Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-26
Chương 26: Giả làm nhân viên công sở, gặp lại người quen cũ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lần này An Viễn Đạo tức giận đến nổ cả phổi, chỉ vào mũi anh ta mắng: “Lính của tôi còn cần gà mờ lớp 6 cứu à? Mất mặt, mất mặt! Cậu..
cậu..
cậu cút xuống chạy cho tôi, cút xuống chạy ngay!”
Uông Tự Minh thấy sắc mặt sĩ quan huấn luyện của mình khó coi tới cực điểm, cuối cùng vẫn ưỡn ngực lên hô một tiếng: “Rõ!” Sau đó chạy vào thao trường
Phương Lượng thấy anh ta bị phạt, định một mình khuyên An Viễn Đạo nghĩ lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì An Viễn Đạo cũng tức giận với anh ta, “Cậu còn đứng đây làm gì, cậu cũng cút đi chạy cho tôi!” Phương Lượng vô tội bị kéo xuống nước chỉ có thể hô một tiếng “Rõ!”, sau đó chạy vào thao trường
An Viễn Đạo đứng ở bên ngoài thao trường nhìn thấy hai binh lính ưu tú mình đắc ý nhất chạy từng vòng trong thao trường, thở hổn hển nói: “Hai cái thằng nhãi này làm tôi tức chết rồi! Cái đồ không có tiền đổ, lại để một đứa con gái cứu! Đúng là mất mặt lớp 1!”.
“Được cô ấy cứu là rất bình thường.” Lúc này, Hoắc Hoành đột nhiên lạnh nhạt nói một câu
An Viễn Đạo ngẩn ra, được cô ta cứu rất bình thường? Anh ta ý gì? Chẳng lẽ năng lực của Nhiếp Nhiên vượt xa lớp 1? An Viễn Đạo còn chưa kịp hỏi thì đã liếc thấy một bóng đen đi từ cổng kia của thao trường vào
“Đó là ai?” Anh ta định thần nhìn lại, thất thanh gọi: “Lý Kiêu? Con bé này tới làm gì? Không phải là cũng muốn phạt chạy cùng chứ?” An Viễn Đạo vừa mới nói xong thì Lý Kiều đã chạy vào thao trường, sau đó chạy cùng mọi người
“Điên rồi, điên rồi, đúng là điên rồi!”
“Chị Kiêu? Sao chị lại đến đây?” Từ khi vào đơn vị dự bị, cô ta chưa từng thấy Lý Kiêu để tâm vào chuyện gì khác trừ huấn luyện
Nhưng sau đó cô ta lập tức hiểu ra, “À đúng rồi, chị Kiều và Nhiếp Nhiên là cùng một đội tân binh, phần tình cảm này đã khác biệt rồi!” Lý Kiêu quay sang nhìn, cực kì bình tĩnh nói với Hà Giai Ngọc: “Tôi và cậu ấy không có tình cảm.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
cậu..
cậu cút xuống chạy cho tôi, cút xuống chạy ngay!”
Uông Tự Minh thấy sắc mặt sĩ quan huấn luyện của mình khó coi tới cực điểm, cuối cùng vẫn ưỡn ngực lên hô một tiếng: “Rõ!” Sau đó chạy vào thao trường
Phương Lượng thấy anh ta bị phạt, định một mình khuyên An Viễn Đạo nghĩ lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì An Viễn Đạo cũng tức giận với anh ta, “Cậu còn đứng đây làm gì, cậu cũng cút đi chạy cho tôi!” Phương Lượng vô tội bị kéo xuống nước chỉ có thể hô một tiếng “Rõ!”, sau đó chạy vào thao trường
An Viễn Đạo đứng ở bên ngoài thao trường nhìn thấy hai binh lính ưu tú mình đắc ý nhất chạy từng vòng trong thao trường, thở hổn hển nói: “Hai cái thằng nhãi này làm tôi tức chết rồi! Cái đồ không có tiền đổ, lại để một đứa con gái cứu! Đúng là mất mặt lớp 1!”.
“Được cô ấy cứu là rất bình thường.” Lúc này, Hoắc Hoành đột nhiên lạnh nhạt nói một câu
An Viễn Đạo ngẩn ra, được cô ta cứu rất bình thường? Anh ta ý gì? Chẳng lẽ năng lực của Nhiếp Nhiên vượt xa lớp 1? An Viễn Đạo còn chưa kịp hỏi thì đã liếc thấy một bóng đen đi từ cổng kia của thao trường vào
“Đó là ai?” Anh ta định thần nhìn lại, thất thanh gọi: “Lý Kiêu? Con bé này tới làm gì? Không phải là cũng muốn phạt chạy cùng chứ?” An Viễn Đạo vừa mới nói xong thì Lý Kiều đã chạy vào thao trường, sau đó chạy cùng mọi người
“Điên rồi, điên rồi, đúng là điên rồi!”
“Chị Kiêu? Sao chị lại đến đây?” Từ khi vào đơn vị dự bị, cô ta chưa từng thấy Lý Kiêu để tâm vào chuyện gì khác trừ huấn luyện
Nhưng sau đó cô ta lập tức hiểu ra, “À đúng rồi, chị Kiều và Nhiếp Nhiên là cùng một đội tân binh, phần tình cảm này đã khác biệt rồi!” Lý Kiêu quay sang nhìn, cực kì bình tĩnh nói với Hà Giai Ngọc: “Tôi và cậu ấy không có tình cảm.”
Bình luận facebook