi thành phố A vừa vặn vào thứ bảy, Tăng Lý kết thúc chuyến du lịch, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị quay về.
Xuống máy bay, cô đẩy xe hành lí từ bên trong đi ra đã thấy Ngải Cảnh Sơ đứng chờ ngoài cửa. Anh nhìn thấy cô trước, khóe miệng đang mỉm cười.
Về tới nhà, Tăng Lý dỡ hành lí, phân loại từng món quà đem tặng mọi người, sau đó gọi điện hẹn Mã Y Y và Ngũ Dĩnh ra ngoài ăn, nhân tiện chính thức giới thiệu Ngải Cảnh Sơ với bạn bè.
“À, quà của anh này!” Ngồi vào xe, cô vừa nói vừa đưa cho anh một chiếc hộp. Bên trong là một cái móc treo vòng tay bồ đề, dưới vẫn còn dải nơ màu hồng. “Em xin lúc vào miếu treo trong xe được đấy.”
“Anh cũng có quà à?”
“Đương nhiên!” Tăng Lý gật đầu.
Anh vui vẻ nhận lấy.
“Trước kia em hay phải chuyển nhà, chuyển trường, nên bạn học không có nhiều. Ngũ Dĩnh và Mã Y Y là hai đứa bạn rất rất rất tốt của em!” Cô nói.
“Ừ.” Ngải Cảnh Sơ hiểu rõ.
Bàn ăn có năm người, Ngũ Dĩnh đưa Ninh Phong đi cùng, Mã Y Y đi một mình.
Mã Y Y nhìn hai đôi tình nhân, nói: “Mấy người này đi có đôi có cặp, rắp tâm khiến tôi ghen tị phải không? Biết trước tôi đã lôi Đậu Đậu theo rồi!”
Ngũ Dĩnh liếc Mã Y Y: “Ghen tị cái gì, ai bảo cậu không gọi Phan Tư Vũ đến. Người ta tốt thế còn gì nữa.”
“Tốt cái con khỉ. Hắn trẻ hơn tớ, đến khi tớ già khụ rồi, hào quang của hắn còn bắn ra bốn phía. Quá mạo hiểm! Cậu nhìn kia kìa, bác sĩ Ngải và Tăng Lý tuổi tác như vậy mới xứng.”
“Thế Tăng Lý phải giữ cho chặt vào, kẻo Mã Y Y cướp mất đấy.” Ngũ Dĩnh trêu chọc.
“Ui giời, thỏ không thèm gặm cỏ gần hang.”
“Cậu có thèm cũng chẳng được ấy chứ!” Ngũ Dĩnh nhìn Mã Y Y từ trên xuống dưới, sau dó lắc đầu làm bộ chê bai.
“Tớ kém chỗ nào hả?” Mã Y Y bất bình, “Tăng Lý, cậu nói xem! À không, bác sĩ Ngải nói xem!”
Ngải Cảnh Sơ nhìn Tăng Lý, rồi nhìn Mã Y Y, đang định mở miệng thì Tăng Lý kịp thời ngăn lại, tránh cho anh nói ra những lời khiến người khác run sợ.
“Anh kệ đi, hai đứa nó lúc nào cũng thế. Suốt ngày cãi nhau, như oan gia!”
Ninh Phong cười: “Nhưng tình cảm lại rất khăng khít! Khiến người khác phải ghen tị.”
Nhắc đến chuyện này, mấy người lại kể chuyện hồi đại học. Mã Y Y nói: “Cái lần tớ bị dọa sợ đến mức hồn vía bay lên mây, kẻ đầu sỏ chính là Tăng Lý!”
“À à tớ biết, tớ biết!” Ngũ Dĩnh phấn khích hùa theo.
“Không được nói!” Tăng Lý ngăn lại.
“Có phải chuyện gì mất hình tượng lắm đâu! Với cả, chắc chắn anh Ngải cũng rất muốn biết!” Suốt bữa cơm, họ phát hiện ra Ngải Cảnh Sơ chỉ ít nói chứ không phải là người khó gần, thế nên càng lúc càng vô tư.
Ngải Cảnh Sơ cười cười, bộ dạng sẵn sàng lắng nghe.
“Có một đêm, em đang chìm trong giấc mộng, bỗng nhiên “huỵch” một phát! Sau đó, màn, vách tường, bụi đất rơi hết vào mặt em. Em cứ tưởng động đất, sợ hết hồn. Kết quả, lúc Ngũ Dĩnh bật đèn mới biết là Tăng Lý ngã từ trên giường xuống, bị vướng vào màn, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Dây màn của Tăng Lý và của em buộc cùng một chỗ, vì thế cả mảng vôi tường bị tróc ra rơi xuống mặt em.”
“Còn nữa!” Ngũ Dĩnh bổ sung, “Trước mỗi kì thi cuối kì một ngày, Tăng Lý đều đi mua mì gói Thống Nhất 100 về chất đầy phòng.”
Mã Y Y và Ngũ Dĩnh lần lượt trần thuật lại những sự kiện hay ho thời đại học của Tăng Lý cho đến khi bữa cơm kết thúc.
Suốt từ lúc nghe những chuyện đó, nụ cười chưa từng biến mất trên mặt Ngải Cảnh Sơ.
Theo thường lệ, ăn cơm xong nếu không chơi bài thì sẽ đi hát karaoke. Thế là năm người kéo nhau đi hát.
Ba cô gái cầm micro tranh nhau khoe giọng oanh vàng. Ninh Phong và Ngải Cảnh Sơ gọi một két bia, vừa uống vừa nói chuyện.
“Thằng bé bị sứt môi lần trước anh muốn tìm tên là Mã Tiểu Binh, tôi đã hỏi thăm được rồi, tôi cũng từng đến nhà trọ của bố mẹ nó nhưng không gặp ai.” Ninh Phong nói với Ngải Cảnh Sơ, “Nếu anh cần tìm gấp thì hai chúng ta tranh thủ tới đó lần nữa.”
“Cảm ơn anh.” Ngải Cảnh Sơ đáp.
“Nếu vẫn không thấy thì có thể về quê họ xem sao, tôi có địa chỉ.” Ninh Phong nói tiếp.
Tiếng nhạc quá lớn, câu chuyện của hai người họ không thể tiếp tục được nữa. Ninh Phong bèn song ca cùng Ngũ Dĩnh một bài tình ca.
Ngải Cảnh Sơ ra ngoài đi WC, lúc trở vào thì gặp Tăng Lý ngoài cửa, anh bèn trêu chọc cô: “Thống Nhất 100, thì môn nào cũng qua môn đấy!”
“Đáng ghét!” Tăng Lý giơ nắm tay định đánh anh. Tất cả là tại hai đứa kia, chuyện gì cũng kể hết sạch, xấu hổ quá đi mất.
Thấy Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ vào phòng, Mã Y Y liền đưa micro cho hai người: “Đến lượt hai người rồi đấy! Bắt buộc phải hát!”
Ngải Cảnh Sơ bất đắc dĩ nhìn Tăng Lý. Từ đầu tới giờ anh một mực nói không biết hát để từ chối, thậm chí còn trốn đi WC.
“Bác sĩ Ngải, anh mà còn kiếm cớ nữa là tụi em không chịu đâu đấy!” Mã Y Y nói.
Tăng Lý kéo áo Ngải Cảnh Sơ, nhỏ giọng nói: “Hay anh cứ hát bừa mấy câu đi, không là chúng nó không bỏ qua cho anh đâu!”
“Không bỏ qua thì làm được gì anh?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
“Chuốc anh say mềm thì thôi!” Tăng Lý nói.
“Thế cũng được.” Ngải Cảnh Sơ quyết chí đã hỏng thì cho hỏng một thể.
“Không đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh say còn bị hành hạ nữa cơ! Với cả, anh không biết khi say anh sẽ nói nhảm à?”
“Anh nói nhảm cái gì?”
“Lần sau em sẽ ghi âm lại cho anh nghe!”
Ngũ Dĩnh lên tiếng: “Này, hai người tâm sự đủ chưa hả? Còn câu giờ nữa là tớ chọn bài Chuyện tình người lái đò cho hát đấy!”
“À à, bài Qua sông của chú Phan cũng được! Anh anh em em ngọt xớt!” Mã Y Y đề nghị.
Đương nhiên Ngải cảnh Sơ không biết mấy bài hát này, chỉ mờ mịt nghe họ nói.
“Nếu không hát, bọn em sẽ không để anh với Tăng Lý yên ổn bên nhau đâu. Nó từ nhỏ đã nghe lời bọn em rồi.” Mã Y Y uy hiếp.
Tăng Lý chưa từng thấy Ngải Cảnh Sơ bất lực như lúc này bao giờ. Cô không đành lòng nói: “Hay là mình hát tiếng Anh đi. Anh giỏi tiếng Anh, hai đứa nó thì mù tịt, anh hát sai cũng không ai biết. Lời của anh cứ để em hát, anh hát phụ họa theo là được.”
Thế là Ngải Cảnh Sơ đành phải chịu. Nhưng khi anh vừa cất tiếng hát, bốn người còn lại liền hóa đá tại chỗ. Anh hát nhanh hơn nhịp, luyến láy kì quặc, nếu không có nhạc đệm thì e rằng người ngoài nghe sẽ không đoán ra được anh đang hát bài gì.
Hát xong, mọi người đều im lặng, gian phòng nhất thời trở nên an tĩnh. Ninh Phong lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Tăng Lý hát hay quá!”
Trên đường về nhà, Tăng Lý lái xe trong tâm trạng cực kì vui vẻ.
“Buồn cười thế cơ à?” Ngải Cảnh Sở hỏi.
“Ừm, thấy được sở đoản của ai đó nên vui!” Tăng Lý đáp.
Trước giờ cô cứ nghĩ giọng nói của anh êm tai như vậy, hẳn là hát sẽ rất hay. Mấy hôm trước đi du lịch gọi điện về, cô nói với anh ca sĩ trong quán bar là nữ, nhưng thực ra là nam, hơn nữa, giọng của anh ta khá giống Ngải Cảnh Sơ. Vì thế, cô không kìm lòng được mà tưởng tượng ra bộ dạng anh lúc hát, thậm chí Mã YY và Ngũ Dĩnh cãi nhau ầm ĩ, cô cũng không chú ý.
“Em đưa anh về nhà nhé?” Cô hỏi.
“Về nhà em trước.” Anh nói.
“Làm gì?”
Anh không trả lời ngay, quay đầu nhìn ra ngoài cừa sổ rồi mới chậm rãi nói: “Không có gì, muốn ở bên em một lát.”
“Ừm.” Tăng Lý gượng gạo lên tiếng, đáy lòng ngọt lịm như vừa được rót mật.
Một lúc sau, anh lại nói: “Anh thích nghe em hát bàí hát đó.”
Anh thực sự không ngờ Tăng Lý hát hay đến thế.
“Bài nào?”
“Không nhớ tên, lời bài hát có nhắc đến bà ngoại.”
“Anh thích thì em hát cho anh nghe nhé!” Tăng Lý nói.
“Ừ.”
“Bây giờ?”
“Ừ.”
“Hát chay?”
“Ừ.”
“Em đang lái xe mà!”
“Luật giao thông không cấm.” Anh thản nhiên nói.
Đây cũng là bài hát Tăng Lý rất thích, nhẩm qua một lượt ca từ, cô nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Khi còn bé, mỗi khi tôi xốc nổi cãi nhau, bà ngoại đều hát dỗ dành tôi.
Những buổi chiều mùa hạ, tiếng ca của bà đã an ủi tôi…
Không có nhạc đệm, không có tạp âm, trong không gian nhỏ hẹp, giọng hát tuy nhỏ nhưng lại âm vang, tiếng ca càng thêm động lòng người.
Tôi yêu một người khiến tôi quên cả bản thân mình.
Tôi ngỡ rằng đó là thế giới mà tôi đang khao khát.
Nhưng hóa ra tôi đã sai rồi.
Phải chăng thế giới của những người trưởng thành luôn luôn bị khuyết…
Ngải Cảnh Sơ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi Tăng Lý hát xong, anh cũng không lên tiếng. Cô tưởng anh đã ngủ.
“Bị thôi miên rồi à?”
“Không.” Anh đáp.
Tăng Lý trầm mặc liếc anh một cái, chỉ trông thấy sau gáy anh.
“Em lái xe vào lề đường đi.” Anh bỗng quay lại nói.
“Làm gì?”
“Lái đi!” Anh giục.
Tăng Lý bật đèn xi-nhan phải rồi giảm tốc độ. Xe vừa dừng lại bên lề đường. Ngải Cảnh Sơ bỗng dưng nghiêng người, nâng cằm cô lên, và hôn.
“Có người trông thấy đấy.” Tăng Lý giãy giụa.
“Trông thấy thì sao, anh không phạm pháp.”
“Vâng vâng, luật giao thông cũng không cấm!”
Anh nhìn miệng cô, đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói: “Lần sau tới tái khám em nhớ nói với Chu Văn là phần niềng răng ở răng cửa quá sít vào môi, bảo cô ấy điều chỉnh lại.”
Tăng Lý biết anh ám chỉ cái gì, đỏ mặt nói: “Sao anh không đi mà nói?”
“Cô ấy sẽ thắc mắc vì sao anh biết rõ như thế.” Anh nghiêm túc trả lời.
Tăng Lý cắn răng, thật muốn bóp cổ người đàn ông này!
Về tới nhà cô, Ngải Cảnh Sơ ngồi xuống ghế, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Trên bàn có một mảnh giấy nhắn mẹ Tăng để lại: “Gọi điện cho con mà không được, mẹ bỏ bát canh trong tủ lạnh đấy, nhớ uống đi.” Ngày ghi trên giấy là hôm qua.
Mẹ Tăng không biết chuyện cô đi du lịch, cho rằng cô ra ngoài với bạn.
Tăng Lý mở tủ lạnh, trông thấy một bát canh sườn, cô đặt vào nồi đun lại cho nóng rồi bưng ra ngoài.
“Mẹ em nấu, ngon lắm. Anh nếm thử đi!”
Ngải Cảnh Sơ không định uống, nhưng nghe cô nói xong thì đổi ý, đứng trước bàn ăn lẳng lặng múc cho mình một bát.
Tăng Lý lấy đũa gắp mấy miếng sườn ra bát, vì được đun lại nên xương càng mềm, vừa bỏ vào miệng đã thấy thịt nhũn ra. Ăn được một ít thì canh cũng vừa bớt nóng, cô uống một hơi hết bát canh. Nuốt xuống bụng, trên trán đã đầy mồ hôi.
Ngải Cảnh Sơ đang múc từng thìa nhỏ, thong thả mà uống. Canh bỏ thêm củ từ nên nước rất trong, vị thịt khá ngọt. Anh uống rất cẩn thận, cứ như sợ rớt mất một giọt. Không biết anh mải suy nghĩ điều gì, vẫn một mực giữ im lặng.
Đêm, Ngải Cảnh Sơ đúng hẹn gọi điện tới.
“Hôm nay trời nắng rồi phải không?” Anh vừa mới xem thời tiết nơi cô ở.
“Vâng, tự nhiên nóng kinh khủng, trời này mà không mở điều hòa kiểu gì cũng chết ngốt.
“Biển hôm nay thế nào?” Anh lại hỏi.
“Đẹp lắm! Hoàn toàn không giống lúc trời mưa.” Tăng Lý hào hứng nói, “Em thích tiếng sóng biến.”
Ngải Cảnh Sơ khẽ mỉm cười.
Ngày thứ tư, Tăng Lý lên máy bay đến một nơi khác.
Vừa mới đặt chân xuống thị trấn cổ, cô đã tất bật đến xem khe sông nổi tiếng. Phương tiện đưa mọi người đi là một chiếc việt dã Toyota, trên xe còn có một vài khách du lịch khác, có một đôi vợ chồng già, một đôi tình nhân và mấy người thanh niên trẻ dáng dấp như sinh viên. Tăng Lý cứ tưởng sự kết hợp này khá an toàn, nào ngờ trên đường trở về, chủ xe nói, vì ban nãy các cô vào cửa hàng đã chỉ định mua ít đồ quá, họ không thu được nhiều hoa hồng nên muốn đòi thêm phí dịch vụ. Hành khách trên xe phản đối, tài xế bèn xuống xe, nghênh ngang bỏ đi.
“Quá đáng!” Buổi tối gọi điện cho Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý bực bội kể lại.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mọi người bắt một chiếc xe khách đi ngang qua trở về thành phố rồi báo cảnh sát.”
“Em cũng đi à?”
“Vâng.” Tăng Lý gật đầu.
“Em rất sợ cảnh sát cơ mà?” Bình thường đang lái xe mà trông thấy cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ trên đường là kiểu gì cô cũng run như cầy sấy.
“Nhưng em tức quá! Với cả, mọi người ai cũng đi, em không thể một mình bỏ trốn, quá thiếu ý thức, quá vô trách nhiệm! Em là một người rất chính nghĩa cơ mà!” Tăng Lý nói.
“Ừ, rất chính nghĩa” Ngải Cảnh Sơ cười.
Ngày thứ năm, Tăng Lý đi lòng vòng trong phố cổ nếm thử tất cả các món ăn ngon, chơi thử tất cả những trò chơi thú vị. Đến chiều, tìm được một cửa hiệu làm giày thêu, cô lượn lờ trong cửa hàng cả buổi để chọn hoa văn.
Buổi tối, cô không đi ra ngoài mà ngồi trên chiếc ghế mây bày bên cửa sổ ở gác mái, nói chuyện điện thoại với Ngải Cảnh Sơ.
“Em nghĩ, Mã YY thích màu hồng, còn Ngũ Dĩnh thích màu xanh, thế nên em lấy màu đỏ.” Cô kể chuyện giày thêu cho anh nghe, “Với cả, em thấy trong cửa hiệu họ còn có loại vải rất đẹp, em muốn dùng làm vải phủ bàn uống nước, bàn ăn và bọc sofa.”
Nghe tới đây, Ngải Cảnh Sơ đột nhiên nhớ tới những quyển tạp chí nội thất bày la liệt trong phòng khách nhà cô, anh hỏi: “Em chuẩn bị mua nhà hả?”
“Không.”
“Thế sắm nhiều đồ thế làm gì?”
Tăng Lý ngừng một lát mới khẽ nói: “Sau khi bố mẹ li hôn, em lúc thì ở kí túc, lúc thì ở nhà dượng, về sau ra ngoài rồi, đồ đạc cũng phải chuyển tới chuyển lui. Vì thế em luôn muốn có một căn nhà riêng của mình, mặc dù hiện giờ tạm thời còn chưa thực hiện được, nhưng nhìn đồ đạc, ôm ấp giấc mơ cũng có cảm giác rất hài lòng.”
Ngày thứ sáu, Tăng Lý đến một khu chợ trời nhỏ, mua rất nhiều hoa quả về thỏa mãn tâm hồn ăn uống của mình. Quá trưa, cô ngồi bên vỉa hè uống trà, nhìn người qua người lại, xem các tay tiểu thương bắt chẹt khách nước ngoài, sau đó cô bị một giọng hát êm tai kéo vào một quán bar nhỏ.
“Ca sĩ đó hát hay lắm luôn, nếu đến quán cà phê của tụi em hát thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ rất đắt khách.” Ăn tối và tắm rửa xong, Tăng Lý ngồi trên xích đu vừa gặm táo vừa nói chuyện điện thoại với Ngải Cảnh Sơ.
“Nam hay nữ?”
“Nữ.” Cô đáp, “Muốn mang cô ấy về nhà quá đi!”
“Nữ còn được!” Ngải Cảnh Sơ nói.
Ngày thứ bảy, Tăng Lý đến cửa hiệu giày thêu, tình cờ gặp được một người đồng hương nên bắt chuyện mấy câu. Cô gái kia bèn kể sự việc “đẫm máu” về chuyến bay của mình hôm qua cho cô nghe.
Buổi tối, Tăng Lý kể lại với Ngải Cảnh Sơ, bỗng nhớ đến tình trạng rối tinh rối mù của mình ngày đầu tiên du lịch.
“Lúc đó em sợ không?” Nghe xong, anh hỏi cô.
“Hơi hơi, nhất là đêm một mình trong khách sạn. Em cứ thấp tha thấp thỏm, chẳng ngủ được. Anh có khi nào sợ hãi không?”
“Có.”
“Lúc nào?” Tăng Lý tò mò.
Trầm mặc một lúc, Ngải Cảnh Sơ nó: “Trước đây, khi anh còn là bác sĩ khoa hàm mặt, có lần cùng thầy giáo làm phẫu thuật cho một bệnh nhân nữ, kết quả...”
“Thất bại à?”
“Mới tiến hành được một nửa thì bệnh nhân bị sốt cao ác tính, tử vong tại chỗ.”
“Sốt cao ác tính là cái gì?”
“Biến chứng tê đại toàn thân.” Anh ngừng một chút để điều chỉnh lại tâm trạng, rồi tiếp tục bình thản nói: “Lúc đó, anh đứng bên cạnh bệnh nhân, trước khi hôn mê, chị ta nói câu cuối cùng với anh.”
“Nói gì?”
“Anh không biết, khi ấy anh không chú ý.”
Không gian cực kì an tĩnh, anh im lặng hồi lâu mới lặp lai: “Không ngờ anh lại mất tập trung như vậy!”
Tăng Lý chợt thấy lòng khó chịu.
“Đó là lần đầu tiên. Còn lần thứ hai là vì em.” Anh nói tiếp.
“Em á?”
“ Hôm em bị ngã xe, trên đường anh đưa em đến bệnh viện, em nhắm nghiền mắt, không nhúc nhích, không nói chuyện.” Ngải Cảnh Sơ chậm rãi nói, thanh âm cuốn hút lạ thường.
Nghe những lời này, trái tim Tăng Lý như khựng lại.
Có lẽ anh không biết cô thích giọng nói của anh đến nhường nào.
Lúc anh lạnh lùng, phiền muộn, hờ hửng, lúc anh thản nhiên hỏi thông tin về cô, lúc anh an ủi khích lệ người khác, còn cả lúc anh nói anh yêu cô, mỗi câu mỗi chữ đều khiến người ta phải say mê.
Những ngày qua cùng nhau nói chuyện điện thoại dường như đã trở thành thói quen của cả hai người. Cô thường sẽ nói rất nhiều, còn anh, đôi khi hỏi vài câu, đôi khi chỉ “ừm”, đôi khi bị chọc cho bật cười, phần lớn thời gian là anh lắng nghe.
Giờ phút này, Ngải Cảnh Sơ đang ở một nơi cách cô một nghìn cây số và kể cho cô nghe những câu chuyện cũ, hơn nữa những việc có liên quan tới cô lại vô cùng xúc động.
Cô... hình như đã thấy nhớ anh rồi.
Ngày thứ tám kể từ khi rời khỏi thành phố A vừa vặn vào thứ bảy, Tăng Lý kết thúc chuyến du lịch, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị quay về.
Xuống máy bay, cô đẩy xe hành lí từ bên trong đi ra đã thấy Ngải Cảnh Sơ đứng chờ ngoài cửa. Anh nhìn thấy cô trước, khóe miệng đang mỉm cười.
Về tới nhà, Tăng Lý dỡ hành lí, phân loại từng món quà đem tặng mọi người, sau đó gọi điện hẹn Mã Y Y và Ngũ Dĩnh ra ngoài ăn, nhân tiện chính thức giới thiệu Ngải Cảnh Sơ với bạn bè.
“À, quà của anh này!” Ngồi vào xe, cô vừa nói vừa đưa cho anh một chiếc hộp. Bên trong là một cái móc treo vòng tay bồ đề, dưới vẫn còn dải nơ màu hồng. “Em xin lúc vào miếu treo trong xe được đấy.”
“Anh cũng có quà à?”
“Đương nhiên!” Tăng Lý gật đầu.
Anh vui vẻ nhận lấy.
“Trước kia em hay phải chuyển nhà, chuyển trường, nên bạn học không có nhiều. Ngũ Dĩnh và Mã Y Y là hai đứa bạn rất rất rất tốt của em!” Cô nói.
“Ừ.” Ngải Cảnh Sơ hiểu rõ.
Bàn ăn có năm người, Ngũ Dĩnh đưa Ninh Phong đi cùng, Mã Y Y đi một mình.
Mã Y Y nhìn hai đôi tình nhân, nói: “Mấy người này đi có đôi có cặp, rắp tâm khiến tôi ghen tị phải không? Biết trước tôi đã lôi Đậu Đậu theo rồi!”
Ngũ Dĩnh liếc Mã Y Y: “Ghen tị cái gì, ai bảo cậu không gọi Phan Tư Vũ đến. Người ta tốt thế còn gì nữa.”
“Tốt cái con khỉ. Hắn trẻ hơn tớ, đến khi tớ già khụ rồi, hào quang của hắn còn bắn ra bốn phía. Quá mạo hiểm! Cậu nhìn kia kìa, bác sĩ Ngải và Tăng Lý tuổi tác như vậy mới xứng.”
“Thế Tăng Lý phải giữ cho chặt vào, kẻo Mã Y Y cướp mất đấy.” Ngũ Dĩnh trêu chọc.
“Ui giời, thỏ không thèm gặm cỏ gần hang.”
“Cậu có thèm cũng chẳng được ấy chứ!” Ngũ Dĩnh nhìn Mã Y Y từ trên xuống dưới, sau dó lắc đầu làm bộ chê bai.
“Tớ kém chỗ nào hả?” Mã Y Y bất bình, “Tăng Lý, cậu nói xem! À không, bác sĩ Ngải nói xem!”
Ngải Cảnh Sơ nhìn Tăng Lý, rồi nhìn Mã Y Y, đang định mở miệng thì Tăng Lý kịp thời ngăn lại, tránh cho anh nói ra những lời khiến người khác run sợ.
“Anh kệ đi, hai đứa nó lúc nào cũng thế. Suốt ngày cãi nhau, như oan gia!”
Ninh Phong cười: “Nhưng tình cảm lại rất khăng khít! Khiến người khác phải ghen tị.”
Nhắc đến chuyện này, mấy người lại kể chuyện hồi đại học. Mã Y Y nói: “Cái lần tớ bị dọa sợ đến mức hồn vía bay lên mây, kẻ đầu sỏ chính là Tăng Lý!”
“À à tớ biết, tớ biết!” Ngũ Dĩnh phấn khích hùa theo.
“Không được nói!” Tăng Lý ngăn lại.
“Có phải chuyện gì mất hình tượng lắm đâu! Với cả, chắc chắn anh Ngải cũng rất muốn biết!” Suốt bữa cơm, họ phát hiện ra Ngải Cảnh Sơ chỉ ít nói chứ không phải là người khó gần, thế nên càng lúc càng vô tư.
Ngải Cảnh Sơ cười cười, bộ dạng sẵn sàng lắng nghe.
“Có một đêm, em đang chìm trong giấc mộng, bỗng nhiên “huỵch” một phát! Sau đó, màn, vách tường, bụi đất rơi hết vào mặt em. Em cứ tưởng động đất, sợ hết hồn. Kết quả, lúc Ngũ Dĩnh bật đèn mới biết là Tăng Lý ngã từ trên giường xuống, bị vướng vào màn, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Dây màn của Tăng Lý và của em buộc cùng một chỗ, vì thế cả mảng vôi tường bị tróc ra rơi xuống mặt em.”
“Còn nữa!” Ngũ Dĩnh bổ sung, “Trước mỗi kì thi cuối kì một ngày, Tăng Lý đều đi mua mì gói Thống Nhất 100 về chất đầy phòng.”
Mã Y Y và Ngũ Dĩnh lần lượt trần thuật lại những sự kiện hay ho thời đại học của Tăng Lý cho đến khi bữa cơm kết thúc.
Suốt từ lúc nghe những chuyện đó, nụ cười chưa từng biến mất trên mặt Ngải Cảnh Sơ.
Theo thường lệ, ăn cơm xong nếu không chơi bài thì sẽ đi hát karaoke. Thế là năm người kéo nhau đi hát.
Ba cô gái cầm micro tranh nhau khoe giọng oanh vàng. Ninh Phong và Ngải Cảnh Sơ gọi một két bia, vừa uống vừa nói chuyện.
“Thằng bé bị sứt môi lần trước anh muốn tìm tên là Mã Tiểu Binh, tôi đã hỏi thăm được rồi, tôi cũng từng đến nhà trọ của bố mẹ nó nhưng không gặp ai.” Ninh Phong nói với Ngải Cảnh Sơ, “Nếu anh cần tìm gấp thì hai chúng ta tranh thủ tới đó lần nữa.”
“Cảm ơn anh.” Ngải Cảnh Sơ đáp.
“Nếu vẫn không thấy thì có thể về quê họ xem sao, tôi có địa chỉ.” Ninh Phong nói tiếp.
Tiếng nhạc quá lớn, câu chuyện của hai người họ không thể tiếp tục được nữa. Ninh Phong bèn song ca cùng Ngũ Dĩnh một bài tình ca.
Ngải Cảnh Sơ ra ngoài đi WC, lúc trở vào thì gặp Tăng Lý ngoài cửa, anh bèn trêu chọc cô: “Thống Nhất 100, thì môn nào cũng qua môn đấy!”
“Đáng ghét!” Tăng Lý giơ nắm tay định đánh anh. Tất cả là tại hai đứa kia, chuyện gì cũng kể hết sạch, xấu hổ quá đi mất.
Thấy Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ vào phòng, Mã Y Y liền đưa micro cho hai người: “Đến lượt hai người rồi đấy! Bắt buộc phải hát!”
Ngải Cảnh Sơ bất đắc dĩ nhìn Tăng Lý. Từ đầu tới giờ anh một mực nói không biết hát để từ chối, thậm chí còn trốn đi WC.
“Bác sĩ Ngải, anh mà còn kiếm cớ nữa là tụi em không chịu đâu đấy!” Mã Y Y nói.
Tăng Lý kéo áo Ngải Cảnh Sơ, nhỏ giọng nói: “Hay anh cứ hát bừa mấy câu đi, không là chúng nó không bỏ qua cho anh đâu!”
“Không bỏ qua thì làm được gì anh?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
“Chuốc anh say mềm thì thôi!” Tăng Lý nói.
“Thế cũng được.” Ngải Cảnh Sơ quyết chí đã hỏng thì cho hỏng một thể.
“Không đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh say còn bị hành hạ nữa cơ! Với cả, anh không biết khi say anh sẽ nói nhảm à?”
“Anh nói nhảm cái gì?”
“Lần sau em sẽ ghi âm lại cho anh nghe!”
Ngũ Dĩnh lên tiếng: “Này, hai người tâm sự đủ chưa hả? Còn câu giờ nữa là tớ chọn bài Chuyện tình người lái đò cho hát đấy!”
“À à, bài Qua sông của chú Phan cũng được! Anh anh em em ngọt xớt!” Mã Y Y đề nghị.
Đương nhiên Ngải cảnh Sơ không biết mấy bài hát này, chỉ mờ mịt nghe họ nói.
“Nếu không hát, bọn em sẽ không để anh với Tăng Lý yên ổn bên nhau đâu. Nó từ nhỏ đã nghe lời bọn em rồi.” Mã Y Y uy hiếp.
Tăng Lý chưa từng thấy Ngải Cảnh Sơ bất lực như lúc này bao giờ. Cô không đành lòng nói: “Hay là mình hát tiếng Anh đi. Anh giỏi tiếng Anh, hai đứa nó thì mù tịt, anh hát sai cũng không ai biết. Lời của anh cứ để em hát, anh hát phụ họa theo là được.”
Thế là Ngải Cảnh Sơ đành phải chịu. Nhưng khi anh vừa cất tiếng hát, bốn người còn lại liền hóa đá tại chỗ. Anh hát nhanh hơn nhịp, luyến láy kì quặc, nếu không có nhạc đệm thì e rằng người ngoài nghe sẽ không đoán ra được anh đang hát bài gì.
Hát xong, mọi người đều im lặng, gian phòng nhất thời trở nên an tĩnh. Ninh Phong lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Tăng Lý hát hay quá!”
Trên đường về nhà, Tăng Lý lái xe trong tâm trạng cực kì vui vẻ.
“Buồn cười thế cơ à?” Ngải Cảnh Sở hỏi.
“Ừm, thấy được sở đoản của ai đó nên vui!” Tăng Lý đáp.
Trước giờ cô cứ nghĩ giọng nói của anh êm tai như vậy, hẳn là hát sẽ rất hay. Mấy hôm trước đi du lịch gọi điện về, cô nói với anh ca sĩ trong quán bar là nữ, nhưng thực ra là nam, hơn nữa, giọng của anh ta khá giống Ngải Cảnh Sơ. Vì thế, cô không kìm lòng được mà tưởng tượng ra bộ dạng anh lúc hát, thậm chí Mã YY và Ngũ Dĩnh cãi nhau ầm ĩ, cô cũng không chú ý.
“Em đưa anh về nhà nhé?” Cô hỏi.
“Về nhà em trước.” Anh nói.
“Làm gì?”
Anh không trả lời ngay, quay đầu nhìn ra ngoài cừa sổ rồi mới chậm rãi nói: “Không có gì, muốn ở bên em một lát.”
“Ừm.” Tăng Lý gượng gạo lên tiếng, đáy lòng ngọt lịm như vừa được rót mật.
Một lúc sau, anh lại nói: “Anh thích nghe em hát bàí hát đó.”
Anh thực sự không ngờ Tăng Lý hát hay đến thế.
“Bài nào?”
“Không nhớ tên, lời bài hát có nhắc đến bà ngoại.”
“Anh thích thì em hát cho anh nghe nhé!” Tăng Lý nói.
“Ừ.”
“Bây giờ?”
“Ừ.”
“Hát chay?”
“Ừ.”
“Em đang lái xe mà!”
“Luật giao thông không cấm.” Anh thản nhiên nói.
Đây cũng là bài hát Tăng Lý rất thích, nhẩm qua một lượt ca từ, cô nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Khi còn bé, mỗi khi tôi xốc nổi cãi nhau, bà ngoại đều hát dỗ dành tôi.
Những buổi chiều mùa hạ, tiếng ca của bà đã an ủi tôi…
Không có nhạc đệm, không có tạp âm, trong không gian nhỏ hẹp, giọng hát tuy nhỏ nhưng lại âm vang, tiếng ca càng thêm động lòng người.
Tôi yêu một người khiến tôi quên cả bản thân mình.
Tôi ngỡ rằng đó là thế giới mà tôi đang khao khát.
Nhưng hóa ra tôi đã sai rồi.
Phải chăng thế giới của những người trưởng thành luôn luôn bị khuyết…
Ngải Cảnh Sơ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi Tăng Lý hát xong, anh cũng không lên tiếng. Cô tưởng anh đã ngủ.
“Bị thôi miên rồi à?”
“Không.” Anh đáp.
Tăng Lý trầm mặc liếc anh một cái, chỉ trông thấy sau gáy anh.
“Em lái xe vào lề đường đi.” Anh bỗng quay lại nói.
“Làm gì?”
“Lái đi!” Anh giục.
Tăng Lý bật đèn xi-nhan phải rồi giảm tốc độ. Xe vừa dừng lại bên lề đường. Ngải Cảnh Sơ bỗng dưng nghiêng người, nâng cằm cô lên, và hôn.
“Có người trông thấy đấy.” Tăng Lý giãy giụa.
“Trông thấy thì sao, anh không phạm pháp.”
“Vâng vâng, luật giao thông cũng không cấm!”
Anh nhìn miệng cô, đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói: “Lần sau tới tái khám em nhớ nói với Chu Văn là phần niềng răng ở răng cửa quá sít vào môi, bảo cô ấy điều chỉnh lại.”
Tăng Lý biết anh ám chỉ cái gì, đỏ mặt nói: “Sao anh không đi mà nói?”
“Cô ấy sẽ thắc mắc vì sao anh biết rõ như thế.” Anh nghiêm túc trả lời.
Tăng Lý cắn răng, thật muốn bóp cổ người đàn ông này!
Về tới nhà cô, Ngải Cảnh Sơ ngồi xuống ghế, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Trên bàn có một mảnh giấy nhắn mẹ Tăng để lại: “Gọi điện cho con mà không được, mẹ bỏ bát canh trong tủ lạnh đấy, nhớ uống đi.” Ngày ghi trên giấy là hôm qua.
Mẹ Tăng không biết chuyện cô đi du lịch, cho rằng cô ra ngoài với bạn.
Tăng Lý mở tủ lạnh, trông thấy một bát canh sườn, cô đặt vào nồi đun lại cho nóng rồi bưng ra ngoài.
“Mẹ em nấu, ngon lắm. Anh nếm thử đi!”
Ngải Cảnh Sơ không định uống, nhưng nghe cô nói xong thì đổi ý, đứng trước bàn ăn lẳng lặng múc cho mình một bát.
Tăng Lý lấy đũa gắp mấy miếng sườn ra bát, vì được đun lại nên xương càng mềm, vừa bỏ vào miệng đã thấy thịt nhũn ra. Ăn được một ít thì canh cũng vừa bớt nóng, cô uống một hơi hết bát canh. Nuốt xuống bụng, trên trán đã đầy mồ hôi.
Ngải Cảnh Sơ đang múc từng thìa nhỏ, thong thả mà uống. Canh bỏ thêm củ từ nên nước rất trong, vị thịt khá ngọt. Anh uống rất cẩn thận, cứ như sợ rớt mất một giọt. Không biết anh mải suy nghĩ điều gì, vẫn một mực giữ im lặng.
Bình luận facebook