Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-134
Chương 134: Cuộc điện thoại bất ngờ, ngàn cân treo sợi tóc (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Có bản lĩnh gì chứ, chỉ là một kẻ ham ngủ.” Nghiêm Hoài Vũ không để ý cười nhìn Kiều Duy, đến khi nhìn Nhiếp Nhiên thì cô đã sớm chạy về phía trước rồi, thế là lớn tiếng gọi, “Này, Tiểu Nhiên Tử, chờ tôi với!”
Anh ta lập tức tăng tốc đuổi theo
“Chẳng phải cậu cũng thấy rõ là sáng nay Nhiếp Nhiên cố ý còn gì?” Mã Tường chạy theo nghiêm túc hỏi
“Lẽ nào cậu cũng phát hiện ra à?” “Tôi thấy sau khi cô ấy cấp cứu cho người khác xong, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, sức bật rất kinh khủng.” “Ừm, cuối cùng đồng chí Mã béo của chúng ta cũng biết suy nghĩ rồi, không tệ không tệ! Chờ lát quay về mở chai nước suối chúc mừng cậu.” Kiều Duy thân thiết vỗ vai anh ta
“Nhưng tại sao cô ấy không cố gắng chạy? Nếu huấn luyện có cố gắng, cô ấy có thể vào lớp 1, không phải sao?” Mã Tường hơi khó hiểu hỏi
Kiều Duy nhìn cái bóng càng lúc càng nhỏ, thật ra anh ta cũng rất muốn biết vấn đề này, cô từ chối lời mời, cô cố ý chạy chậm, rõ ràng là biểu hiện của việc không thích
Nhưng..
tại sao lại không thích chứ? “Tôi nghĩ có lẽ cô ấy chơi xấu An Viễn Đạo nên không dám tới lớp 1, sợ bị An Viễn Đạo mượn cơ hội chẩn chỉnh” Kiều Duy lấy một lí do rất dở để cho qua, sau đó chuyển chủ đề nói: “Được rồi, chúng ta cũng mau đuổi theo đi, hai người bọn họ chạy sắp mất dạng rồi.” Nói xong, anh ta cũng tăng tốc chạy về phía trước
Không bao lâu, bọn họ cũng đuổi kịp, đại khái đã chịu ảnh hưởng của việc muốn về ngủ của Nhiếp Nhiên
Bốn người cứ thể xếp thành hàng chạy lên núi, thế như chẻ tre đuổi kịp rồi bám sát ngay sau lưng lớp 1
“Sao lớp 6 các cậu lại chạy được lên kịp chúng tôi vậy?” Chiến hữu lớp 1 hồi sáng thi đấu cùng Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc
Nghiêm Hoài Vũ tức giận: “Làm sao, lớp 6 chúng tôi không thể chạy lên kịp các cậu được à?” Sau khi thua người của lớp 1 với thành tích 0,2 giây vào buổi sáng, bây giờ anh ta nhìn thấy người này thì tâm trạng hết sức không thoải mái
“Chà, buổi sáng cậu thua quá khó coi rồi nên bây giờ định đấu ván thứ hai với tôi sao?” “Khốn kiếp! Tôn Hao Tử, thi thì thi, ông đây còn sợ cậu chắc?” “Khốn kiếp! Tôi không phải là Hao Tử, tôi là Tôn Hạo!”
(*) Hao Tử: con chuột
“Tôi cóc quan tâm cậu tên gì, tóm lại lần này tôi nhất định phải thắng cậu!” “Cậu thắng? Cậu thua là cái chắc rồi!”
Kiều Duy và Mã Tường biết là kịch hay lại sắp bắt đầu rồi.
Nhưng chỉ có Nhiếp Nhiên là dường như không nghe thấy gì, vẫn một mình chạy về phía trước
Thể lực của thân xác này không tốt bằng mây nam binh, tuy lực bộc phát lớn nhưng ở trong môn chạy cần tới sức bền này, lực bộc phát không có đất dụng võ
Cộng thêm đường ở đây trơn trượt, một khi không để ý sẽ ngã rất thảm hại.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Anh ta lập tức tăng tốc đuổi theo
“Chẳng phải cậu cũng thấy rõ là sáng nay Nhiếp Nhiên cố ý còn gì?” Mã Tường chạy theo nghiêm túc hỏi
“Lẽ nào cậu cũng phát hiện ra à?” “Tôi thấy sau khi cô ấy cấp cứu cho người khác xong, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, sức bật rất kinh khủng.” “Ừm, cuối cùng đồng chí Mã béo của chúng ta cũng biết suy nghĩ rồi, không tệ không tệ! Chờ lát quay về mở chai nước suối chúc mừng cậu.” Kiều Duy thân thiết vỗ vai anh ta
“Nhưng tại sao cô ấy không cố gắng chạy? Nếu huấn luyện có cố gắng, cô ấy có thể vào lớp 1, không phải sao?” Mã Tường hơi khó hiểu hỏi
Kiều Duy nhìn cái bóng càng lúc càng nhỏ, thật ra anh ta cũng rất muốn biết vấn đề này, cô từ chối lời mời, cô cố ý chạy chậm, rõ ràng là biểu hiện của việc không thích
Nhưng..
tại sao lại không thích chứ? “Tôi nghĩ có lẽ cô ấy chơi xấu An Viễn Đạo nên không dám tới lớp 1, sợ bị An Viễn Đạo mượn cơ hội chẩn chỉnh” Kiều Duy lấy một lí do rất dở để cho qua, sau đó chuyển chủ đề nói: “Được rồi, chúng ta cũng mau đuổi theo đi, hai người bọn họ chạy sắp mất dạng rồi.” Nói xong, anh ta cũng tăng tốc chạy về phía trước
Không bao lâu, bọn họ cũng đuổi kịp, đại khái đã chịu ảnh hưởng của việc muốn về ngủ của Nhiếp Nhiên
Bốn người cứ thể xếp thành hàng chạy lên núi, thế như chẻ tre đuổi kịp rồi bám sát ngay sau lưng lớp 1
“Sao lớp 6 các cậu lại chạy được lên kịp chúng tôi vậy?” Chiến hữu lớp 1 hồi sáng thi đấu cùng Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc
Nghiêm Hoài Vũ tức giận: “Làm sao, lớp 6 chúng tôi không thể chạy lên kịp các cậu được à?” Sau khi thua người của lớp 1 với thành tích 0,2 giây vào buổi sáng, bây giờ anh ta nhìn thấy người này thì tâm trạng hết sức không thoải mái
“Chà, buổi sáng cậu thua quá khó coi rồi nên bây giờ định đấu ván thứ hai với tôi sao?” “Khốn kiếp! Tôn Hao Tử, thi thì thi, ông đây còn sợ cậu chắc?” “Khốn kiếp! Tôi không phải là Hao Tử, tôi là Tôn Hạo!”
(*) Hao Tử: con chuột
“Tôi cóc quan tâm cậu tên gì, tóm lại lần này tôi nhất định phải thắng cậu!” “Cậu thắng? Cậu thua là cái chắc rồi!”
Kiều Duy và Mã Tường biết là kịch hay lại sắp bắt đầu rồi.
Nhưng chỉ có Nhiếp Nhiên là dường như không nghe thấy gì, vẫn một mình chạy về phía trước
Thể lực của thân xác này không tốt bằng mây nam binh, tuy lực bộc phát lớn nhưng ở trong môn chạy cần tới sức bền này, lực bộc phát không có đất dụng võ
Cộng thêm đường ở đây trơn trượt, một khi không để ý sẽ ngã rất thảm hại.
Bình luận facebook