Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-67
Chương 67: Thích cái gì?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cho nên chức vụ sĩ quan huấn luyện chỉ là tạm thời mà thôi.
Nếu không phải Nhiếp Nhiên là con gái mà là đàn ông, nói không chừng sẽ được sắp xếp tới một đại đội nào đó, khi ấy hai người sẽ trở thành chiến hữu, có thể cùng nhau huấn luyện.
Đáng tiếc, nơi mà Nhiếp Nhiên tới chắc chắn không cùng chỗ với Phương Lượng, cũng có nghĩa là một khi nhiệm vụ này kết thúc, hai người sẽ mỗi người mỗi ngả.
“Đúng thế, chờ em hoàn thành nhiệm vụ là tôi cũng phải đi rồi.” Phương Lượng cúi đầu cảm thán một câu, khi ánh mắt dừng lại ở bức ảnh trên màn hình máy tính thì anh ta mới giật mình tỉnh táo lại. Con bé này lại dám nói lảng sang chuyện khác.
“Em đừng có nói lung tung nữa! Em nói cho tôi biết, em và anh ta tới khách sạn làm gì?”
“Đi công tác ạ!”
Nhiếp Nhiên không di dời được sự chú ý của anh ta nên đành bất đắc dĩ trả lời.
Suýt chút nữa thôi, sao người này lại đột nhiên tỉnh táo lại thế?
“Em không mau hoàn thành nhiệm vụ mà tới làm việc ở chỗ Hoắc Hoành làm gì?” Phương Lượng kinh ngạc hỏi, nhưng anh ta lại nhanh chóng nghĩ tới điều gì, “Chẳng lẽ, nhiệm vụ có liên quan tới Hoắc Hoành sao?”
“Nhiệm vụ bí mật, không thể tùy tiện nói ra được đâu.” Nhiếp Nhiên cười thần bí, trả lời.
Nhưng Phương Lượng nhìn bức ảnh chụp ở trên màn hình máy tính, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý. Tuy rằng con bé này nói chuyện hay làm việc đều luôn rất nghiêm túc, nhưng sao anh ta lại cảm thấy hôm nay Nhiếp Nhiên nói chuyện như đang cố ý lảng tránh đề tài, thậm chí vì muốn lảng sang chuyện khác mà còn trêu ghẹo cả anh ta?
Có vấn đề!
“Giờ em đang làm nhiệm vụ sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Giọng cô rất khẽ nhưng lại mang theo một chút cảm giác không quan tâm, làm cho Phương Lượng nhất thời không đoán ra nổi.
Anh ta chỉ có thể nghiêm túc nói: “Nhiếp Nhiên, tốt nhất em phải biết mình đang làm gì.”
“Đương nhiên em biết mình đang làm gì mà. Thầy yên tâm đi, em biết chừng mực.”
Sau khi thấy cô cam đoan như vậy, tuy trong đầu Phương Lượng vẫn có cảm giác là lạ nhưng vẫn động viên.
“Ừ, vậy là tốt rồi! Tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, hiểu chưa?”
“Rõ.”
Phương Lượng cưỡng chế cảm giác quái dị trong đầu, lại lo lắng dặn dò thêm mấy câu rồi mới cúp máy.
Nhưng anh ta không biết là ở đầu bên kia, sắc mặt Nhiếp Nhiên rất khó coi, dường như đang vô cùng bối rối.
Thế nên ngay cả khi Hoắc Hoành tiến vào văn phòng của cô, cô cũng không phát hiện ra.
“Sao thế, em đang nghĩ gì mà trầm tư vậy?” Hoắc Hoành vốn đang đi ngang qua văn phòng thư ký, định tiện thể rẽ vào lấy một chút tài liệu. Thấy cô đang gọi điện thoại nên Hoắc Hoành ra hiệu cho thư ký khác không được làm phiền tới cô.
Đợi một lát, thấy cô cúp máy rồi, anh mới lén lút đẩy xe lăn vào.
Không ngờ Hoắc Hoành đợi một lúc ở phía sau mà Nhiếp Nhiên vẫn không phát hiện ra anh, cứ ngồi đó ngẩn ngơ.
“Sao anh lại tới đây?” Nhiếp Nhiên đã lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy Hoắc Hoành ở cửa thì rất kinh ngạc, lập tức đi qua tiếp đón, “Có việc gì thì cứ gọi điện thoại nội bộ cho tôi là được rồi mà.”
“Tôi không có việc gì, là đi họp ngang qua thôi, nhưng mà em đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Hoắc Hoành lại hỏi một lần nữa.
Nhiếp Nhiên tùy tiện bịa chuyện: “À, tôi chỉ đang nghĩ xem nên nấu gì cho anh ăn thôi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu không phải Nhiếp Nhiên là con gái mà là đàn ông, nói không chừng sẽ được sắp xếp tới một đại đội nào đó, khi ấy hai người sẽ trở thành chiến hữu, có thể cùng nhau huấn luyện.
Đáng tiếc, nơi mà Nhiếp Nhiên tới chắc chắn không cùng chỗ với Phương Lượng, cũng có nghĩa là một khi nhiệm vụ này kết thúc, hai người sẽ mỗi người mỗi ngả.
“Đúng thế, chờ em hoàn thành nhiệm vụ là tôi cũng phải đi rồi.” Phương Lượng cúi đầu cảm thán một câu, khi ánh mắt dừng lại ở bức ảnh trên màn hình máy tính thì anh ta mới giật mình tỉnh táo lại. Con bé này lại dám nói lảng sang chuyện khác.
“Em đừng có nói lung tung nữa! Em nói cho tôi biết, em và anh ta tới khách sạn làm gì?”
“Đi công tác ạ!”
Nhiếp Nhiên không di dời được sự chú ý của anh ta nên đành bất đắc dĩ trả lời.
Suýt chút nữa thôi, sao người này lại đột nhiên tỉnh táo lại thế?
“Em không mau hoàn thành nhiệm vụ mà tới làm việc ở chỗ Hoắc Hoành làm gì?” Phương Lượng kinh ngạc hỏi, nhưng anh ta lại nhanh chóng nghĩ tới điều gì, “Chẳng lẽ, nhiệm vụ có liên quan tới Hoắc Hoành sao?”
“Nhiệm vụ bí mật, không thể tùy tiện nói ra được đâu.” Nhiếp Nhiên cười thần bí, trả lời.
Nhưng Phương Lượng nhìn bức ảnh chụp ở trên màn hình máy tính, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý. Tuy rằng con bé này nói chuyện hay làm việc đều luôn rất nghiêm túc, nhưng sao anh ta lại cảm thấy hôm nay Nhiếp Nhiên nói chuyện như đang cố ý lảng tránh đề tài, thậm chí vì muốn lảng sang chuyện khác mà còn trêu ghẹo cả anh ta?
Có vấn đề!
“Giờ em đang làm nhiệm vụ sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Giọng cô rất khẽ nhưng lại mang theo một chút cảm giác không quan tâm, làm cho Phương Lượng nhất thời không đoán ra nổi.
Anh ta chỉ có thể nghiêm túc nói: “Nhiếp Nhiên, tốt nhất em phải biết mình đang làm gì.”
“Đương nhiên em biết mình đang làm gì mà. Thầy yên tâm đi, em biết chừng mực.”
Sau khi thấy cô cam đoan như vậy, tuy trong đầu Phương Lượng vẫn có cảm giác là lạ nhưng vẫn động viên.
“Ừ, vậy là tốt rồi! Tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, hiểu chưa?”
“Rõ.”
Phương Lượng cưỡng chế cảm giác quái dị trong đầu, lại lo lắng dặn dò thêm mấy câu rồi mới cúp máy.
Nhưng anh ta không biết là ở đầu bên kia, sắc mặt Nhiếp Nhiên rất khó coi, dường như đang vô cùng bối rối.
Thế nên ngay cả khi Hoắc Hoành tiến vào văn phòng của cô, cô cũng không phát hiện ra.
“Sao thế, em đang nghĩ gì mà trầm tư vậy?” Hoắc Hoành vốn đang đi ngang qua văn phòng thư ký, định tiện thể rẽ vào lấy một chút tài liệu. Thấy cô đang gọi điện thoại nên Hoắc Hoành ra hiệu cho thư ký khác không được làm phiền tới cô.
Đợi một lát, thấy cô cúp máy rồi, anh mới lén lút đẩy xe lăn vào.
Không ngờ Hoắc Hoành đợi một lúc ở phía sau mà Nhiếp Nhiên vẫn không phát hiện ra anh, cứ ngồi đó ngẩn ngơ.
“Sao anh lại tới đây?” Nhiếp Nhiên đã lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy Hoắc Hoành ở cửa thì rất kinh ngạc, lập tức đi qua tiếp đón, “Có việc gì thì cứ gọi điện thoại nội bộ cho tôi là được rồi mà.”
“Tôi không có việc gì, là đi họp ngang qua thôi, nhưng mà em đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Hoắc Hoành lại hỏi một lần nữa.
Nhiếp Nhiên tùy tiện bịa chuyện: “À, tôi chỉ đang nghĩ xem nên nấu gì cho anh ăn thôi.”
Bình luận facebook