Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-174
Chương 174: Khí phách ở cục cảnh sát (8)
Hóa ra là cuối cùng đàn ông cũng không cưỡng lại được sự quyến rũ3 của phụ nữ.
Sớm biết thế thì mỗi ngày cô ta không cần p2hải ân cần mang đồ ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, còn có cả trà chi9ều đến cho Lệ Xuyên Lâm, mà cứ thế nhảy bổ vào có khi giờ anh ta0 đã thành người của cô ta từ lâu rồi.
Lúc đi qua gờ giảm9 tốc độ, thân xe rung lắc, Dư Xảo Xảo nhân cơ hội dựa vào người Lệ Xuyên Lâm.
Quả nhiên, Lệ Xuyên Lâm không hề động đậy.
Nhất định là do vừa nãy cô ta khóc vô cùng đáng thương, đã làm tan chảy núi băng kia rồi. Dư Xảo Xảo nghĩ một cách tự mãn.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy bên hông có gì đó hơi chặt, cả người chấn động.
Đây là ôm sao? Là ôm sao?
Dư Xảo Xảo ngượng ngùng nhìn xuống, kết quả là nụ cười ngại ngùng trong nháy mắt bỗng trở nên cứng đờ.
Hóa ra không phải là một cái ôm ấm áp mà là dây an toàn. Cô ta bị cố định trên ghế ngồi giống như một con rùa, ngoài tay chân cử động được ra thì toàn thân không thể nhúc nhích gì nữa.
“Như thế này thì cô sẽ không bị lắc lư nữa.” Bên tai truyền đến giọng nói lạnh tanh của Lệ Xuyên Lâm.
Trái tim thiếu nữ của Dư Xảo Xảo tại thời khắc này thực sự tan vỡ.
Tại sao lại thành ra thế này chứ?
***
Thành phố A, màn đêm dần buông xuống.
Xem ra, cô ta sắp có được anh ta rồi!
“Thật sự ngại quá, ở đây không có tay vịn.” Cô ta nhìn Lệ Xuyên Lâm với ánh mặt ngượng ngùng yêu kiều. Thấy Lệ Xuyên Lâm vòng một cánh tay qua, trong lòng Dư Xảo Xảo vô cùng cảm động.
“Không có gì.”
Nghe Lệ Xuyên Lâm trả lời xong, Dư Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm nói chuyện với cô ta, hơn nữa lại còn không từ chối.
Trái tim thiếu nữ của Dư Xảo Xảo tại thời khắc này thực sự tan vỡ.
Tại sao lại thành ra thế này chứ?
***
Thành phố A, màn đêm dần buông xuống.
Lúc này, trên tầng thượng của tòa nhà Hoắc thị, Hoắc Mân đang ngồi trên ghế, sắc mặt u ám.
“Người đâu?”
Người đàn ông đang quỳ giữa căn phòng, trên người đầy vết băng bó, máu vẫn chảy qua tấm gạc, “Thưa Hoắc tổng, cô gái ấy chạy rồi.”
“Chạy rồi?” Hoắc Mân đứng dậy, tiến gần về phía gã, “Anh là một người đàn ông mà bị một đứa con gái đánh cho thân tàn ma dại thế này?”
“Thân thủ của cô ta rất lợi hại, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, một dao đâm thẳng vào tay của tôi!” Lúc này, gã đàn ông kia tưởng tượng lại màn tranh đấu lúc sáng cùng với ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng của Nhiếp Nhiên thì bất giác rùng mình.
Con dao vừa vung xuống, gã ta chỉ cảm thấy một dòng máu đỏ chảy ra.
Người con gái đó thật sự rất tàn nhẫn!
Hoắc Mân nhìn người đang cúi mặt nhìn xuống đất, giọng lạnh lùng: “Vì thế, anh không những không hỏi được bí mật giữa cô ta và Hoắc Hoành mà còn đánh rắn động cỏ nữa?”
Giọng nói này nghe có vẻ như rất bình thường, nhưng là thuộc hạ của hắn bao nhiêu năm, gã đàn ông kia rất hiểu Hoắc Mân lúc này đang vô cùng tức giận, giọng gã run run: “Xin, xin lỗi Hoắc tổng... Tôi... tôi không cố ý. Lần sau… lần sau tôi nhất định sẽ làm tốt hơn.”
“Anh vẫn còn muốn có lần sau sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi Hoắc tổng, tôi thật sự là không cố ý! Bây giờ tôi sẽ huy động anh em đi tìm người, nhất định sẽ tìm được cô gái đó!”
Hoắc Mân tức giận cắn chặt cơ hàm, giơ chân đạp thẳng lên vai gã đàn ông kia, “Cút ra ngoài! Cút!”
“Vâng, vâng!” Gã đàn ông lăn ra đất, liên tục gật đầu xiêu vẹo chạy ra ngoài.
“Ăn hại, lũ ăn hại!”
Hắn gạt hết đồ trên bàn xuống, giấy tờ bay lên khắp phòng, tiếng bình rượu và tiếng ly rơi xuống sàn vỡ vụn vang lên.
Hà Úy Giai đi ở hành lang định mở cửa đi vào thì nhìn thấy gã đàn ông nhếch nhác chạy ra ngoài, sau đó bên trong phòng vang lên vô số âm thanh đổ vỡ.
Cánh tay đang định gõ cửa bỗng khựng lại.
Hóa ra là cuối cùng đàn ông cũng không cưỡng lại được sự quyến rũ3 của phụ nữ.
Sớm biết thế thì mỗi ngày cô ta không cần p2hải ân cần mang đồ ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, còn có cả trà chi9ều đến cho Lệ Xuyên Lâm, mà cứ thế nhảy bổ vào có khi giờ anh ta0 đã thành người của cô ta từ lâu rồi.
Lúc đi qua gờ giảm9 tốc độ, thân xe rung lắc, Dư Xảo Xảo nhân cơ hội dựa vào người Lệ Xuyên Lâm.
Quả nhiên, Lệ Xuyên Lâm không hề động đậy.
Nhất định là do vừa nãy cô ta khóc vô cùng đáng thương, đã làm tan chảy núi băng kia rồi. Dư Xảo Xảo nghĩ một cách tự mãn.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy bên hông có gì đó hơi chặt, cả người chấn động.
Đây là ôm sao? Là ôm sao?
Dư Xảo Xảo ngượng ngùng nhìn xuống, kết quả là nụ cười ngại ngùng trong nháy mắt bỗng trở nên cứng đờ.
Hóa ra không phải là một cái ôm ấm áp mà là dây an toàn. Cô ta bị cố định trên ghế ngồi giống như một con rùa, ngoài tay chân cử động được ra thì toàn thân không thể nhúc nhích gì nữa.
“Như thế này thì cô sẽ không bị lắc lư nữa.” Bên tai truyền đến giọng nói lạnh tanh của Lệ Xuyên Lâm.
Trái tim thiếu nữ của Dư Xảo Xảo tại thời khắc này thực sự tan vỡ.
Tại sao lại thành ra thế này chứ?
***
Thành phố A, màn đêm dần buông xuống.
Xem ra, cô ta sắp có được anh ta rồi!
“Thật sự ngại quá, ở đây không có tay vịn.” Cô ta nhìn Lệ Xuyên Lâm với ánh mặt ngượng ngùng yêu kiều. Thấy Lệ Xuyên Lâm vòng một cánh tay qua, trong lòng Dư Xảo Xảo vô cùng cảm động.
“Không có gì.”
Nghe Lệ Xuyên Lâm trả lời xong, Dư Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm nói chuyện với cô ta, hơn nữa lại còn không từ chối.
Trái tim thiếu nữ của Dư Xảo Xảo tại thời khắc này thực sự tan vỡ.
Tại sao lại thành ra thế này chứ?
***
Thành phố A, màn đêm dần buông xuống.
Lúc này, trên tầng thượng của tòa nhà Hoắc thị, Hoắc Mân đang ngồi trên ghế, sắc mặt u ám.
“Người đâu?”
Người đàn ông đang quỳ giữa căn phòng, trên người đầy vết băng bó, máu vẫn chảy qua tấm gạc, “Thưa Hoắc tổng, cô gái ấy chạy rồi.”
“Chạy rồi?” Hoắc Mân đứng dậy, tiến gần về phía gã, “Anh là một người đàn ông mà bị một đứa con gái đánh cho thân tàn ma dại thế này?”
“Thân thủ của cô ta rất lợi hại, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, một dao đâm thẳng vào tay của tôi!” Lúc này, gã đàn ông kia tưởng tượng lại màn tranh đấu lúc sáng cùng với ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng của Nhiếp Nhiên thì bất giác rùng mình.
Con dao vừa vung xuống, gã ta chỉ cảm thấy một dòng máu đỏ chảy ra.
Người con gái đó thật sự rất tàn nhẫn!
Hoắc Mân nhìn người đang cúi mặt nhìn xuống đất, giọng lạnh lùng: “Vì thế, anh không những không hỏi được bí mật giữa cô ta và Hoắc Hoành mà còn đánh rắn động cỏ nữa?”
Giọng nói này nghe có vẻ như rất bình thường, nhưng là thuộc hạ của hắn bao nhiêu năm, gã đàn ông kia rất hiểu Hoắc Mân lúc này đang vô cùng tức giận, giọng gã run run: “Xin, xin lỗi Hoắc tổng... Tôi... tôi không cố ý. Lần sau… lần sau tôi nhất định sẽ làm tốt hơn.”
“Anh vẫn còn muốn có lần sau sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi Hoắc tổng, tôi thật sự là không cố ý! Bây giờ tôi sẽ huy động anh em đi tìm người, nhất định sẽ tìm được cô gái đó!”
Hoắc Mân tức giận cắn chặt cơ hàm, giơ chân đạp thẳng lên vai gã đàn ông kia, “Cút ra ngoài! Cút!”
“Vâng, vâng!” Gã đàn ông lăn ra đất, liên tục gật đầu xiêu vẹo chạy ra ngoài.
“Ăn hại, lũ ăn hại!”
Hắn gạt hết đồ trên bàn xuống, giấy tờ bay lên khắp phòng, tiếng bình rượu và tiếng ly rơi xuống sàn vỡ vụn vang lên.
Hà Úy Giai đi ở hành lang định mở cửa đi vào thì nhìn thấy gã đàn ông nhếch nhác chạy ra ngoài, sau đó bên trong phòng vang lên vô số âm thanh đổ vỡ.
Cánh tay đang định gõ cửa bỗng khựng lại.
Bình luận facebook