Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
Chương 439:
Chẳng lẽ anh chính là vị tiên sinh mà ngày hôm qua tôi gặp được sao.”
“Tôi tên Lâm Nhứ, xin lôi vì ngày hôm qua chưa kịp tự giới thiệu bản thân, cho nên hôm nay mới cô ý đến đây để nói lời xin lỗi.”
Lâm Nhứ vươn tay ra, người đứng ở phía sau anh lập tức bước lên với bó hoa hồng trong.tay.
Lâm Nhứ nhận lấy bó hoa hồng đó, anh mỉm cười, nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn bằng một đôi mắt đen láy.
Tô Thính Ngôn nhìn bó hoa kia, cô cũng không vươn tay nhận nó, mà là nhìn vê phía Lâm Nhứ: “Anh đây là…”
“Hoa này thay cho lời Xin lỗi của tôi, hy vọng Ninh tiểu thư có thể nhận lây.”
Hoa thay lời xin lỗi là hoa hồng đỏ?
Vậy mà cô chưa từng nghe qua cái kiều ngôn ngữ hoa như thê này bao giờ.
Tô Thính Ngôn chỉ cười cười.
“Tôi không thích hoa cho lắm.”
Cô vừa dút lời đã dùng ánh mất biêu đạt quyêt định của bản thân, ánh mắt lập tức nhìn sang nơi khác, cũng không thèm liệc thêm bó hoa này lần nào.
Những người ở xung quanh đều thay Tô Thính Ngôn mà đồ một tâng mô hôi lạnh.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ cô không biệt cái người bây giờ cô đang từ chôi là ai sao?
Tuy nhiên, Lâm Nhứ không hề tức giận một chút nảo, anh sững người lại, sau đó thắng tay ném bó hoa vào trong thùng rác.
“Tôi xin lỗi vì đã không hỏi thăm trước về sở thích của Ninh tiêu thư, chuyện này là tôi không đúng.”
Đường đường là Lâm Nhứ mà lại – khiêm tôn như vậy sao.
Lâm Nhứ nói: “Nếu cô không thê nhận hoa, vậy chúng ta có thê trò chuyện riêng được không, coi như cho tôi một cơ hội đề biểu đạt rõ ràng _ lời xin lỗi của tôi?”
Tô Thính Ngôn quay đâu lại nhìn những người khác ở đây một chút, cô mỉm cười: “Tôi vẫn còn đang mở cuộc họp, vôn dĩ mây người đồng nghiệp với tôi đang cảm thây việc tôi có thê đến noi này làm việc, một bước bay lên trở thành tổng giám đốc của bọn họ có phải là nhờ vào việc có mối quan hệ đặc thù gì gì đó với vị Tần tổng ở công ty, nêu bây giờ tôi rời khỏi đây, vậy thì chẳng phải…
Càng khiên cho người ta cảm thầy không phục không?”
“Tân tông?” Lâm Nhứ lập tức nhíu đôi lông mày xinh đẹp, gương mặt vừa nãy còn tràn ngập ý cười, lúc này bởi vì lông mày nhíu lại, lập tỨc có vẻ cực kỳ ảm đạm, khiến cho nhiệt độ trong văn phòng giông như đột nhiên bị hạ xuống gấp hai lẫn.
Lâm Nhứ cười: “Tôi biết rõ Ninh tiểu thư chính là khách quen của tuần lễ thời trang Paris, giành được vô số chương 322: Hoa Tuơi giải thưởng, những người này..
Chăng lẽ cảm thấy bản thân thật SỰ giỏi hon so với cô sao? Tôi chỉ muôn hỏi là ai đang ngôi đã nói như vậy?
Tôi thực sự rất tò mò, người có thê nói câu đó rốt cuộc giỏi tới mức nào.”
Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng, những người ở phía sau đã cảm thấy nồi hêt cả da gà lên.
Cái này thì ai chịu được chứ.
Có ai dám đứng ra không?
Tắt nhiên là Tô Thính Ngôn cố ý lợi dụng Lâm Nhứ đề áp chế mọi người.
Chẳng lẽ anh chính là vị tiên sinh mà ngày hôm qua tôi gặp được sao.”
“Tôi tên Lâm Nhứ, xin lôi vì ngày hôm qua chưa kịp tự giới thiệu bản thân, cho nên hôm nay mới cô ý đến đây để nói lời xin lỗi.”
Lâm Nhứ vươn tay ra, người đứng ở phía sau anh lập tức bước lên với bó hoa hồng trong.tay.
Lâm Nhứ nhận lấy bó hoa hồng đó, anh mỉm cười, nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn bằng một đôi mắt đen láy.
Tô Thính Ngôn nhìn bó hoa kia, cô cũng không vươn tay nhận nó, mà là nhìn vê phía Lâm Nhứ: “Anh đây là…”
“Hoa này thay cho lời Xin lỗi của tôi, hy vọng Ninh tiểu thư có thể nhận lây.”
Hoa thay lời xin lỗi là hoa hồng đỏ?
Vậy mà cô chưa từng nghe qua cái kiều ngôn ngữ hoa như thê này bao giờ.
Tô Thính Ngôn chỉ cười cười.
“Tôi không thích hoa cho lắm.”
Cô vừa dút lời đã dùng ánh mất biêu đạt quyêt định của bản thân, ánh mắt lập tức nhìn sang nơi khác, cũng không thèm liệc thêm bó hoa này lần nào.
Những người ở xung quanh đều thay Tô Thính Ngôn mà đồ một tâng mô hôi lạnh.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ cô không biệt cái người bây giờ cô đang từ chôi là ai sao?
Tuy nhiên, Lâm Nhứ không hề tức giận một chút nảo, anh sững người lại, sau đó thắng tay ném bó hoa vào trong thùng rác.
“Tôi xin lỗi vì đã không hỏi thăm trước về sở thích của Ninh tiêu thư, chuyện này là tôi không đúng.”
Đường đường là Lâm Nhứ mà lại – khiêm tôn như vậy sao.
Lâm Nhứ nói: “Nếu cô không thê nhận hoa, vậy chúng ta có thê trò chuyện riêng được không, coi như cho tôi một cơ hội đề biểu đạt rõ ràng _ lời xin lỗi của tôi?”
Tô Thính Ngôn quay đâu lại nhìn những người khác ở đây một chút, cô mỉm cười: “Tôi vẫn còn đang mở cuộc họp, vôn dĩ mây người đồng nghiệp với tôi đang cảm thây việc tôi có thê đến noi này làm việc, một bước bay lên trở thành tổng giám đốc của bọn họ có phải là nhờ vào việc có mối quan hệ đặc thù gì gì đó với vị Tần tổng ở công ty, nêu bây giờ tôi rời khỏi đây, vậy thì chẳng phải…
Càng khiên cho người ta cảm thầy không phục không?”
“Tân tông?” Lâm Nhứ lập tức nhíu đôi lông mày xinh đẹp, gương mặt vừa nãy còn tràn ngập ý cười, lúc này bởi vì lông mày nhíu lại, lập tỨc có vẻ cực kỳ ảm đạm, khiến cho nhiệt độ trong văn phòng giông như đột nhiên bị hạ xuống gấp hai lẫn.
Lâm Nhứ cười: “Tôi biết rõ Ninh tiểu thư chính là khách quen của tuần lễ thời trang Paris, giành được vô số chương 322: Hoa Tuơi giải thưởng, những người này..
Chăng lẽ cảm thấy bản thân thật SỰ giỏi hon so với cô sao? Tôi chỉ muôn hỏi là ai đang ngôi đã nói như vậy?
Tôi thực sự rất tò mò, người có thê nói câu đó rốt cuộc giỏi tới mức nào.”
Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng, những người ở phía sau đã cảm thấy nồi hêt cả da gà lên.
Cái này thì ai chịu được chứ.
Có ai dám đứng ra không?
Tắt nhiên là Tô Thính Ngôn cố ý lợi dụng Lâm Nhứ đề áp chế mọi người.
Bình luận facebook