Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-57
Chương 57: Chơi một kế hay
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nửa đêm về sáng, từng trận gió lạnh rít lên sau núi, Nhiếp Nhiên kéo chặt quần áo tiếp tục đi vào trong núi.
Trong bóng đêm tối đen như mực chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù qua cành cây, khiến người ta tê dại da đầu.
Càng đi vào trong, bước chân Nhiếp Nhiên càng nhẹ, trong rừng đột nhiên phát ra tiếng sột soạt sột soạt không giống với lá cây, vô cùng có tiết tấu.
Nhiếp Nhiên dừng bước, nơi này quả thực quá tối, gần như giơ tay không nhìn rõ năm ngón, cô nhắm hai mắt lại nghe tiếng động kia, cẩn thận phân biệt nơi phát ra nó.
Không phải động vật lớn, tiếng bước chân vô cùng nhỏ, hơn nữa tiết tấu ngắn gọn thống nhất, chắc là con thỏ.
Cô nhẹ nhàng rút con dao quân dụng bên hông ra, phi thẳng về hướng đó.
Phập! Nhiếp Nhiên biết mình bắt được rồi.
Cô bước nhanh qua đó, xích lại gần nhìn, quả nhiên là một con thỏ màu trắng.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng rút con dao ra, xách tai con thỏ lên tìm một chỗ bằng phẳng bí mật nhóm lửa.
Ở kiếp trước, khi dã ngoại sinh tồn, cô là người nhóm lửa lão luyện.
Chỉ cần ba mươi giây, một đốm lửa nhỏ đã le lói trên tay cô.
Nhiếp Nhiên tìm thêm mấy cành cây ở bên cạnh cho vào, ánh lửa càng ngày càng mạnh.
Dưới ánh lửa, cô nhanh chóng thuần thục xử lý con thỏ, sau đó dùng hai cành cây buộc con thỏ lại gác lên trên lửa.
Nhiếp Nhiên ngồi trên một tảng đá, cần mẫn lật thỏ, đề phòng bị cháy.
Hơn mười phút sau, mùi thịt bay vào mũi khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng, động tác thêm cành cây càng lúc càng nhanh.
Tiếng cành cây cháy tách tách không ngừng vang lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài thịt thỏ đã được nướng vàng óng thơm phức.
Nhiếp Nhiên biết lúc này là thời điểm ăn ngon nhất, cô không do dự xé một cái đùi thỏ ra ăn ngấu nghiến.
Đúng lúc cô đang ăn vui vẻ thì một tiếng vang nhỏ xíu vang lên từ cách đó không xa, khiến cô lập tức cảnh giác.
Chẳng lẽ bị người của đơn vị phát hiện rồi à? Không đâu, chỗ cô tìm rất bí mật, theo lý mà nói sẽ không bị phát hiện mới đúng.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng nắp ra phía sau một thân cây.
Chỉ một lúc sau, lùm cây càng lúc càng đung đưa mạnh hơn, Nhiếp Nhiên nắm chặt con dao quân dụng, định một phát trúng ngay.
Xoạt...
xoạt...
Sau khi đợi khoảng ba mươi giây, cuối cùng một cái đầu đen sì cũng chui ra khỏi bụi cây.
Hình như người kia bò vô cùng khó khăn, sau khi cố gắng gần nửa phút, cả cái đầu mới coi như lộ ra hẳn trước mặt Nhiếp Nhiên.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong bóng đêm tối đen như mực chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù qua cành cây, khiến người ta tê dại da đầu.
Càng đi vào trong, bước chân Nhiếp Nhiên càng nhẹ, trong rừng đột nhiên phát ra tiếng sột soạt sột soạt không giống với lá cây, vô cùng có tiết tấu.
Nhiếp Nhiên dừng bước, nơi này quả thực quá tối, gần như giơ tay không nhìn rõ năm ngón, cô nhắm hai mắt lại nghe tiếng động kia, cẩn thận phân biệt nơi phát ra nó.
Không phải động vật lớn, tiếng bước chân vô cùng nhỏ, hơn nữa tiết tấu ngắn gọn thống nhất, chắc là con thỏ.
Cô nhẹ nhàng rút con dao quân dụng bên hông ra, phi thẳng về hướng đó.
Phập! Nhiếp Nhiên biết mình bắt được rồi.
Cô bước nhanh qua đó, xích lại gần nhìn, quả nhiên là một con thỏ màu trắng.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng rút con dao ra, xách tai con thỏ lên tìm một chỗ bằng phẳng bí mật nhóm lửa.
Ở kiếp trước, khi dã ngoại sinh tồn, cô là người nhóm lửa lão luyện.
Chỉ cần ba mươi giây, một đốm lửa nhỏ đã le lói trên tay cô.
Nhiếp Nhiên tìm thêm mấy cành cây ở bên cạnh cho vào, ánh lửa càng ngày càng mạnh.
Dưới ánh lửa, cô nhanh chóng thuần thục xử lý con thỏ, sau đó dùng hai cành cây buộc con thỏ lại gác lên trên lửa.
Nhiếp Nhiên ngồi trên một tảng đá, cần mẫn lật thỏ, đề phòng bị cháy.
Hơn mười phút sau, mùi thịt bay vào mũi khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng, động tác thêm cành cây càng lúc càng nhanh.
Tiếng cành cây cháy tách tách không ngừng vang lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài thịt thỏ đã được nướng vàng óng thơm phức.
Nhiếp Nhiên biết lúc này là thời điểm ăn ngon nhất, cô không do dự xé một cái đùi thỏ ra ăn ngấu nghiến.
Đúng lúc cô đang ăn vui vẻ thì một tiếng vang nhỏ xíu vang lên từ cách đó không xa, khiến cô lập tức cảnh giác.
Chẳng lẽ bị người của đơn vị phát hiện rồi à? Không đâu, chỗ cô tìm rất bí mật, theo lý mà nói sẽ không bị phát hiện mới đúng.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng nắp ra phía sau một thân cây.
Chỉ một lúc sau, lùm cây càng lúc càng đung đưa mạnh hơn, Nhiếp Nhiên nắm chặt con dao quân dụng, định một phát trúng ngay.
Xoạt...
xoạt...
Sau khi đợi khoảng ba mươi giây, cuối cùng một cái đầu đen sì cũng chui ra khỏi bụi cây.
Hình như người kia bò vô cùng khó khăn, sau khi cố gắng gần nửa phút, cả cái đầu mới coi như lộ ra hẳn trước mặt Nhiếp Nhiên.
Bình luận facebook