Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-40
Chương 40: Nghe lén được tin tức động trời
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lưu Đổng cầm túi tài liệu màu đỏ đó, cười khinh thường, “Cậu đừng có tỏ vẻ thần bí để dọa tôi.”
Ông ta không tin Hoắc Hoành có thể cho mình xem cái gì giật mình.
Cổ đông Lưu nhận lấy túi tài liệu kia, mở ra xem.
Trên tài liệu chẳng có gì dọa người cả, chỉ có thời gian chuyển tiền của một tài khoản ngân hàng, mật mã và một số chi phiếu.
Sau khi cổ đông Lưu nhìn thấy số tài khoản quen thuộc đó thì sắc mặt thay đổi kịch liệt, lập tức chuyển sang trắng bệch.
Đây... đây... đây không phải số tài khoản của ông ta ư?
Đây toàn là những khoản mà nhân viên trong công ty biếu xén ông ta, sao lại bị Hoắc Hoành khui ra hết thế này?
Không thể nào, chuyện này sao có thể chứ!
Hoắc Hoành mới vào công ty chưa được bao lâu, làm sao mà biết được!
“Sao nào, còn muốn tỏ thái độ nữa không?” Hoắc Hoành có vẻ rất hài lòng với vẻ mặt của ông ta, mỉm cười hỏi.
Mọi người thấy mặt cổ đông Lưu trắng bệch, tuy không biết trong túi tài liệu kia đựng cái gì, nhưng có thể đoán là không phải thứ gì hay ho.
Thậm chí còn là nguy hiểm rất lớn!
Giờ khắc này, bọn họ mới nhớ ra, Hoắc Hoành quản lý nửa thế lực còn lại của Hoắc thị bằng thủ đoạn hoàn toàn ngược lại với Hoắc Mân.
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai dám mở miệng nói gì nữa, chỉ sợ vừa mở miệng thì sẽ có phần tài liệu tiếp theo được quăng tới trước mặt mình, có lẽ bên trong sẽ chứa một con dao găm sắc lạnh.
“Người đưa ra quyết sách cho công ty là tôi, tôi nói với các chú là vì các chú là cổ đông lâu năm của công ty, không hơn.” Nụ cười trên môi Hoắc Hoành ấm áp như gió xuân lướt qua, “Bây giờ, cháu muốn tạm dừng thu mua, được chứ?”
Tuy lời anh nói vẫn mang sự cung kính, nhưng khí thế lại khiến người ta kinh hoàng, sợ hãi.
Trong phòng họp yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Một đám lão già đầu gục xuống, không dám tùy tiện nói chuyện nữa.
“Nếu các vị không còn lời nào để nói, cháu coi như mọi người đều đã đồng ý, tan họp.”
Hoắc Hoành đợi thêm vài giây, thấy không ai có phản ứng gì nữa mới bảo A Hổ đẩy mình rời khỏi phòng họp.
Cửa phòng họp vừa đóng lại, không khí bị đè nén cũng biến mất. Vài vị cổ đông vốn dĩ ngồi yên không nhúc nhích như bị dừng hình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi bọn họ có cảm giác như vừa mới dạo quanh một vòng trước Quỷ Môn Quan.
...
Sau khi Nhiếp Nhiên trở lại, cô cảm nhận được rõ ràng thái độ của đám người trong công ty với mình đã thay đổi. Có một chút chần chừ, nhưng đứng ở trung lập, không hề hùa theo Hạ Na đối đầu với cô nữa.
Điều này làm cô được giảm đi không ít áp lực.
“Thư ký Diệp, đây là tài liệu cần cô ký tên.” Nhiếp Nhiên vừa mới ra khỏi phòng thư ký định tới phòng cạnh phòng họp để đóng dấu thì vừa hay gặp được thư ký nhỏ dưới trướng mình tới đưa tài liệu.
Nhiếp Nhiên vừa đi vừa đọc tài liệu. Sau khi thấy nó không có vấn đề gì, cô mới nhận lấy bút trên tay thư ký nhỏ ký tên mình lên, “Ừ, rất tốt.”
Đúng lúc cô đưa trả lại tài liệu và bút cho thư ký kia thì lại nghe thấy cô ta kêu khẽ một tiếng, “Thư ký Diệp, tay cô...”
Nhiếp Nhiên nhìn mấy vết thương đang dần khép miệng trên tay mình, thản nhiên nói: “Không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
“Ồ! Thế thì quá không cẩn thận rồi ấy chứ, nhìn miệng vết thương đi, lúc đó chắc chắn là đau lắm.”
Thư ký kia nắm tay Nhiếp Nhiên, cẩn thận quan sát, vẻ mặt còn đau hơn cả lúc cô bị ngã nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ông ta không tin Hoắc Hoành có thể cho mình xem cái gì giật mình.
Cổ đông Lưu nhận lấy túi tài liệu kia, mở ra xem.
Trên tài liệu chẳng có gì dọa người cả, chỉ có thời gian chuyển tiền của một tài khoản ngân hàng, mật mã và một số chi phiếu.
Sau khi cổ đông Lưu nhìn thấy số tài khoản quen thuộc đó thì sắc mặt thay đổi kịch liệt, lập tức chuyển sang trắng bệch.
Đây... đây... đây không phải số tài khoản của ông ta ư?
Đây toàn là những khoản mà nhân viên trong công ty biếu xén ông ta, sao lại bị Hoắc Hoành khui ra hết thế này?
Không thể nào, chuyện này sao có thể chứ!
Hoắc Hoành mới vào công ty chưa được bao lâu, làm sao mà biết được!
“Sao nào, còn muốn tỏ thái độ nữa không?” Hoắc Hoành có vẻ rất hài lòng với vẻ mặt của ông ta, mỉm cười hỏi.
Mọi người thấy mặt cổ đông Lưu trắng bệch, tuy không biết trong túi tài liệu kia đựng cái gì, nhưng có thể đoán là không phải thứ gì hay ho.
Thậm chí còn là nguy hiểm rất lớn!
Giờ khắc này, bọn họ mới nhớ ra, Hoắc Hoành quản lý nửa thế lực còn lại của Hoắc thị bằng thủ đoạn hoàn toàn ngược lại với Hoắc Mân.
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai dám mở miệng nói gì nữa, chỉ sợ vừa mở miệng thì sẽ có phần tài liệu tiếp theo được quăng tới trước mặt mình, có lẽ bên trong sẽ chứa một con dao găm sắc lạnh.
“Người đưa ra quyết sách cho công ty là tôi, tôi nói với các chú là vì các chú là cổ đông lâu năm của công ty, không hơn.” Nụ cười trên môi Hoắc Hoành ấm áp như gió xuân lướt qua, “Bây giờ, cháu muốn tạm dừng thu mua, được chứ?”
Tuy lời anh nói vẫn mang sự cung kính, nhưng khí thế lại khiến người ta kinh hoàng, sợ hãi.
Trong phòng họp yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Một đám lão già đầu gục xuống, không dám tùy tiện nói chuyện nữa.
“Nếu các vị không còn lời nào để nói, cháu coi như mọi người đều đã đồng ý, tan họp.”
Hoắc Hoành đợi thêm vài giây, thấy không ai có phản ứng gì nữa mới bảo A Hổ đẩy mình rời khỏi phòng họp.
Cửa phòng họp vừa đóng lại, không khí bị đè nén cũng biến mất. Vài vị cổ đông vốn dĩ ngồi yên không nhúc nhích như bị dừng hình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi bọn họ có cảm giác như vừa mới dạo quanh một vòng trước Quỷ Môn Quan.
...
Sau khi Nhiếp Nhiên trở lại, cô cảm nhận được rõ ràng thái độ của đám người trong công ty với mình đã thay đổi. Có một chút chần chừ, nhưng đứng ở trung lập, không hề hùa theo Hạ Na đối đầu với cô nữa.
Điều này làm cô được giảm đi không ít áp lực.
“Thư ký Diệp, đây là tài liệu cần cô ký tên.” Nhiếp Nhiên vừa mới ra khỏi phòng thư ký định tới phòng cạnh phòng họp để đóng dấu thì vừa hay gặp được thư ký nhỏ dưới trướng mình tới đưa tài liệu.
Nhiếp Nhiên vừa đi vừa đọc tài liệu. Sau khi thấy nó không có vấn đề gì, cô mới nhận lấy bút trên tay thư ký nhỏ ký tên mình lên, “Ừ, rất tốt.”
Đúng lúc cô đưa trả lại tài liệu và bút cho thư ký kia thì lại nghe thấy cô ta kêu khẽ một tiếng, “Thư ký Diệp, tay cô...”
Nhiếp Nhiên nhìn mấy vết thương đang dần khép miệng trên tay mình, thản nhiên nói: “Không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
“Ồ! Thế thì quá không cẩn thận rồi ấy chứ, nhìn miệng vết thương đi, lúc đó chắc chắn là đau lắm.”
Thư ký kia nắm tay Nhiếp Nhiên, cẩn thận quan sát, vẻ mặt còn đau hơn cả lúc cô bị ngã nữa.