Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-137
Chương 137: Cuộc điện thoại bất ngờ, ngàn cân treo sợi tóc (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhiếp Nhiên dửng dưng nhìn anh ta một cái, sau đó cụp mắt xuống
Không đánh vào điểm trí mạng, cuối cùng chỉ hao tổn sức lực của mình, chắc chắn sẽ thua
Nương tay cuối cùng chỉ hại mình mà thôi, ngu xuẩn! Sau một tiếng kêu, Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy bị bắt, ngay sau đó Mã Tường cũng vì bị năm sáu tên vây lấy mà bị áp chế
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Uông Tư Minh đơn độc chiến đấu
Không thể không nói thân thủ và thể lực của anh ta thật sự không tệ, người xung quanh đều mệt đến nỗi thở hổn hển, chỉ có anh ta vẫn thở rất bình thường
Không hổ là quân nhân mũi nhọn của đội dự bị!
Nhưng...
Nhiếp Nhiên âm thầm lắc đầu
Lại giằng co khoảng mười phút nữa, cuối cùng Uông Tư Minh vẫn bị đám người đánh loạn xạ kia áp chế
Gã đàn ông đầu trọc đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, cười xấu: “Nào nào nào, người đẹp, cười một cái cho anh xem, lát nữa anh đây sẽ sủng ái cưng.” “Đừng động vào cô ấy!” Uông Tư Minh vùng vẫy, anh ta đã hứa với chủ Nhiếp là chăm sóc Nhiếp Nhiên rồi, nhưng bây giờ lại biến thành thế này..
Anh ta vô cùng muốn chết, sớm biết thì vừa rồi không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy rồi
Gã đàn ông đầu trọc bị cắt ngang, bình tĩnh dặn dò tên đàn em, “Làm nó ngậm miệng lại cho tao.” Gã đàn em bên cạnh gật đầu, sau đó quật mạnh cây gậy bóng chày lên bụng Uông Tư Minh, cú đánh đó làm anh ta gặp người lại
Gã đàn ông đầu trọc có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Uông Tư Minh, sau đó quay sang cười nói với Nhiếp Nhiên: “Nào, người đẹp cười một cái đi.” Tay gã dịch dần đến chỗ Nhiếp Nhiên
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc gã một cái, cười như không cười nói: “Tôi sợ ông không chịu nổi.” “Sao thể được, nụ cười của người đẹp làm sao lại không chịu nổi?” Gã ngứa ngáy trong lòng, dựa cái đầu bóng loáng lại gần
“Thật không?” Khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên thành một nụ cười, nhưng đáy mắt lại rét lạnh
“Dĩ nhiên rồi.” Gã đàn ông đầu trọc đang muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô một cái...
“Rắc” một tiếng, tiếng xương gãy vang lên
“A...!”
“Đại ca!”
Những tên đó không ngờ cô gái ngồi ở bên trong nhìn như bình thường đó lại dùng thủ đoạn như vậy bẻ gãy tay đại ca mình, kinh hoàng ngẩn ra mấy giây
Người kinh ngạc nhất chính là Uống Tư Minh, anh ta thật sự bị thủ đoạn hung ác vừa rồi của Nhiếp Nhiên làm kinh hãi
“Mày muốn chết à?” Mấy tên đàn em nổi giận đùng đùng đi tới, nhưng còn chưa đi đến gần thì đã thấy một con dao đang đặt ở cổ đại ca mình
Cô hờ hững ra lệnh: “Không muốn đại ca của chúng mày chết quá khó coi thì tất cả cút ra khỏi toa tàu này cho tao!” “Mày dám!” Một tên đàn em nổi giận nói: “Mày đừng quên mấy tên này vẫn còn ở trong tay chúng tao!” Nhiếp Nhiên khinh thường hừ một tiếng: “Mày lấy mấy người lạ ra uy hiếp tao có tác dụng gì?” “Người lạ? Tao không tin tên này và mày không quen nhau.” Tên đàn em kia lỗi Uông Tư Minh đến bên cạnh, cũng cầm một con dao đặt lên cổ anh ta.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không đánh vào điểm trí mạng, cuối cùng chỉ hao tổn sức lực của mình, chắc chắn sẽ thua
Nương tay cuối cùng chỉ hại mình mà thôi, ngu xuẩn! Sau một tiếng kêu, Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy bị bắt, ngay sau đó Mã Tường cũng vì bị năm sáu tên vây lấy mà bị áp chế
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Uông Tư Minh đơn độc chiến đấu
Không thể không nói thân thủ và thể lực của anh ta thật sự không tệ, người xung quanh đều mệt đến nỗi thở hổn hển, chỉ có anh ta vẫn thở rất bình thường
Không hổ là quân nhân mũi nhọn của đội dự bị!
Nhưng...
Nhiếp Nhiên âm thầm lắc đầu
Lại giằng co khoảng mười phút nữa, cuối cùng Uông Tư Minh vẫn bị đám người đánh loạn xạ kia áp chế
Gã đàn ông đầu trọc đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, cười xấu: “Nào nào nào, người đẹp, cười một cái cho anh xem, lát nữa anh đây sẽ sủng ái cưng.” “Đừng động vào cô ấy!” Uông Tư Minh vùng vẫy, anh ta đã hứa với chủ Nhiếp là chăm sóc Nhiếp Nhiên rồi, nhưng bây giờ lại biến thành thế này..
Anh ta vô cùng muốn chết, sớm biết thì vừa rồi không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy rồi
Gã đàn ông đầu trọc bị cắt ngang, bình tĩnh dặn dò tên đàn em, “Làm nó ngậm miệng lại cho tao.” Gã đàn em bên cạnh gật đầu, sau đó quật mạnh cây gậy bóng chày lên bụng Uông Tư Minh, cú đánh đó làm anh ta gặp người lại
Gã đàn ông đầu trọc có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Uông Tư Minh, sau đó quay sang cười nói với Nhiếp Nhiên: “Nào, người đẹp cười một cái đi.” Tay gã dịch dần đến chỗ Nhiếp Nhiên
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc gã một cái, cười như không cười nói: “Tôi sợ ông không chịu nổi.” “Sao thể được, nụ cười của người đẹp làm sao lại không chịu nổi?” Gã ngứa ngáy trong lòng, dựa cái đầu bóng loáng lại gần
“Thật không?” Khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên thành một nụ cười, nhưng đáy mắt lại rét lạnh
“Dĩ nhiên rồi.” Gã đàn ông đầu trọc đang muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô một cái...
“Rắc” một tiếng, tiếng xương gãy vang lên
“A...!”
“Đại ca!”
Những tên đó không ngờ cô gái ngồi ở bên trong nhìn như bình thường đó lại dùng thủ đoạn như vậy bẻ gãy tay đại ca mình, kinh hoàng ngẩn ra mấy giây
Người kinh ngạc nhất chính là Uống Tư Minh, anh ta thật sự bị thủ đoạn hung ác vừa rồi của Nhiếp Nhiên làm kinh hãi
“Mày muốn chết à?” Mấy tên đàn em nổi giận đùng đùng đi tới, nhưng còn chưa đi đến gần thì đã thấy một con dao đang đặt ở cổ đại ca mình
Cô hờ hững ra lệnh: “Không muốn đại ca của chúng mày chết quá khó coi thì tất cả cút ra khỏi toa tàu này cho tao!” “Mày dám!” Một tên đàn em nổi giận nói: “Mày đừng quên mấy tên này vẫn còn ở trong tay chúng tao!” Nhiếp Nhiên khinh thường hừ một tiếng: “Mày lấy mấy người lạ ra uy hiếp tao có tác dụng gì?” “Người lạ? Tao không tin tên này và mày không quen nhau.” Tên đàn em kia lỗi Uông Tư Minh đến bên cạnh, cũng cầm một con dao đặt lên cổ anh ta.
Bình luận facebook