• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cũng Chỉ Là Hạt Bụi (8 Viewers)

  • Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 01 - Phần 2

Bởi vì trong phòng không bật đèn nên không gian có phần ảm đạm, Ngải Cảnh Sơ đứng ở trong góc, làm Tăng Lý thiếu chút nữa không nhìn thấy. Anh đứng lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực. Tăng Lý đến gần vài bước, nhìn theo ra ngoài, chỉ thấy những con đường chằng chịt. Khí trời không tốt nên tầm nhìn cũng bị hạn chế, rất nhiều xe cộ phải bật đèn khiến người ta có cảm giác không phải buổi sáng mà là chạng vạng tối. Không rõ anh đang suy nghĩ điều gì mà thất thần đến vậy?


Có lẽ là do tiếng bước chân hoặc tiếng thở gấp gáp của Tăng Lý, Ngải Cảnh Sơ chậm rãi quay lại. Anh hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu với cô.


Tăng Lý không rõ cái gật này có ý nghĩa gì, liền nói: “… Bác sĩ Ngải, tôi tìm Chu Văn.”


Anh không trả lời mà đi đến cạnh cửa bật đèn.


Vài tiếng động “tanh tách” Nhỏ vang lên, đèn trong phòng lần lượt sáng, quét đi vẻ âm u lúc trước. Ánh đèn sáng trưng chiếu lên khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ, con ngươi đen thẫm có chút nặng nề.


Anh quay lại phía cửa sổ, vặn vòi nước bên cạnh rồi cẩn thận rửa tay, sau đó nói: “Chu Văn có việc gấp, tối qua đã về nhà rồi.”


Ngay từ lúc nghe thấy chữ đầu tiên từ miệng Ngải Cảnh Sơ thốt ra, Tăng Lý đã thấy kinh ngạc, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của anh ta có vẻ hơi khàn khàn. Những chữ đầu hình như phải rất cố gắng mới nói ra được, đến ba chữ cuối gần như không nghe thấy nữa.


Ngải Cảnh Sơ dừng lại một lát, nỗ lực nói: “Không gọi điện được cho cô.”


Tăng Lý lúc này mới nhớ ra hôm qua di động mất sóng, mãi nửa đêm cô mới lên mạng nộp tiền phí.


Đang lúc nói chuyện, Ngải Cảnh Sơ đã rửa xong tay, ra hiệu cho cô nằm lên giường bệnh, sau đó điều chỉnh góc nghiêng của giường, bật đèn chiếu, di chuyển tay tuốc-bin xuống cạnh người, sau đó sang phòng bên lấy thêm vài thứ. Tăng Lý liếc nhìn, hóa ra là khuôn răng, còn có một đống que kim loại giống như inox. Sau đó Ngải Cảnh Sơ lại rửa tay, rồi đeo găng tay.


Bấy giờ Tăng Lý mới ý thức được, Ngải Cảnh Sơ sắp đích thân lắp niềng răng cho mình.


Mấy lần trước đến khám cô cũng đã thấy bọn họ làm việc này, cũng nghe Chu Văn giải thích với một bệnh nhân. Trước đây cô từng thấy rất nhiều trẻ con đeo niềng răng, cứ tưởng chỉ là một thiết bị kim loại có thể dễ dàng tháo xuống.


Quá trình nghe nói thì rất đơn giản. Dùng nhựa chuyên dụng để đính những chiếc mắc cài vào từng răng tương ứng, sau đó cố định bằng dây kim loại, làm cho răng đứng thẳng. Cuối cùng là tăng lực giữa răng và niềng răng để điều chỉnh vị trí hàm răng.


Việc này hình như là kỹ thuật chỉnh răng cơ bản, thường là ý tá và sinh viên thực tập làm. Cần hai người, một người cung cấp chất dính, một người dính, phối hợp ăn ý, nếu không thì nhựa sẽ mau bị khô. Hơn nữa, còn phải điều chỉnh góc máng nâng, chỉ sai lệch một chút là những dây kim loại sẽ bị chệch khỏi vị trí.


Nói chung, đây chắc chắn là loại kỹ thuật yêu cầu sự tỉ mỉ công phu, tốn rất nhiều thời gian, huống chi Tăng Lý phải làm cả hàm răng.


Ngải Cảnh Sơ đeo khẩu trang, ngồi xuống bên cạnh. Tăng Lý tự giác há miệng.


Ngải Cảnh Sơ vốn ít nói, còn Tăng Lý lại đang bận há miệng, cho nên toàn bộ quá trình rất yên tĩnh.


Bởi vì góc nằm quá nghiêng, cô không nhìn rõ khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ, chỉ mặc kệ để tay anh làm gì đó trong miệng mình, động tác thành thạo. Thỉnh thoảng, tay anh vòng qua đầu cô, chạm qua da mặt cô, từ bên này sang bên kia. Cách một lớp găng tay trắng đục, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tiếp xúc mơ hồ.


Xong một bên, đến bên còn lại, Ngải Cảnh Sơ nâng đầu cô lên một chút, ý muốn cô nghiêng sang. Tăng Lý ngoan ngoãn quay mặt về phía Ngải Cảnh Sơ. Tai cô ép vào gối, chỉ mở mắt một cái là có thể nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ, nhưng nửa khuôn mặt anh đã bị khẩu trang che đi, chỉ thấy sống mũi và hai con mắt.


Lông mày rậm, đôi mắt sâu.


Lúc làm việc, ánh mắt Ngải Cảnh Sơ rất chăm chú, thậm chí không cảm nhận được Tăng Lý đang nhìn mình. Gắn xong một viên, anh tiếp tục cầm cái kẹp gắp một viên khác để lắp vào. Găng tay cao su bám chặt vào da tay, che mất những đốt ngón tay đầy nam tính, chỉ để lộ ra phần đầu ngón tay thon dài cân xứng. Trời sinh ra những con người có đôi tay như vậy không là nghệ sĩ dương cầm, thì cũng là bác sĩ.


Đến lúc này Ngải Cảnh Sơ mới phát hiện Tăng Lý đang nhìn mình, anh liếc nhìn cô, mở miệng nói: “Có thể ngậm miệng lại được rồi.” Có lẽ do một lúc khá lâu không nói, nên giọng anh có chút khàn khàn không rõ.


Tăng Lý ngậm miệng lại, cằm cứng đờ. Cô đột nhiên nghĩ, bác sĩ này vì cô mà phải tăng ca, cô có nên nói một câu cảm ơn hay không, hay là quan tâm hỏi chuyện sức khỏe của anh? Nhưng nếu cô lắm chuyện hỏi anh bị cảm à, hay anh nên uống thuốc đi, liệu có bị hiểu lầm hay không? May là quai hàm còn vướng một miếng nhựa, khiến hai hàm răng tách xa nhau, đầu lưỡi căn bản không hoạt động được. Vì vậy, Tăng Lý không nói gì.


Cô chỉ cảm thấy nếu soi gương, chắc chắn bộ dạng này của cô rất buồn cười.


Bị cô làm lỡ một lúc, hỗn hợp thuốc dính tiếp xúc quá lâu trong không khí, bị khô lại, Ngải Cảnh Sơ phải mở hộp lấy ra một ít bột, hòa thêm nước.


Ban đầu Tăng Lý tưởng rằng Ngải Cảnh Sơ không hay cười thì tính khí cũng không tốt, nhưng không ngờ anh ta lại là một người vô cùng kiên trì và nhẫn nại.


Chuẩn bị chất dính xong xuôi, hai người lại tiếp tục. Không mất bao lâu đã hoàn thành hai bước đầu tiên, bước cuối cùng chính là dùng dây kẽm vặn chặt lại những mắc cài đã dính trên răng. Dây kẽm chẳng lớn hơn sợi tóc bóng đèn là mấy nhưng Ngải Cảnh Sơ lại rất thành thạo dùng nhíp đặt chúng vào đúng vị trí, khẽ vặn lại cho thật chặt, bàn tay thao tác linh hoạt khiến người khác nhìn không thể rời mắt.


Tăng Lý bất giác nhớ đến hồi mới học đàn, mỗi khi chơi một bản nhạc lạ, những ngón tay lóng ngóng vụng về khiến cô phát điên lên, thậm chí cô còn hận không thể băm vằm nó ra cho hả giận.


Lúc này, có một y tá trực đi đến, trông thấy Ngải Cảnh Sơ liền cao giọng hỏi: “Thầy Ngải sao lại một mình tăng ca?”


Ngải Cảnh Sơ không quay đầu lại, tiếp tục động tác dang dở, trì hoãn một lúc mới trả lời: “Vẫn còn chút việc.”


Y tá kia đến gần, vốn đang nhìn Tăng Lý xem là ai mà có thể khiến thầy Ngải đích thân khám vào ngày nghỉ, kết quả vừa nghe giọng nói của Ngải Cảnh Sơ, chị ta lập tức quay đầu nói: “Thầy Ngải, giọng thầy sao vậy? Hôm qua bệnh nhân quá nhiều phải không?”


Ngải Cảnh Sơ không nói nữa, chỉ gật đầu cho xong.


Cô y tá này có lẽ cảm thấy gượng gạo vì một mình độc thoại, hoặc rất biết điều, nên không nói gì thêm nữa mà ngượng ngùng rời đi.


Tăng Lý bỗng cảm thấy Ngải Cảnh Sơ là một người đàn ông khó mà khiến người ta thích được, may mà vừa rồi cô không nói nhiều.


Mọi việc hoàn tất, Tăng Lý vận động quai hàm đang đau nhức. Ngải Cảnh Sơ đã tháo găng tay ra, ném vào thùng rác, sau đó đi rửa tay lại một lần. Rửa xong, anh quay lại vị trí ban đầu, ngồi xuống.


“Há miệng!” Ngải Cảnh Sơ nói.


Tăng Lý lập tức nghe lời.


Ngải Cảnh Sơ đưa ngón trỏ vào trong miệng cô, vuốt nhẹ dây thép đã cố định trên hàm răng.


Trên, dưới, trái, phải…


Nhẹ nhàng, cẩn thận…


Trong khoang miệng vốn ấm hơn không khí bên ngoài, hơn nữa anh vừa rửa tay xong nên Tăng Lý có thể cảm nhận rõ ngón tay lạnh lẽo trượt qua.


Động tác của anh rất tự nhiên, thói quen nghề nghiệp khiến anh chưa cảm nhận được điều gì kì lạ.


Nhưng Tăng Lý đã thấy có chút gượng gạo. Dù biết Ngải Cảnh Sơ chỉ đang kiểm tra niềng răng, xem có chỗ nào sắc nhọn đâm vào da thịt hay không.


Thời gian trôi thật chậm.


Cuối cùng anh nói: “Xong rồi.”


Tăng Lý trở lại Carol’s, Mã Y Y đang ở đó với Đậu Đậu. Đậu Đậu là sinh viên Đại học A, đến đây làm thêm.


Tăng Lý khẽ cười, khiến Mã Y Y giật nảy mình.


“Tớ thành cô gái răng thép rồi.” Tăng Lý nói.


“Không phải cậu nói phải mất cả buổi sáng sao? Xong sớm thế?” Mã Y Y vừa tính tiền cho khách, vừa hỏi.


“Ừ, nhưng cô sinh viên kia không đến, đổi thành thầy giáo, cho nên làm nhanh hơn.”


“Ngải Cảnh Sơ?” Mã Y Y lại hỏi.


“Ừ.” Tăng Lý đã từng kể với Mã Y Y về Ngải Cảnh Sơ.


“Cậu tốt số thật đấy! Cậu có biết vừa rồi sinh viên đến đây nói gì về anh ấy không?”


“Nói gì?”


“Vừa trẻ vừa đẹp trai, lại còn…”


“Còn gì nữa?”


“Còn oán hận anh ấy là Diêm vương, ngồi xuống một cái là oan hồn vô số.”


Tăng Lý phì cười.


Đậu Đậu thu dọn cốc trên bàn xong, chạy tới hỏi: “Chị Lý có gì vui vẻ thế?”


“Tâm xuân nảy nở.” Mã Y Y đùa giỡn.


Tăng Lý trừng mắt lườm Mã Y Y, quay đầu nói với Đậu Đậu: “Em đừng có nghe Y Y nói vớ vẩn.”


Đậu Đậu chính là sinh viên của Học viện Y, thuốc có thể uống bừa, nhưng nói không thể lung tung.


Mã Y Y đành phải lái sang chuyện khác: “Nhét nhiều kim loại trong miệng thế có khó chịu lắm không?”


“Có chứ.” Nói xong cô há miệng cho Mã Y Y xem.


Mã Y Y nhíu mày: “Không lấy ra được, cố định luôn rồi hả?”


“Ừ.”


“Có thể gặm xương được không?”


“Không biết, chắc là không.”


“Nhất định không được à?”


“Không biết.”


“Rơi ra thì làm sao?”


“Không biết…”


“Bác sĩ kia làm sao vậy? Không dặn dò gì à?”


“Anh ấy bị khản tiếng, giọng khàn khàn, ai nghe cũng thấy khó chịu. Chỉ có thể liên lạc qua điện thoại thôi.” Trước khi Tăng Lý đi, Ngải Cảnh Sơ vốn đã định căn dặn Tăng Lý mấy thứ cần chú ý, nhưng anh nói quá khó khăn, gần như không được một câu nào hoàn chỉnh, huống chi có rất nhiều điều cần nhắc nhở. Mới chỉ nói câu đừng để vật cứng chạm tới răng, Ngải Cảnh Sơ cũng phải lặp lại ba lần Tăng Lý mới nghe ra, thế nên anh quyết định sẽ gọi điện nhắc nhở sau.


“Ôi! Chết mất thôi! Chết mất thôi! Đến số di động cá nhân của anh ấy cậu cũng có à?” Mã Y Y đột nhiên kích động.


“Ừ, anh ấy viết cho tớ, bảo tớ gọi.” Tăng Lý đáp.


Đậu Đậu rốt cuộc không kiềm chế được tò mò, liền hỏi: “Các chị đang nói ai thế?”


“Chuyện người lớn, trẻ con không cần biết.” Mã Y Y xua tay đánh đuổi Đậu Đậu.


“Cậu kích động như vậy làm gì chứ?” Tăng Lý thờ ơ nói, sau đó điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, đổi một chiếc đĩa CD khác.


“Ngải Cảnh Sơ bằng xương bằng thịt tớ còn chưa được gặp qua dù chỉ một lần, vậy mà cậu đã được ở bên cạnh anh ấy cả một buổi sáng, lại còn xin được số di động của anh ấy nữa.”


“Tớ đâu có xin số, tại anh ấy ngại mở máy tính xem hồ sơ bệnh nhân, di động anh ấy để ở phòng thay đồ, nên mới bảo tớ nhá vào máy anh ấy.” Tăng Lý đau đầu giải thích.


“Dù sao thì ai cũng có tính tò mò. Cậu không thấy trên forum trường anh ấy à, đang bàn tán sôi nổi về mấy người họ đấy.”


“À…” Hóa ra mọi người vẫn đang nói về bài viết trên diễn đàn kia.


Không lâu sau đó, Tăng Lý bắt đầu cảm thấy hàm răng mình đau buốt rất khó chịu. Hơn nữa, khung kim loại luôn đâm vào môi mỗi lần cô ngậm miệng lại.


Buổi trưa, mọi người trong quán như thường lệ gọi cơm ở nhà hàng gần đó. Tăng Lý không ăn được. Cô vừa nhai hai miếng đã khó chịu phải buông đũa.


Sau đó, cô thậm chí chẳng buồn mở miệng nói.


Buổi chiều, Tăng Lý đột nhiên nhận được tin nhắn.


“Cố gắng ăn mềm, không được ăn đồ quá cứng, quá nóng, quá lạnh. Đánh răng cẩn thận. Vài ngày đầu sẽ khá đau, giọng nói biến đổi, nước bọt tăng nhanh, đây đều là những hiện tượng thông thường. Nếu niêm mạc khoang miệng bị thủng quá nghiêm trọng thì liên hệ với tôi. Nếu niềng răng lỏng lẻo, máng đỡ bị sứt mẻ cũng phải liên lạc với tôi.”


Tăng Lý đọc được nửa đầu còn tưởng mấy tin rác, suýt nữa xóa đi, mãi đến khi đọc gần hết mới nhận ra đây là lời dặn của Ngải Cảnh Sơ.


Xem xong, Tăng Lý đặt điện thoại xuống đi lấy đồ uống cho khách hàng. Bận túi bụi một hồi, cô mới lại nhớ đến tin nhắn kia.


Cô trả lời: “Vâng. Cảm ơn bác sĩ Ngải.” Đột nhiên cô nghĩ tới trước đây có lần mình từng hỏi Ngũ Dĩnh vì sao hay gọi các bác sĩ trong bệnh viện mà cô ấy làm việc là thầy, Ngũ Dĩnh nói: “Gọi như vậy có cảm giác tôn kính hơn bác sĩ.”


Thế là, Tăng Lý lập tức sửa thành: “Vâng. Cảm ơn thầy Ngải.”


Hơn ba giờ chiều, Tăng Lý bị cái niềng răng hành hạ quá sức chịu đựng, đành bảo Mã Y Y trông quán để mình lên gác nằm nghỉ.


Chạng vạng, Mã Y Y bưng cho cô một bát cháo nóng, còn mang di động để quên dưới quầy lên cho cô. Tăng Lý vừa thổi bát cháo cho bớt nóng, vừa mở di động ra xem.


Không có bất cứ tin nhắn mới nào.


Một lát sau, đại cổ đông của Carol’s là Ngũ Dĩnh uể oải đẩy cửa vào. Mã Y Y liếc cô một cái: “Nghỉ nửa ngày rồi mà sao giờ trông cứ như xác chết thế?”


Ngũ Dĩnh thở dài: “Đừng nói nữa, bị mấy người đàn ông hành hạ suốt một đêm.”


Mã Y Y cố tình hỏi: “Bọn họ sao lại hành hạ cậu cả một đêm?”


Ngũ Dĩnh lườm Mã Y Y: “Đêm qua là ca trực của tớ, hơn mười một giờ một đám thanh niên say rượu đánh nhau được đưa vào viện, đầu đầy máu rồi mà vẫn còn muốn uống nữa. Phòng cấp cứu loạn cả lên. Lúc tớ khâu da cho một gã ngoài ba mươi, hắn ta còn cầm lấy tay tớ mà gọi mẹ.”


“Phụt!” Đậu Đậu không nhịn được bật cười.


“Ba, bốn giờ sáng mới xử lý xong đám người đó, vừa định nằm nghỉ một lát thì bệnh viện tuyến dưới lại gọi điện báo có một bệnh nhân phải chuyển viện, thế là tớ phải đi theo xe cứu thương đón bệnh nhân. Đi đi về về một chuyến thì trời sáng, hơn chín giờ giao ca, tớ mới bắt đầu viết báo cáo, xong xuôi đã gần mười hai giờ, làm gì có thời gian ngủ nữa. Chiều về nhà cũng không ngủ được.” Nói xong, Ngũ Dĩnh ngáp một cái.


Tăng Lý cuối cùng mới mở miệng: “Cậu chuyển tới phòng cấp cứu bao giờ thế?”


Ngũ Dĩnh nói: “Mỗi khoa đều phải chuyển người một vòng. Mồm cậu làm sao thế?”


Mã Y Y lên tiếng: “Mẹ cậu ấy sợ cậu ấy ế nên đưa cậu ấy đi thẩm mỹ.”


“Là chỉnh răng, không phải thẩm mỹ…” Tăng Lý giải thích.


“Sao không đến bệnh viện chỗ tớ, tớ biết một bác sĩ, tay nghề rất giỏi. Biết sớm đã đưa cậu đi.”


“Bệnh viện các cậu?” Mã Y Y hỏi.


“Tốt xấu gì cũng là 3 A.” Ngũ Dĩnh không chịu thua, ở đâu cô ấy cũng phát huy niềm tự hào tập thể.


“Người ta đến bệnh viện Đại học A, bệnh viện cậu sánh được sao?”


“Ai khám?”


“Ngải Cảnh Sơ.”


Mã Y Y cứ tưởng nghe thấy cái tên này, Ngũ Dĩnh sẽ tiếp tục hỏi cho đến cùng, không ngờ cô ấy chỉ liếc Tăng Lý một cái mà không nói gì.


Một lát sau Mã Y Y mới len lén hỏi: “Cậu và người đó thực sự không có gì?”


“Thật mà, còn thật hơn cả ngọc trai.” Tăng Lý thề thốt trả lời Mã Y Y, dáng vẻ vô cùng thành khẩn.


Mã Y Y cảm thấy mất mát tột cùng.


Tăng Lý thầm thở dài, nếu như thật sự có cái gì, chắc cũng chỉ là một sự quan tâm dừng lại trong hồi ức.


Không hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom