Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-11
Chương 11: Cảm giác bị nhắm làm mục tiêu không tốt lắm (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhiếp Nhiên thấy ông ta ngây ra, tốt bụng nói: “Ông bị lừa rồi.”
“Không thể nào! Chuyện này..
làm sao có thể
Cậu..
cậu dựa vào cái gì nói đây không phải loại mới nhất? Chẳng lẽ..
chẳng lẽ cậu biết loại mới nhất à?” Lão Tam Tử phản ứng mạnh, cho dù sợ hãi nhưng vẫn trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, vẻ mặt tức giận
Nhiếp Nhiên đặt đồ trong tay xuống, cầm lấy cái máy trong lòng ông ta, “Tôi không biết loại mới nhất thế nào, nhưng ở cái kẽ hở này có vết bụi, ống kính cũng có dấu vết bị lau qua, đây không thể nào là vết bụi dính vào sau khi ông mua ngày hôm qua được đúng không? Cho nên rõ ràng là đồ cũ.”
Cô chỉ ra mấy chỗ không dễ phát hiện, Lão Tam Từ dịch lại nhìn, đúng là ở giữa kẽ hở có chút xíu bụi và dấu vết bị lau qua
“Không, không thể nào! Tại sao có thể là đồ cũ, đây là loại mới nhất tôi dùng số tiền lớn để mua!” Hình như ông ta không có cách nào chấp nhận mà nhìn chằm chằm cái máy đó, vẻ mặt suy sụp như cha chết
“Ừm, ông bị lừa rồi.” Nhiếp Nhiên lại trần thuật sự thật này một lần nữa, tiếp tục đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm
Nhiếp Nhiên thấy ông ta ngồi trên ghế mãi không chịu nhúc nhích, xét thấy lát nữa phải dùng phòng thí nghiệm của ông ta, cho nên cô phá lệ an ủi ông ta một câu, “Có phải loại mới nhất hay không thì đã làm sao, chỉ cần có thể giải được mật mã, dây thép cũng có thể thắng được chìa khóa.” Lão Tam Tử ngây ra ba giây sau đó hoàn hồn lại
Cái “tên nhóc” này..
cái tên này đang an ủi mình à? Ông ta nghe nhầm đúng không? Người ta nói nắng hạn quá lâu quý mưa rào, cho nên khi Lão Tam Tử bị chèn ép quá lâu nghe được một câu an ủi của Nhiếp Nhiên xong, lại hừ hừ kiêu ngạo, “Nhìn cậu không lớn, giọng điệu lại thật lớn.” Dây thép dễ dàng như vậy, sao vừa rồi còn trộm chìa khóa của mình? Chém gió! Mà rất lâu sau, trong lúc vô tình ông ta thấy cô gái này xuất quỷ nhập thần cạy cửa phá khóa, mới hiểu câu nói đó của cô thật sự chỉ là trần thuật, không phải là chém gió gì cả
“Tôi muốn dùng tạm phòng làm việc của ông.” Nhiếp Nhiên thấy cuối cùng ông ta cũng có phản ứng, không chút khách sáo ngồi xuống ghế, nói
“Cái gì!” Lão Tam Tử vẫn còn đang kiêu ngạo nghe thấy thể lập tức trừng mắt lên với cô, “Tôi không đồng ý! Đồ vật trong này đều đắt tiền, hơn nữa có một số món đã không mua được nữa rồi, ngộ nhỡ cậu làm hỏng thì làm thế nào?” Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ che chở con cái của ông ta, sau đó bình tĩnh rút con dao quân đội lần trước Lão Tam Tử bán cho mình ra, “keng” một tiếng ném lên bàn
Lão Tam Tử vội vàng trốn ra phía sau, run lẩy bẩy nói: “Cậu..
cậu..
cậu! Cậu muốn làm gì, lấy..
lấy dao uy..
uy hiếp tôi à...” “Có cho dùng không?” Nhiếp Nhiên cầm chuôi dao, miết tay lên mặt dao.
Dáng vẻ thong thả ung dung kia khiến Lão Tam Tử lập tức mất hết khí thế, “Cho.” “Đi ra ngoài.” Nhiếp Nhiên đặt dao lên bàn, ra lệnh đuổi khách
Ai ngờ, lần này Lão Tam Tử lại rất kiên trì bất khuất, đứng ở bên cạnh bàn thí nghiệm, ôm cái máy giải mã vừa bị Nhiếp Nhiên đoán là đồ cũ kia, “Không, không được, tôi sợ cậu làm hỏng đồ
Tôi..
tôi phải ở bên cạnh trông!” Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên, cầm dao gõ lên bàn “keng” một tiếng, làm Lão Tam Tử sợ hãi tim đập thình thịch
Nhưng ông ta vẫn đứng thẳng tắp ở đó, giả vờ bình tĩnh
“Cậu..
cậu đâm tôi, tôi cũng..
cũng phải ở bên cạnh trông!” Nhiếp Nhiên rất bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn ông ta, sau đó chậm rãi cong khóe môi lên, “Được thôi!” Cô cầm dao đi qua đó.
Lão Tam Tử thấy cô cầm dao lao qua, lần này bị dọa tim suýt nữa ngừng đập, hô lớn một tiếng, “A! Cậu chơi thật à!” Rồi lập tức lãn một vòng chạy ra ngoài
“Quỷ nhát gan.” Nhìn dáng người tròn xoe như quả bóng lăn ra ngoài kia, Nhiếp Nhiên bật cười
Sau khi chắc chắn ông ta sẽ không quay lại, lúc này Nhiếp Nhiên mới quay về bàn thí nghiệm, dịch đồ của Lão Tam Tử sang bên cạnh
Không thể phủ nhận người này không có khí phách lại sợ chết, nhưng rất cố chấp với những món đồ nghiên cứu này
Hơn nữa cô có thể nhìn ra được những thiết bị này có từ khá lâu rồi, có điều người sử dụng rất cẩn thận và thận trọng, cho nên không có hư hại gì quá lớn
Nhiếp Nhiên lấy khẩu súng John Browning xinh xắn tinh xảo kia ra khỏi túi, sau khi nhìn mấy lần thì thuần thục tháo báng súng xuống, cẩn thận kiểm tra một lúc
Lão Tam Tử cứ nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, sợ trong phòng thí nghiệm sẽ truyền tới tiếng các loại máy móc va đập vào nhau
Nhưng may mà đợi ba bốn phút, ông ta không nghe thấy bất cứ tiếng vang nào, làm ông ta tò mò muốn biết người kia ngồi trong phòng thí nghiệm đang làm gì
Sau khi suy nghĩ một lát, ông ta lén thò đầu vào cửa phòng làm việc, dưới ánh đèn chỉ thấy người kia tháo tung một khẩu súng ra, còn cầm một viên đạn trong tay nghiên cứu cẩn thận
Rốt cuộc người này muốn làm gì? “Còn nhìn trộm nữa, tôi sẽ móc mắt ông ra đấy.” Nhiếp Nhiên vẫn nhìn viên đạn, nhưng lại nói với Lão Tam Tử ở ngoài cửa
Lão Tam Tử vừa nghe thấy thế, vội rụt ngay cổ về
“Cậu ta” không động đến đồ của mình là được rồi
Lão Tam Tử tự an ủi mình, không có khí phách đứng ở trước quầy, nhưng thỉnh thoảng lại liếc cánh cửa gỗ kia.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không thể nào! Chuyện này..
làm sao có thể
Cậu..
cậu dựa vào cái gì nói đây không phải loại mới nhất? Chẳng lẽ..
chẳng lẽ cậu biết loại mới nhất à?” Lão Tam Tử phản ứng mạnh, cho dù sợ hãi nhưng vẫn trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, vẻ mặt tức giận
Nhiếp Nhiên đặt đồ trong tay xuống, cầm lấy cái máy trong lòng ông ta, “Tôi không biết loại mới nhất thế nào, nhưng ở cái kẽ hở này có vết bụi, ống kính cũng có dấu vết bị lau qua, đây không thể nào là vết bụi dính vào sau khi ông mua ngày hôm qua được đúng không? Cho nên rõ ràng là đồ cũ.”
Cô chỉ ra mấy chỗ không dễ phát hiện, Lão Tam Từ dịch lại nhìn, đúng là ở giữa kẽ hở có chút xíu bụi và dấu vết bị lau qua
“Không, không thể nào! Tại sao có thể là đồ cũ, đây là loại mới nhất tôi dùng số tiền lớn để mua!” Hình như ông ta không có cách nào chấp nhận mà nhìn chằm chằm cái máy đó, vẻ mặt suy sụp như cha chết
“Ừm, ông bị lừa rồi.” Nhiếp Nhiên lại trần thuật sự thật này một lần nữa, tiếp tục đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm
Nhiếp Nhiên thấy ông ta ngồi trên ghế mãi không chịu nhúc nhích, xét thấy lát nữa phải dùng phòng thí nghiệm của ông ta, cho nên cô phá lệ an ủi ông ta một câu, “Có phải loại mới nhất hay không thì đã làm sao, chỉ cần có thể giải được mật mã, dây thép cũng có thể thắng được chìa khóa.” Lão Tam Tử ngây ra ba giây sau đó hoàn hồn lại
Cái “tên nhóc” này..
cái tên này đang an ủi mình à? Ông ta nghe nhầm đúng không? Người ta nói nắng hạn quá lâu quý mưa rào, cho nên khi Lão Tam Tử bị chèn ép quá lâu nghe được một câu an ủi của Nhiếp Nhiên xong, lại hừ hừ kiêu ngạo, “Nhìn cậu không lớn, giọng điệu lại thật lớn.” Dây thép dễ dàng như vậy, sao vừa rồi còn trộm chìa khóa của mình? Chém gió! Mà rất lâu sau, trong lúc vô tình ông ta thấy cô gái này xuất quỷ nhập thần cạy cửa phá khóa, mới hiểu câu nói đó của cô thật sự chỉ là trần thuật, không phải là chém gió gì cả
“Tôi muốn dùng tạm phòng làm việc của ông.” Nhiếp Nhiên thấy cuối cùng ông ta cũng có phản ứng, không chút khách sáo ngồi xuống ghế, nói
“Cái gì!” Lão Tam Tử vẫn còn đang kiêu ngạo nghe thấy thể lập tức trừng mắt lên với cô, “Tôi không đồng ý! Đồ vật trong này đều đắt tiền, hơn nữa có một số món đã không mua được nữa rồi, ngộ nhỡ cậu làm hỏng thì làm thế nào?” Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ che chở con cái của ông ta, sau đó bình tĩnh rút con dao quân đội lần trước Lão Tam Tử bán cho mình ra, “keng” một tiếng ném lên bàn
Lão Tam Tử vội vàng trốn ra phía sau, run lẩy bẩy nói: “Cậu..
cậu..
cậu! Cậu muốn làm gì, lấy..
lấy dao uy..
uy hiếp tôi à...” “Có cho dùng không?” Nhiếp Nhiên cầm chuôi dao, miết tay lên mặt dao.
Dáng vẻ thong thả ung dung kia khiến Lão Tam Tử lập tức mất hết khí thế, “Cho.” “Đi ra ngoài.” Nhiếp Nhiên đặt dao lên bàn, ra lệnh đuổi khách
Ai ngờ, lần này Lão Tam Tử lại rất kiên trì bất khuất, đứng ở bên cạnh bàn thí nghiệm, ôm cái máy giải mã vừa bị Nhiếp Nhiên đoán là đồ cũ kia, “Không, không được, tôi sợ cậu làm hỏng đồ
Tôi..
tôi phải ở bên cạnh trông!” Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên, cầm dao gõ lên bàn “keng” một tiếng, làm Lão Tam Tử sợ hãi tim đập thình thịch
Nhưng ông ta vẫn đứng thẳng tắp ở đó, giả vờ bình tĩnh
“Cậu..
cậu đâm tôi, tôi cũng..
cũng phải ở bên cạnh trông!” Nhiếp Nhiên rất bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn ông ta, sau đó chậm rãi cong khóe môi lên, “Được thôi!” Cô cầm dao đi qua đó.
Lão Tam Tử thấy cô cầm dao lao qua, lần này bị dọa tim suýt nữa ngừng đập, hô lớn một tiếng, “A! Cậu chơi thật à!” Rồi lập tức lãn một vòng chạy ra ngoài
“Quỷ nhát gan.” Nhìn dáng người tròn xoe như quả bóng lăn ra ngoài kia, Nhiếp Nhiên bật cười
Sau khi chắc chắn ông ta sẽ không quay lại, lúc này Nhiếp Nhiên mới quay về bàn thí nghiệm, dịch đồ của Lão Tam Tử sang bên cạnh
Không thể phủ nhận người này không có khí phách lại sợ chết, nhưng rất cố chấp với những món đồ nghiên cứu này
Hơn nữa cô có thể nhìn ra được những thiết bị này có từ khá lâu rồi, có điều người sử dụng rất cẩn thận và thận trọng, cho nên không có hư hại gì quá lớn
Nhiếp Nhiên lấy khẩu súng John Browning xinh xắn tinh xảo kia ra khỏi túi, sau khi nhìn mấy lần thì thuần thục tháo báng súng xuống, cẩn thận kiểm tra một lúc
Lão Tam Tử cứ nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, sợ trong phòng thí nghiệm sẽ truyền tới tiếng các loại máy móc va đập vào nhau
Nhưng may mà đợi ba bốn phút, ông ta không nghe thấy bất cứ tiếng vang nào, làm ông ta tò mò muốn biết người kia ngồi trong phòng thí nghiệm đang làm gì
Sau khi suy nghĩ một lát, ông ta lén thò đầu vào cửa phòng làm việc, dưới ánh đèn chỉ thấy người kia tháo tung một khẩu súng ra, còn cầm một viên đạn trong tay nghiên cứu cẩn thận
Rốt cuộc người này muốn làm gì? “Còn nhìn trộm nữa, tôi sẽ móc mắt ông ra đấy.” Nhiếp Nhiên vẫn nhìn viên đạn, nhưng lại nói với Lão Tam Tử ở ngoài cửa
Lão Tam Tử vừa nghe thấy thế, vội rụt ngay cổ về
“Cậu ta” không động đến đồ của mình là được rồi
Lão Tam Tử tự an ủi mình, không có khí phách đứng ở trước quầy, nhưng thỉnh thoảng lại liếc cánh cửa gỗ kia.
Bình luận facebook