Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-1
Chương 1: Sống lại thành tân binh (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cục trưởng ngồi cách đó không xa, đôi mắt mệt mỏi ủ rũ. Sau khi nghe thấy tiếng của Nhiếp Nhiên, ông ta lập tức mở to mắt, nhìn cô lắc đầu duỗi chân duỗi tay dãn gân cốt thì hỏi: “Xong rồi à?”
“Vẫn chưa, vẫn cần thời gian, tôi đói rồi, tôi muốn ăn gì đó.” Nhiếp Nhiên đứng dậy.
Cô chợt nhìn thấy đội cảnh sát đang nằm gục xung quanh. Chắc là mấy ngày nay phải làm việc liên tục đã khiến họ mệt lên đến đỉnh điểm rồi.
Chỉ có Vương Chí và Lệ Xuyên Lâm một người đứng bất động phía sau và một người thì ngồi xổm bên cạnh tập trung tuyệt đối vào màn hình.
“Tôi đi mua cho.” Vương Chí vì ngồi lâu quá, lúc đứng dậy chân mỏi đến nỗi cậu ta phải cắn chặt răng mới đứng được, sau đó đi tập tễnh ra ngoài.
“Khi nào mới phá được mã?” Lệ Xuyên Lâm buông một câu lạnh lùng.
“Chắc là đêm nay có thể phá được rồi.” Nhiếp Nhiên thấy đội cảnh sát đang mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy câu phải đến đêm, mặt lại ánh lên sự mệt mỏi.
Nhiếp Nhiên xem đồng hồ, nói với họ một cách chân thành: “Các anh mệt rồi thì nhanh đi về đi, cũng muộn rồi.”
Nhưng họ vẫn chưa kịp đi đến cửa thì nghe thấy Phó Cục trưởng ra lệnh: “Không được, các cậu phải ở lại để còn học hỏi chứ.”
“Các anh có học được gì không?” Nhiếp Nhiên bình tĩnh. Nhân lúc đội cảnh sát kia vẫn chưa tỉnh hẳn, cô hỏi.
Quả nhiên bọn họ lắc đầu một cách yếu ớt.
“Thấy chưa, bọn họ nhìn cũng có hiểu đâu, bắt bọn họ ở đây làm gì?” Nhiếp Nhiên chỉ vào đội cảnh sát đang sức cùng lực kiệt kia.
Phó Cục trưởng tức đến nỗi chỉ muốn đạp cho mỗi người một cái.
“Phó Cục trưởng, ông ép đội cảnh sát này làm liên tục mấy đêm liên tục không nghỉ rồi, có phải ông muốn bọn họ lăn đùng ra đây cho ông chăm sóc không?”
Phó Cục trưởng đứng thẳng lưng nói giọng hách dịch, “Đây là nơi quản lí bọn họ, bọn họ bắt buộc phải ở đây!”
Cô cười lạnh lùng “Nói thật, khi tôi giải mã họ không hiểu, vậy thì trình tự giải mã của tôi, ông nghĩ là họ có thể biết được không?”
Tay của Phó Cục trưởng nắm chặt lại.
“Đi về nghỉ ngơi đi.” Phó Cục trưởng thấp giọng nín nhịn xua tay.
“Cảm ơn Phó Cục trưởng.”
Vừa nghe thấy cuối cùng cũng có thể về nhà tắm giặt nghỉ ngơi, đám người đó liền cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng rời đi.
Cả căn phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên, Lệ Xuyên Lâm và Phó Cục trưởng.
Phó Cục trưởng không biết gì về mật mã, ở đây cũng chỉ là ngồi cho có mà thôi, vì thế, ông nói một cách đầy trịnh trọng với Lệ Xuyên Lâm: “Lệ Xuyên Lâm, việc ở đây tôi giao cho cậu, Cục Cảnh sát không thể có nhiễu loạn, tôi hi vọng cậu hiểu!”
“Thưa Phó Cục trưởng, tôi biết rồi ạ.” Lệ Xuyên Lâm gật đầu.
Nghe thấy Lệ Xuyên Lâm bảo đảm xong, Phó Cục trưởng mới rời đi.
Nhiếp Nhiên thở phào quăng mình xuống ghế, xoa bóp cổ, thư giãn một chút.
Nhưng Lệ Xuyên Lâm ở phía đối diện cứ ngồi thế nhìn cô.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vẫn chưa, vẫn cần thời gian, tôi đói rồi, tôi muốn ăn gì đó.” Nhiếp Nhiên đứng dậy.
Cô chợt nhìn thấy đội cảnh sát đang nằm gục xung quanh. Chắc là mấy ngày nay phải làm việc liên tục đã khiến họ mệt lên đến đỉnh điểm rồi.
Chỉ có Vương Chí và Lệ Xuyên Lâm một người đứng bất động phía sau và một người thì ngồi xổm bên cạnh tập trung tuyệt đối vào màn hình.
“Tôi đi mua cho.” Vương Chí vì ngồi lâu quá, lúc đứng dậy chân mỏi đến nỗi cậu ta phải cắn chặt răng mới đứng được, sau đó đi tập tễnh ra ngoài.
“Khi nào mới phá được mã?” Lệ Xuyên Lâm buông một câu lạnh lùng.
“Chắc là đêm nay có thể phá được rồi.” Nhiếp Nhiên thấy đội cảnh sát đang mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy câu phải đến đêm, mặt lại ánh lên sự mệt mỏi.
Nhiếp Nhiên xem đồng hồ, nói với họ một cách chân thành: “Các anh mệt rồi thì nhanh đi về đi, cũng muộn rồi.”
Nhưng họ vẫn chưa kịp đi đến cửa thì nghe thấy Phó Cục trưởng ra lệnh: “Không được, các cậu phải ở lại để còn học hỏi chứ.”
“Các anh có học được gì không?” Nhiếp Nhiên bình tĩnh. Nhân lúc đội cảnh sát kia vẫn chưa tỉnh hẳn, cô hỏi.
Quả nhiên bọn họ lắc đầu một cách yếu ớt.
“Thấy chưa, bọn họ nhìn cũng có hiểu đâu, bắt bọn họ ở đây làm gì?” Nhiếp Nhiên chỉ vào đội cảnh sát đang sức cùng lực kiệt kia.
Phó Cục trưởng tức đến nỗi chỉ muốn đạp cho mỗi người một cái.
“Phó Cục trưởng, ông ép đội cảnh sát này làm liên tục mấy đêm liên tục không nghỉ rồi, có phải ông muốn bọn họ lăn đùng ra đây cho ông chăm sóc không?”
Phó Cục trưởng đứng thẳng lưng nói giọng hách dịch, “Đây là nơi quản lí bọn họ, bọn họ bắt buộc phải ở đây!”
Cô cười lạnh lùng “Nói thật, khi tôi giải mã họ không hiểu, vậy thì trình tự giải mã của tôi, ông nghĩ là họ có thể biết được không?”
Tay của Phó Cục trưởng nắm chặt lại.
“Đi về nghỉ ngơi đi.” Phó Cục trưởng thấp giọng nín nhịn xua tay.
“Cảm ơn Phó Cục trưởng.”
Vừa nghe thấy cuối cùng cũng có thể về nhà tắm giặt nghỉ ngơi, đám người đó liền cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng rời đi.
Cả căn phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên, Lệ Xuyên Lâm và Phó Cục trưởng.
Phó Cục trưởng không biết gì về mật mã, ở đây cũng chỉ là ngồi cho có mà thôi, vì thế, ông nói một cách đầy trịnh trọng với Lệ Xuyên Lâm: “Lệ Xuyên Lâm, việc ở đây tôi giao cho cậu, Cục Cảnh sát không thể có nhiễu loạn, tôi hi vọng cậu hiểu!”
“Thưa Phó Cục trưởng, tôi biết rồi ạ.” Lệ Xuyên Lâm gật đầu.
Nghe thấy Lệ Xuyên Lâm bảo đảm xong, Phó Cục trưởng mới rời đi.
Nhiếp Nhiên thở phào quăng mình xuống ghế, xoa bóp cổ, thư giãn một chút.
Nhưng Lệ Xuyên Lâm ở phía đối diện cứ ngồi thế nhìn cô.
Bình luận facebook