• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cũng Chỉ Là Hạt Bụi (5 Viewers)

  • Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 13 - Phần 2

Vấn đề cô suy nghĩ suốt nãy giờ đã biến mất sạch sẽ khi nhìn anh bị mọi người chuốc rượu. Cô xem đồng hồ, sắp chín giờ rồi.


Nhưng, còn Ngải Cảnh Sơ, cô phải làm sao bây giờ?


“Này…” Cô gọi.


“Còn gọi “này” Nữa, anh sẽ giận đấy!”


“Em đưa anh về nhà nhé?” Cô hỏi.


Lần này, Ngải Cảnh Sơ không đáp, anh dựa đầu vào lưng ghế, mắt vẫn nhắm chặt, đưa ngón trỏ lên đặt trước môi, làm dấu giữ im lặng.


Tăng Lý đành không nói nữa.


Vài giây sau, tay anh thả lỏng, có lẽ đã ngủ.


Tăng Lý chẳng biết phải làm sao. Cô không liên lạc được với Vu Dịch, lại không yên lòng nhìn Ngải Cảnh Sơ thế này.


Ngẫm nghĩ một lúc, cô mở cửa xuống xe.


Số điện thoại mà Vu Dịch dùng để gọi cho cô ban chiều là một số lạ, cô không biết của ai, đành ôm tâm lí gặp may mà gọi lại. Người nhận điện là một cô gái.


“Phiền chị cho gặp Vu Dịch được không ạ?” Tăng Lý hỏi.


“Cậu ấy vừa mới ra ngoài mất rồi” Ngừng một chút, đối phương hỏi, “Tăng Lý đấy à?”


“Vâng.” Tăng Lý cũng thấy giọng nói này quen tai, bèn hỏi lại: “Cô họ phải không ạ?”


“Ừ.”


Đối phương là chị cả của Vu Dịch, tên là Vu Nam.


“Hai người ở cùng nhau ạ?”


“Con trai cô năm nay thi vào cấp ba nên cô đến thành phố A mua nhà. Cô thôi việc ở quê rồi, tới đây lo cho con, tiện tìm công việc mới.” Vu Nam là người nhà họ Vu thân nhất với Tăng Lý, chỉ có điều tuổi tác chênh lệch khá lớn nên hai người ít khi gặp gỡ.


“Vậy ạ, có gì cần giúp thì cô cứ gọi cháu, đây là số điện thoại của cháu.” Tăng Lý nói.


“Cô cảm ơn, cháu đúng là cô bé ngoan.” Vu Nam nói, “Thằng Dịch chẳng phải đi gặp cháu sao?”


“Cháu có việc gấp phải đi nhưng không biết số điện thoại của… chú ấy.”


“À, nó về nước khá lâu rồi, mấy hôm trước về quê thăm mẹ, sáng sớm nay mới đến thành phố A. Thực ra căn hộ này là Vu Dịch mua cho con, hôm nay đến thăm cô chú, sáng sớm mai lại đi rồi, không biết bao giờ mới về.”


Ý tứ trong lời nói của Vu Nam rất rõ ràng.


Tăng Lý vào xe, nhìn Ngải Cảnh Sơ đang ngủ. Một lúc sau, cô nhoài người sang bên cạnh, kéo dây an toàn cài vào giúp anh rồi lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng. Cô đã đưa anh về nhà một lần, vẫn còn nhớ rõ đường.


Tăng Lý chạy xe đến khu nhà anh ở, dừng xe trong bãi, nhưng cô không biết cụ thể anh ở trong ngôi nhà nào. Hai bên đường đều có một dãy nhà, không thể gõ cửa từng nhà mà hỏi được.


Cô khẽ gọi anh, nhưng anh ngủ rất sâu, không nghe thấy. Cô không cố nữa.


Tăng Lý lại xuống xe gọi điện cho Vu Dịch theo số mà Vu Nam cho.


“Em có việc bận không đến được.” Tăng Lý giải thích.


“Không sao, anh chờ.” Vu Dịch nói.


“Em không biết lúc nào mới về được nên…”


“Em cố ý phải không?” Vu Dịch ngắt lời cô, “Không muốn gặp anh?”


“Không, thật sự là em không thể đi được.”


“Nhà em ở đâu?” Vu Dịch hỏi, “Anh đến nhà chờ em.”


Ngẫm nghĩ một lát, Tăng Lý cảm thấy như vậy cũng tốt, ngộ nhỡ nữa đêm cô mới về được, ít nhất Vu Dịch còn có chỗ ngủ. Thế là cô nói địa chỉ nhà cho anh: “Em có chìa khóa dự phòng...”


“Ở dưới thảm cửa.” Vu Dịch cắt ngang.


“Đúng rồi.”


Thu xếp ổn thỏa, Tăng Lý mới yên tâm phần nào, cô trở vào trong xe trông Ngải Cảnh Sơ. Đầu anh nghiêng về phía cô, nhờ ánh đèn màu vàng cam bên đường mà cô có thể nhìn thấy rõ gương mặt anh. Lông mi của anh không dài cũng không cong, nhưng cực kì dày, chẳng trách lúc anh nhìn chầm chầm vào người khác, đôi mắt đen láy tựa như được tô đậm một đường.


Sợ anh ngủ lâu, hô hấp khó khăn trong không gian hẹp, cô bèn tắt điều hòa, mở cửa sổ rồi tắt máy. Tiếp đó, cô chuyển điện thoại về chế độ im lặng và ngồi chơi game một lúc. Đến khi di động báo sắp hết pin cô mới thôi, ngồi ngây ra không biết làm gì.


Ánh trăng yếu ớt, gió đêm cuốn theo hương hoa lan thoang thoảng. Tăng Lý rất thích loài hoa này, hồi cô còn nhỏ, trong sân nhà bà ngoại có trồng một cây hoa lan, lớn rất nhanh mỗi năm lại cao thêm một chút, chẳng mấy chốc đã trở thành một cái cây thật to. Mùa hạ, hoa nở kín cành cây, trong khi các anh chị tranh nhau bắc ghế trèo lên ngắt hoa, Tăng Lý nhát gan chỉ dám đứng dưới đất nhìn ngó chung quanh, thỉnh thoảng ngắt được một chùm lớn, cô dùng sợi dây xâu lại thành chuỗi rồi treo trên quần áo, khiến cho khắp người đều ngập mùi thơm.


Màn đêm tĩnh lặng, có ánh trăng và hương lan bầu bạn, Tăng Lý không kìm lòng được lại nhớ về quá khứ, đôi lúc có hình ảnh của Vu Dịch, đôi lúc không. Bỗng nhiên cô cảm thấy thời gian và kí ức như đang nhẹ nhàng trôi đi…


Sợ Ngải Cảnh Sơ ngủ không có gì đắp trên người sẽ bị cảm, Tăng Lý thử kiểm tra xem da anh có lạnh hay không, nhưng lần này đã đánh động đến giấc ngủ của anh. Ngải Cảnh Sơ khẽ động đậy rồi mở mắt.


Quả thực là anh đã ngủ rất say, thế nên mở mắt ra có phần mê man. Ảnh mắt thoáng qua sự hoảng loạn giây lát, anh mới ý thức được mình đang ở đâu.


“Tỉnh rồi à?” Cô hỏi.


Anh day mắt, một lát mới nói: “Anh ngủ bao lâu rồi?”


Tăng Lý cầm điện thoại lên xem giờ: “Khoảng hai tiếng.”


“Đỡ hơn chưa?” Cô lại hỏi.


Anh không đáp, vẫn còn ngái ngủ.


Lần đầu tiên Tăng Lý trông thấy bộ dạng mới ngủ dậy của anh, lại thêm cả ngày tâm tư anh có phần rối ren, thật sự khác biệt rất lớn so với Ngải Cảnh Sơ mà cô thường thấy.


Anh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Em lái xe về à?”


“Ừm.” Không thì còn ai được nữa?


“Sao không vào nhà?”


“Em có biết nhà anh ở đâu đâu.”


Ngải Cảnh Sơ chỉ về bên trái: “Đây chứ đâu.”


Tăng Lý nhìn theo hướng anh chỉ, hóa ra là căn nhà có cây hoa lan.


“Vào ngồi lát đã nhé?” Anh hỏi.


“Thôi.”


Tửu lượng của Ngải Cảnh Sơ khá tốt, nhưng vì anh không ăn được gì, chỉ đổ vào trong dạ dày hết rượu trắng lại đến rượu đỏ nên hơi chóng mặt, ngủ một giấc đã đỡ hơn nhiều. Cảm thấy cổ họng khô rát như bị thiêu đốt, anh xuống xe, mở cửa sau lấy một chai nước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.


Tăng Lý theo anh xuống: “Em bắt xe về đây.”


“Anh đưa em về.”


“Không cần!” Cô từ chối dứt khoát.


Ngải Cảnh Sơ hơi sửng sốt. Biểu hiện khác thường của Tăng Lý khiến trong lòng anh nảy sinh một cảm giác rất kì lạ. Anh bình tĩnh nói: “Anh đưa em ra ngoài kia bắt xe.”


Hai người đóng cửa, khóa xe cẩn thận rồi sóng vai đi trên con đường nhỏ ra khỏi khu nhà.


Gió đêm lướt qua mặt, trong không khí vẫn phảng hương thơm. Tăng Lý ngoảnh đầu lại ngắm cây hoa lan, chợt nhớ tới lời anh nói trong men say: “Em tới đón anh muộn, dọc đường còn không nói câu nào. Anh hỏi em, em cũng không nghe thấy.” Khẩu khí của anh lúc ấy không phải tức giận, mà giống đứa trẻ đang nỉ non, ẩn giấu một nỗi cô đơn và nhạy cảm khó phát hiện ra.


Nghĩ như vậy, Tăng Lý đột ngột dừng chân.


Ngải Cảnh Sơ ngạc nhiên quay lại nhìn cô.


Cô đứng bất động.


“Em có chuyện muốn nói với anh.”


Anh lặng im chờ cô nói tiếp. Cô có biểu hiện như vậy, nhất định là chuyện rất quan trọng.


“Vu Dịch về rồi, chiều nay anh ấy gọi điện hẹn gặp em. Vừa nãy anh uống say, em không đánh thức anh được. Anh ấy vẫn đang chờ em. Mai anh ấy đi rồi, em phải đến gặp anh ấy một chuyến.”


Tăng Lý nói liền một hơi, sợ chỉ cần ngừng lại chốc lát thì sẽ chùn bước.


Ngải Cảnh Sơ nghe xong, sóng mắt khẽ lay động, hàng lông mi run rẩy che khuất tất cả tâm tư của anh. Lát sau anh mới chậm rãi nói: “Nhất định phải đi à?”


“Em đồng ý với anh ấy rồi.” Tăng Lý không dám nhìn anh.


Ngải Cảnh Sơ lặng lẽ nhìn cô.


Rất lâu.


Cuối cùng, anh nói: “Vậy… em đi đi.”


Sau đó, hai người tiếp tục đi bộ ra khỏi khu nhà, qua một đoạn đường nhỏ nữa thì tới con phố bên cạnh. Lúc này đã hơn mười một giờ, xe cộ thưa thớt.


Hai người vẫn duy trì sự im lặng.


Lúc Tăng Lý bước lên taxi, Ngải Cảnh Sơ giữ tay cô lại.


Cô nhìn anh.


Anh buông tay, nói: “Tới nơi gọi điện cho anh.”


Tăng Lý gật đầu rồi đóng cửa xe.


Ngải Cảnh Sơ đứng im rất lâu nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa dần.


Trong lòng anh có phần khó chịu, tựa như được một đôi tay không ngừng vuốt ve, muốn dừng lại chắc chỉ còn cách hủy nó đi.


Ngải Cảnh Sơ đứng bên đường không nhúc nhích khiến cho mấy chiếc taxi đi qua cứ tưởng anh đang đợi xe, thậm chí vài chiếc xe tư cũng chậm chạp chạy tới, tài xế hỏi anh có muốn đi hay không.


Lao công làm việc đêm đang thu nhặt chai lọ, các cửa hàng chung quanh đã đóng cửa, tiếng cửa kéo và cửa cuốn liên tiếp vang lên, chỉ còn lại một cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi tư giờ vẫn hoạt động. Trên con phố rộng dài dằng dặc đó là nơi duy nhất có sức sống.


Một người lao công đi tới gần Ngải Cảnh Sơ, lên tiếng “Chàng trai sao thế? Không khỏe à?”


Ngải Cảnh Sơ lắc đầu, khẽ cử động đôi chân tê dại về phía cửa hàng tiện lợi mua một hộp thuốc, lúc quay ra nhớ mình không có bật lửa nên lại trở vào mua.


Hút hơi thuốc đầu tiên, anh nhìn màn hình di động. Không biết cô đã tới nơi chưa, có gặp được Vu Dịch liệu có phải đã quên gửi tin nhắn cho anh?


Hút hơi thứ hai, khói từ khoé môi tỏa ra, anh nhìn màn hình điện thoại xuyên qua làn khói. Sau đó, anh mở hộp tin nhắn, mới nhất là tin nhắn mà Tăng Lý gửi cho anh chiều nay, thông báo đã xuất phát.


Ngải Cảnh Sơ lại đưa điếu thuốc lên miệng, hút mạnh một hơi. Đầu điếu thuốc lóe những đốm lửa đỏ, nhanh chóng bị thiêu đốt.


Anh luôn có một cảm giác rằng, sau khi cô gặp được Vu Dịch, anh sẽ mất cô. Người con gái từng chạy xuống núi giữa đêm tuyết rơi để đưa thuốc cho anh sẽ vĩnh viễn không xuất hiện vì anh nữa. Mà trên đỉnh núi Đông Sơn lại lưu giữ một đoạn hồi ức của cô, anh bất giác nhớ tới hình ảnh cô ngồi khóc sáng sớm hôm ấy, nước mắt của cô cũng không phải vì anh mà chảy.


Hóa ra, Vu Dịch vẫn quan trọng hơn anh sao?


Do dự, anh ấn nút trả lời trên di động, nhưng ngón tay khựng lại trên bàn phím một hồi không biết viết gì. Bảo cô đừng đi ư? Bảo cô quay lại ư? Hay nói với cô, anh không muốn?


Thậm chí, năn nỉ cô?


Ngải Cảnh Sơ kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy bản thân thật xa lạ.


Sao anh có thể biến thành một người đàn ông như vậy?


Một Ngải Cảnh Sơ sống ba mươi năm nay, đã khi nào trở nên hèn mọn trước một người?


Anh cất di động đi, đứng bất động bên vệ đường, bóng dáng cô độc. Anh chợt nghĩ liệu có phải mình đã sai rồi không? Người có thể bầu bạn bên anh cả đời thực ra chẳng tồn tại, đó chẳng qua là một điều ảo tưởng của anh mà thôi.


Anh tắt điếu thuôc, ném vào thùng rác cạnh lối đi bộ, vừa mới quay người thì nghe tiếng ai đó gọi: “Ngải Cảnh Sơ!”


Giọng nói cực kì vang dội giữa màn đêm tĩnh mịch và con phố vắng vẻ. Ngải Cảnh Sơ kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh, trông thấy bên đường đối diện là Tăng Lý.


Giữa hai người cách nhau một con đường.


Anh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn cô, vẻ mặt khó tin.


Tăng Lý lại gọi một lần nữa: “Ngải Cảnh Sơ!”


Lần này giọng đã nhỏ đi một chút, không còn khẩn trương như lúc đầu, nhưng cảm xúc lại lộ rõ mồn một.


Lúc tài xế lái xe trở lại, trong đầu Tăng Lý một mực nghĩ lát nữa xuống xe ở giao lộ nào, phải giải thích thế nào với bảo vệ, làm thế nào để tìm được ngôi nhà có cây lan kia? Thật không ngờ, vừa xuống xe cô lại trông thấy anh còn đứng đó, một mình hút thuốc.


Đây là con đường huyết mạch của thành phố, ở giữa lối đi xuống đường hầm, không có vạch kẻ cho người đi bộ. Tăng Lý bước xuống lòng đường, muốn cứ thế sang đường rồi trèo qua đoạn lan can ở giữa. Xe cộ tuy không nhiều nhưng đều chạy với tốc độ cực nhanh, cô mới đi được hai bước đi phải lùi về. Đến khi cô bước tiếp lần thứ hai thì Ngải Cảnh Sơ cuống quít hét lên một tiếng: “Tăng Lý!”


Cô ngừng bước, nhìn anh.


Trên mặt anh có vẻ tức giận, anh giơ tay chỉ về cây cầu vượt bên phải cách chừng hơn một trăm mét: “Đi lên kia!”


Tăng Lý vội vàng làm theo, đi được vài bước quay sang bên kia đường, thấy anh cũng đang vừa đi vừa nhìn mình.


Hai người đi song song, cùng hướng về một phía.


Anh cao hơn cô, bước chân dài hơn cô nên đi nhanh hơn.


Cô vội vã chạy bước nhỏ.


Khoảng cách một trăm mét bỗng trở nên thật xa xôi.


Tăng Lý chưa bao giờ đi một mình trên phố khuya khoắt thế này, vì thế thỉnh thoảng lại nhìn về phía Ngải Cảnh Sơ cho bớt sợ. Ánh mắt anh cũng không hề rời khỏi cô, trên con phố u ám này, anh sợ nếu chớp mắt một cái thì cô sẽ biến mất, sợ bóng dáng kia chỉ là ảo giác anh tự tưởng tượng ra để an ủi bản thân.


Hai người bước lên cầu thang, được mười bậc thì rẽ một trăm tám mươi độ, lại leo tiếp mười bậc nữa thì đứng trên cầu. Hai người trông thấy nhau.


Vì chạy nhanh nên Tăng Lý thở hổn hển, đi đến trước mặt anh, cô không biết nên giải thích việc mình quay lại như thế nào.


Nhưng Ngải Cảnh Sơ không hề chần chừ, một tay kéo cô vào ngực, đột ngột hôn cô.


Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, một tay anh nắm chặt cổ tay cô, một tay đặt sau gáy cô, kéo mạnh cô ép vào người mình. Trong miệng cô còn có niềng răng do chính tay anh làm, nhưng anh mặc kệ tất cả, trong đầu chỉ còn một ý thức duy nhất là hôn cô, nhào nặn cô thành mảnh vụn bỏ hết vào trong ngực, không cho bất cứ kẻ nào mơ tưởng tới.


Hành động có phần thô bạo của anh khiến Tăng Lý né tránh theo bản năng, nhưng đầu cô đã bị anh giữ lấy. Mặc cho cô nhéo mạnh thế nào anh cũng không buông cánh tay đang nắm cổ tay cô.


Tăng Lý đau quá khẽ kêu một tiếng, cô dùng tay kia đặt trước ngực anh, khẽ đẩy anh ra, khó khăn lắm mới tách khỏi người anh, cô nhân cơ hội quay mặt đi, vì thế niềng răng xẹt qua môi anh, khiến anh bị chảy máu.


Cô không phát hiện ra.


Anh vẫn ngoan cố không chịu dừng, kéo gương mặt cô lại gần, tham luyến đôi môi cô rất lâu mới buông.


Tăng Lý vừa bình ổn nhịp thở, vừa nói: “Anh làm em đau.”


Vết thương của cô mới cắt chỉ, da non mới nhú, không cẩn thận chạm vào là đau, hơn nữa cổ tay cũng bị anh bóp đến muốn đứt ra.


Vậy mà anh lại nói: '”Em không đau, sao biết lòng anh khó chịu.”


“Anh không nói thì sao em biết.”


“Anh yêu em, em không biết?”


Ban ngày cổ họng anh đã khó chịu, tối lại uống rượu khiến giọng anh lúc này khàn khàn, không còn cuốn hút nữa. Nhưng khi anh chậm rãi nói ra câu kia, giữa chừng ngừng lại một chút, cuối câu, thanh âm bỗng dưng cất cao, như một chiếc lông chim nhẹ nhàng khiêu khích trái tim cô.


Tăng Lý trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo: “Em không biết.”


Vẻ mặt cô thoáng qua chút giận hờn, ánh mắt dịu dàng bờ môi bị chà sát mọng đỏ ẩm ướt.


Anh không kìm lòng dược cúi đầu xuống, muốn hôn cô lần nữa.


Sợ bị người đi đường bắt gặp, Tăng Lý bèn lùi lại nhưng lần này Ngải Cảnh Sơ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh giữ lấy eo cô, khẽ kéo cô lại gần mình.


“Ngộ nhỡ có người…” Cô ngăn cản.


“Suỵt!”


Dứt lời, hai đôi môi liền chạm vào nhau, ấm áp, mềm mại. Hơi thở đôi bên hòa lẫn vào nhau, ngập trong lồng ngực.


Đầu óc Tăng Lý dần dần trống rỗng, cảm giác đối với mọi thứ xung quanh bị phong tỏa, không còn nghe thấy tiếng xe cộ vọng bên tai, không còn nhớ tới thời gian và không gian, tựa hồ thế giới này chỉ còn lại cô và anh.


Chẳng biết qua bao lâu, đôi môi ấm áp kia mới lưu luyến rời khỏi cô. Hai người mới tách ra một khoảng cách rất nhỏ, anh nâng mặt cô lên, hỏi: “Bây giờ biết chưa?”


Bấy giờ Tăng Lý mới phát hiện ra môi anh bị thương, đoán là do niềng răng của cô cứa vào, dù không chảy máu nữa nhưng có thể nhìn rõ vệt xước trên da. Miệng vết thương đỏ ửng tạo nên một sức cuốn hút lạ kì, khiến Tăng Lý vừa mới nhìn vào liền bị mê hoặc.


Đã bị anh hôn đến mức hai má đỏ bừng nhưng khi nghe anh hỏi thế, cô vẫn ngang bướng nói: “Chưa...”


Chữ “biết” còn chưa kịp thốt ra, môi cô đã bị môi anh phủ xuống lần thứ ba. Nụ hôn ấm áp ấy cứ triền miên không dứt, dường như nếu cô còn không chịu thừa nhận thì nó sẽ vĩnh viễn không dừng lại.


Tăng Lý nghĩ tới vết thương kia, trái tim khẽ run rẩy, cô rụt rè đáp lại anh.


Khoảnh khắc ấy…


Có thứ gì đó lóe sáng.


Tựa hồ có dòng điện từ trái tim lan tỏa ra khắp cơ thể, những vị trí hai cơ thể tiếp xúc giống như bị điện giật.


Tay anh chậm rãi rơi khỏi eo cô, lần theo cánh tay đang buông thõng bên người, cầm bàn tay cô đặt lên lưng mình, sau đó một tay anh ôm lấy lưng cô, một tay luồn vào mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve.


Trong miệng cô ngập mùi rượu, thuốc lá và hương thơm mê người của anh.


Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng nóng bỏng, cơ hồ sắp khiến cả hai cùng tan chảy, không ai nỡ rời ra.


Bỗng nhiên có tiếng cười nói truyền đến. Nơi này không phải phố xá sầm uất, trước hừng đông thường ít người qua lại, nhưng lúc này có người lên cầu vượt để sang đường, không phải một người, mà là một nhóm người, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả và cười đùa vui vẻ.


Mớ âm thanh ồn ào đó kéo Tăng Lý trở về thực tại, cô vội vàng rời khỏi đôi môi anh, cúi gằm mặt vào ngực anh.


Ngải Cảnh Sơ xoay người một cái, ôm cô vào lòng, quay lưng mình ra ngoài.


Đám người kia đến gần, tiếng nói chuyện dần lắng xuống, họ nhìn ngó đôi tình nhân bằng ánh mắt tò mò, đi được vài bước mới khẽ thì thầm to nhỏ, bàn tán đến tận lúc xuống khỏi cầu vượt.


Tăng Lý xấu hổ vùi đầu trong ngực anh, đỏ rần cả mặt lẫn cổ.


“Sao lại quay về?” Ngài Cảnh Sơ hỏi.


“Nửa đường em gọi điện cho Vu Dịch, nói em có việc bận, bảo anh ấy không cần đợi em.” Anh hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo, mũi cô áp sát vào áo anh, giọng nói ồm ồm.


“Ừm.” Anh không hỏi lại.


“Ngải Cảnh Sơ!” Tăng Lý ngẩng đầu lên, “Anh ghen phải không?”


“Không phải.” Ngải Cảnh Sơ phủ nhận. Anh gượng gạo quay đầu đi, sắc mặt cực kì mất tự nhiên, thoáng qua một chút ngượng ngùng. Bộ dạng này chẳng có điểm gì ăn khớp với sự ngang ngược ban nãy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom