Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-125
Chương 125: Chúng ta đừng gặp lại nhau nữa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng không ngờ là thằng nhóc này lại muốn cầu tình cho Y An Đức.
Ngày mai bọn họ phải dụ địch xâm nhập
Y An Đức là tộc trưởng, ông ta sẽ phải nói chuyện này cho đám cướp biển nghe, đồng thời cũng sẽ dẫn bọn chúng vào bãi mìn
Hành động này đúng là khá nguy hiểm, một khi mìn nổ mà ông ta không chạy kịp thì rất có khả năng sẽ bị thịt nát xương tan
Nhưng vấn đề là vừa rồi lúc cô đi ngang qua rừng cây nhỏ để đến bờ sông, trong lúc vô tình nghe được cuộc cãi cọ của Y An Đức và Kha Lỗ
Theo như những lời họ nói thì rõ ràng là Y An Đức có ý định muốn cùng chết với đám cướp biển kia
Chắc thằng nhóc này đã nghe thấy được, sợ Y An Đức thật sự sẽ chết nên mới vội vàng chạy tới đây muốn tìm cô giúp đỡ
Đối với chuyện này, Nhiếp Nhiên chỉ lạnh nhạt nói: “Một người thực sự muốn sống sẽ cố gắng hết sức để tự cứu mình sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ
Nhưng nếu người đó ôm ý nghĩ muốn cùng chết với kẻ địch thì dù chị có xây một căn phòng bảo vệ rồi giam người đó ở bên trong cũng vô dụng.” Khắc Lý đắm chìm trong những lời nói của cô mà không tỉnh táo lại được
Vì sao xây một phòng giam mà vẫn vô dụng nhỉ? Có phải là xây không được tốt không? Khi bên trong cái đầu nhỏ của thằng bé đang suy nghĩ lung tung, Cổ Lâm đi từ rừng cây nhỏ bên kia tới
“Nhiếp Nhiên, chúng tôi đã chôn xong toàn bộ mìn xuống trước rồi, Lý Kiêu gọi cậu đi xem một chút.” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, cô đứng lên và đi về phía rừng cây
Nhưng mới đi được vài bước, cô phát hiện cậu nhóc bé nhỏ ở sau lưng không đi theo, bèn quay đầu lại nhìn
“Em còn ở đây làm gì?” Khắc Lý đứng lên nhưng không chịu rời đi, nó lắp bắp: “Tộc trưởng là một người rất tốt..
Tộc trưởng thật sự..
thật sự rất tốt.” Nhiếp Nhiên nhìn ra sự chờ đợi trong mắt thằng bé, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì cả mà lạnh lùng quay người đi về phía trước
Khắc Lý thấy cô đi thì vội vàng hô lên: “Chị anh hùng ơi!” Đáng tiếc, thằng bé không hề được đáp lại.
Cổ Lâm đi theo phía sau Nhiếp Nhiên
Hai người cứ im lặng đi tới rừng cây nhỏ phía trước
Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, vui vẻ đi đến trước mặt cô, anh ta chỉ vào bãi mìn và nói: “Tiểu Nhiên Tử, cô nhìn xem! Không tệ lắm phải không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngày mai bọn họ phải dụ địch xâm nhập
Y An Đức là tộc trưởng, ông ta sẽ phải nói chuyện này cho đám cướp biển nghe, đồng thời cũng sẽ dẫn bọn chúng vào bãi mìn
Hành động này đúng là khá nguy hiểm, một khi mìn nổ mà ông ta không chạy kịp thì rất có khả năng sẽ bị thịt nát xương tan
Nhưng vấn đề là vừa rồi lúc cô đi ngang qua rừng cây nhỏ để đến bờ sông, trong lúc vô tình nghe được cuộc cãi cọ của Y An Đức và Kha Lỗ
Theo như những lời họ nói thì rõ ràng là Y An Đức có ý định muốn cùng chết với đám cướp biển kia
Chắc thằng nhóc này đã nghe thấy được, sợ Y An Đức thật sự sẽ chết nên mới vội vàng chạy tới đây muốn tìm cô giúp đỡ
Đối với chuyện này, Nhiếp Nhiên chỉ lạnh nhạt nói: “Một người thực sự muốn sống sẽ cố gắng hết sức để tự cứu mình sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ
Nhưng nếu người đó ôm ý nghĩ muốn cùng chết với kẻ địch thì dù chị có xây một căn phòng bảo vệ rồi giam người đó ở bên trong cũng vô dụng.” Khắc Lý đắm chìm trong những lời nói của cô mà không tỉnh táo lại được
Vì sao xây một phòng giam mà vẫn vô dụng nhỉ? Có phải là xây không được tốt không? Khi bên trong cái đầu nhỏ của thằng bé đang suy nghĩ lung tung, Cổ Lâm đi từ rừng cây nhỏ bên kia tới
“Nhiếp Nhiên, chúng tôi đã chôn xong toàn bộ mìn xuống trước rồi, Lý Kiêu gọi cậu đi xem một chút.” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, cô đứng lên và đi về phía rừng cây
Nhưng mới đi được vài bước, cô phát hiện cậu nhóc bé nhỏ ở sau lưng không đi theo, bèn quay đầu lại nhìn
“Em còn ở đây làm gì?” Khắc Lý đứng lên nhưng không chịu rời đi, nó lắp bắp: “Tộc trưởng là một người rất tốt..
Tộc trưởng thật sự..
thật sự rất tốt.” Nhiếp Nhiên nhìn ra sự chờ đợi trong mắt thằng bé, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì cả mà lạnh lùng quay người đi về phía trước
Khắc Lý thấy cô đi thì vội vàng hô lên: “Chị anh hùng ơi!” Đáng tiếc, thằng bé không hề được đáp lại.
Cổ Lâm đi theo phía sau Nhiếp Nhiên
Hai người cứ im lặng đi tới rừng cây nhỏ phía trước
Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, vui vẻ đi đến trước mặt cô, anh ta chỉ vào bãi mìn và nói: “Tiểu Nhiên Tử, cô nhìn xem! Không tệ lắm phải không?”
Bình luận facebook