Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-38
Chương 38: Chạm vào đùi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô vội vàng cắt ngang lời ông ta: “Ba yên tâm đi, con là con gái của ba, người ta nói hổ phụ sao có thể sinh ra khuyển nữ, con không sao đâu.”
Nhiếp Thành Thắng thấy cô có vẻ không còn bận tâm tới việc kia thì mới hoàn toàn yên lòng, cười vỗ bả vai cô, “Có chí khí, không hổ là con gái ba! Được, vậy con cứ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ qua năm mới, con khỏe hơn rồi thì tới Quân khu 2 với ba, đến lúc đó con sẽ tham gia huấn luyện lính ở Quân khu 2.” Ha ha, bảo sao tự nhiên ông ta lại nói nhiều như thế, hóa ra là có mục đích này.
Trong lòng Nhiếp Nhiên tràn đầy khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, cười đáp: “Vâng.” Đến lúc đó, cô vào Quân khu 2 rồi, nhất định sẽ không phụ sự trông mong của Nhiếp Thành Thắng.
Nhưng trước đó, cô còn có việc phải làm.
“Phải rồi, ba à, sắp sang năm mới rồi, con nghĩ chắc trường Quân đội thiếu niên của Nhiếp Dập cũng sắp được nghỉ, con định hai ngày nữa sẽ đi đón em ấy.” Diệp Trần nghe thấy Nhiếp Nhiên đề nghị như thế thì vội vàng phản đối: “Không, không cần đâu, tôi cảm thấy nểu Nhiếp Nhiên bị thương thì nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, đừng nên chạy lung tung, sẽ mệt lắm.” “Không sao đâu dì, lần trước dì bị ốm nặng như thế, không nên ra khỏi nhà.
Ba thì còn bận công việc trong quân đội, ở nhà chỉ có mình con rảnh rỗi không có việc gì làm, để con đi cho.” Nhiếp Nhiên cười ngọt ngào với bà ta.
Nhưng Diệp Trận biết, đây là nụ cười tràn ngập sự khiêu khích và không có ý tốt của cô.
Trong lòng bà ta nóng nảy nhưng không thể lộ ra trước mặt Nhiếp Thành Thắng, sợ sẽ làm ông ta không vui, chỉ có thể gượng cười: “Không cần đâu, không cần đâu, trong nhà nhiều lái xe như thế, đến lúc đó bảo họ đi đón cũng được rồi.” “Sao có thể thể được? Đây là lần đầu Nhiếp Dập rời nhà lâu như thế, đương nhiên người nhà phải đi đón mới được chứ.
Ba à, có đúng không?” Nhiếp Nhiên nhìn sang Nhiếp Thành Thắng.
“Ừ, cũng được, vậy việc này giao cho con.
Thôi, ba đi làm đã.” Thuận miệng dặn dò một câu xong, Nhiếp Thành Thắng cầm mũ quân nhân đi ra khỏi cửa.
Lúc này, Diệp Trần đứng bên bàn ăn trừng mắt giận dữ với Nhiếp Nhiên, ánh mắt thâm độc như thể chỉ muốn chọc thủng mấy lỗ trên người cô.
“Cô có gì thì cứ nhằm vào tôi đây này! Nó là tính mạng của ba cô, sao cô dám động vào nó chứ!”.
Nhiếp Nhiên đứng lên, “Chính vì nó là tính mạng của ba tôi, cho nên tôi mới phải bảo vệ cho tốt.
Có con tin tốt như vậy trong tay rồi, tôi còn cần bà làm gì chứ?” Cô nói xong thì đi lên lầu, cả đêm qua không ngủ, giờ phải ngủ bù mới được.
Diệp Trần nhìn chòng chọc theo Nhiếp Nhiên, cơn tức giận không ngừng vọt thẳng lên não.
Đột nhiên bà tay chau mày, tay không tự chủ được đưa lên ôm lấy ngực.
Không xong, lại tái phát rồi!
Diệp Trân túm chặt áo, muốn hô cứu mạng, ai ngờ còn chưa kịp nói gì thì hai mắt đã tối sầm, ngã xuống.
Người hầu đang làm việc trong bếp nghe thấy động tĩnh liền chạy vọt ra ngoài, lập tức hét lên, “Bà chủ, bà chủ! Bà chủ ngất rồi, mau gọi điện thoại cho ông chủ, mau lên!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhiếp Thành Thắng thấy cô có vẻ không còn bận tâm tới việc kia thì mới hoàn toàn yên lòng, cười vỗ bả vai cô, “Có chí khí, không hổ là con gái ba! Được, vậy con cứ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ qua năm mới, con khỏe hơn rồi thì tới Quân khu 2 với ba, đến lúc đó con sẽ tham gia huấn luyện lính ở Quân khu 2.” Ha ha, bảo sao tự nhiên ông ta lại nói nhiều như thế, hóa ra là có mục đích này.
Trong lòng Nhiếp Nhiên tràn đầy khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, cười đáp: “Vâng.” Đến lúc đó, cô vào Quân khu 2 rồi, nhất định sẽ không phụ sự trông mong của Nhiếp Thành Thắng.
Nhưng trước đó, cô còn có việc phải làm.
“Phải rồi, ba à, sắp sang năm mới rồi, con nghĩ chắc trường Quân đội thiếu niên của Nhiếp Dập cũng sắp được nghỉ, con định hai ngày nữa sẽ đi đón em ấy.” Diệp Trần nghe thấy Nhiếp Nhiên đề nghị như thế thì vội vàng phản đối: “Không, không cần đâu, tôi cảm thấy nểu Nhiếp Nhiên bị thương thì nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, đừng nên chạy lung tung, sẽ mệt lắm.” “Không sao đâu dì, lần trước dì bị ốm nặng như thế, không nên ra khỏi nhà.
Ba thì còn bận công việc trong quân đội, ở nhà chỉ có mình con rảnh rỗi không có việc gì làm, để con đi cho.” Nhiếp Nhiên cười ngọt ngào với bà ta.
Nhưng Diệp Trận biết, đây là nụ cười tràn ngập sự khiêu khích và không có ý tốt của cô.
Trong lòng bà ta nóng nảy nhưng không thể lộ ra trước mặt Nhiếp Thành Thắng, sợ sẽ làm ông ta không vui, chỉ có thể gượng cười: “Không cần đâu, không cần đâu, trong nhà nhiều lái xe như thế, đến lúc đó bảo họ đi đón cũng được rồi.” “Sao có thể thể được? Đây là lần đầu Nhiếp Dập rời nhà lâu như thế, đương nhiên người nhà phải đi đón mới được chứ.
Ba à, có đúng không?” Nhiếp Nhiên nhìn sang Nhiếp Thành Thắng.
“Ừ, cũng được, vậy việc này giao cho con.
Thôi, ba đi làm đã.” Thuận miệng dặn dò một câu xong, Nhiếp Thành Thắng cầm mũ quân nhân đi ra khỏi cửa.
Lúc này, Diệp Trần đứng bên bàn ăn trừng mắt giận dữ với Nhiếp Nhiên, ánh mắt thâm độc như thể chỉ muốn chọc thủng mấy lỗ trên người cô.
“Cô có gì thì cứ nhằm vào tôi đây này! Nó là tính mạng của ba cô, sao cô dám động vào nó chứ!”.
Nhiếp Nhiên đứng lên, “Chính vì nó là tính mạng của ba tôi, cho nên tôi mới phải bảo vệ cho tốt.
Có con tin tốt như vậy trong tay rồi, tôi còn cần bà làm gì chứ?” Cô nói xong thì đi lên lầu, cả đêm qua không ngủ, giờ phải ngủ bù mới được.
Diệp Trần nhìn chòng chọc theo Nhiếp Nhiên, cơn tức giận không ngừng vọt thẳng lên não.
Đột nhiên bà tay chau mày, tay không tự chủ được đưa lên ôm lấy ngực.
Không xong, lại tái phát rồi!
Diệp Trân túm chặt áo, muốn hô cứu mạng, ai ngờ còn chưa kịp nói gì thì hai mắt đã tối sầm, ngã xuống.
Người hầu đang làm việc trong bếp nghe thấy động tĩnh liền chạy vọt ra ngoài, lập tức hét lên, “Bà chủ, bà chủ! Bà chủ ngất rồi, mau gọi điện thoại cho ông chủ, mau lên!”
Bình luận facebook