• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân Full 1 (4 Viewers)

  • cung-chieu-co-vo-quan-nhan-730

Chương 730: Mối nguy (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82518.png

Xem ảnh 2
82518_2.png
Nhiếp Nhiên lên được vào trong căn cứ, mục đích ban đầu là muốn cứu dân đảo, kết quả chẳng tìm được ai mà lại gặp được Hoắc Hoành đã lâu rồi không gặp.



Cô nhíu mày hỏi lại: “Tôi cũng muốn biết, sao anh lại ở trong này?” Người này không ở thành phố A sắm vai nằm vùng đi, tới đây làm gì chứ? Không phải là bị cướp biển bắt tới đây đấy chứ? Trong đôi mắt dịu dàng của Hoắc Hoành tràn đầy sự vui sướng, ngay cả khóe miệng cũng hơi cong lên, “Bàn bạc một chút chuyện làm ăn.” Bao lâu rồi anh chưa gặp cô nhỉ? Hình như đã mấy tháng rồi.



Cảnh tượng ngày đó bọn họ cùng ôm bom đồng sinh cộng tử còn hiện rõ trước mắt, giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.



Anh lặng lẽ cảm thán trong lòng, Nhiếp Nhiên thì lạnh lùng cười nhạo: “Anh bàn bạc làm ăn trong nhà giam à?” Hoắc Hoành tỏ vẻ gật gù hài lòng, “Đúng thế, đây là đãi ngộ dành cho khách quý của cướp biển đấy.” Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, cô thốt lên theo bản năng: “Vết thương của anh không sao chứ?” Tuy lúc trước cô đã giải phẫu cho anh rồi, nhưng cuộc giải phẫu đó quá đơn sơ, cũng rất có khả năng mảnh đạn vẫn còn sót lại trên vai anh, gây ra mưng mủ và nhiễm trùng.



Hoắc Hoành nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của cô thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.



Không ngờ cô gái nhỏ này vẫn còn nhớ vết thương của anh! Tuy trong giọng nói không có nhiều lo lắng, nhưng tốt xấu gì vẫn là một câu hỏi thăm, xem ra mình cũng có một chút trọng lượng ở trong lòng cô.



“Không sao đâu, bị thương nhẹ thôi mà.” Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói tràn ngập sự thản nhiên.



Nhưng nếu A Hổ ở cách vách mà nghe được thì chắc chắn sẽ tức giận nhảy dựng lên.



Tối hôm đó khi anh ta tới đón, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nhị thiếu, đi đường thì lảo đảo, sau đó vào xe rồi mới phát hiện cả người anh dính đầy máu, áo sơ mi trắng cũng đã bị nhuộm đỏ sẫm.



Anh ta lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Hoắc Hoành, lập tức sắp xếp phẫu thuật.



Phẫu thuật suốt sáu tiếng đồng hồ, có vài mảnh đạn nhỏ đã gồm cả vào xương, khiến xương gãy vô cùng nghiêm trọng, vì thể phải ở nhà nghỉ ngơi suốt hai tháng.



Cũng chính nhờ hai tháng quý giá này, Hoắc Chử đã hốt gọn Hoắc thị, trở thành Hoắc tổng danh chính ngôn thuận.



Có thể nói, một phát súng này đã đánh cho Hoắc Hoành trở lại vị trí ban đầu.



Nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề biết gì về những việc này.



“Vậy là tốt rồi.” Nhiếp Nhiên thấy tinh thần anh tỉnh táo, có vẻ như đã khôi phục tốt nên cũng yên tâm hơn.



Tuy nhiên phần nhân tình đó, cô biết là cô vẫn còn nợ anh.



“Em không cần cảm thấy nợ tối, lúc đó là tối làm liên lụy tới em, thậm chí sau đó em còn cứu tôi, chắn một súng cho em là chuyện tôi nên làm thôi.” Dường như Hoắc Hoành nhìn thấu ý nghĩ của cô, cười một cách thản nhiên.



Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Cho dù tôi không cứu anh, tôi nghĩ anh vẫn có cách thôi.”



GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI Đ Y? (2)



Nhưng lần này, Hoắc Thành lại lắc đầu: “Không, cảm giác tự cứu và được cứu khác nhau chứ.”



Anh là người nằm vùng, ngoài Lý Tông Dũng ra, những người khác tới cứu anh đều rất có thể có mục đích khác, có khi một giây trước còn cứu anh, giây sau đã dí súng vào đầu anh rồi.



Cảm giác vô vọng khi sinh tồn trong thế giới kẹp trong kẽ hở giữa chính nghĩa và tội ác đã dạy cho anh một điều, đó là anh không được tin bất kì ai.



Bởi vì được cứu không có nghĩa là thật sự được cứu vớt, rất có khả năng tiếp theo sẽ là cạm bẫy và nguy hiểm.



Cho nên, anh chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.



Nhưng Nhiếp Nhiên lại hiểu sai ý anh, nghĩ rằng anh đang chờ mong được cô cứu, liền không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi thà tự cứu chứ không cần được cứu!” “Nhưng nếu em cứu tôi, thì lại khác.” Mắt anh sáng lấp lánh, lời nói mang theo cảm xúc rất khó miêu tả.



Bởi vì tôi biết, ngoài thầy ra, em là người duy nhất tôi có thể tin tưởng, người duy nhất.



Tôi đã đứng cô độc trong bóng tối rất lâu, rất lâu, em chính là nguồn sáng duy nhất giúp tôi thức tỉnh, giúp tôi có khao khát muốn sống.



Sau khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy trong đáy mắt anh lóe lên thứ ánh sáng khiến người ta kinh hãi thì trong lòng lập tức xuất hiện vẻ khác thường, chuyển chủ đề theo bản năng, “Anh tới đây bao lâu rồi?” Hoắc Hoành biết cô cố ý né tránh nên cũng không cưỡng cầu, trả lời cô: “Mấy ngày rồi.” Lần này anh muốn lấy lại quyền quản lý ở Hoắc thị thì nhất định phải giải quyết ổn thỏa việc làm kho vũ khí.



Sở dĩ Hoắc Khải Lãng gọi Hoắc Chử từ nước ngoài về là muốn gây áp lực cho anh, ép anh nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện xây dựng kho vũ khí.



Nhiếp Nhiên suy nghĩ một hồi rồi lạnh lùng hỏi: “Lần vây quét này là do anh bày ra đúng không?” “Nếu là tôi bày ra thì tôi sẽ không ngồi ở đây mới đúng chứ.” Hoắc Hoành cười, không trả lời thẳng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.



“Hẳn là người đó đã nói qua với anh, bảo anh hỗ trợ giữ nhóm dân đảo kia lại.” “Sao em lại khẳng định thế?” Nhiếp Nhiên hừ lạnh đáp: “Rõ ràng người đó chẳng có lo lắng gì, giờ lại thấy anh ngồi ở đây, nghĩ là hiểu ngay thôi mà.” Cô không nói thẳng “người đó” là ai, nhưng hai người đều hiểu rõ trong lòng là Lý Tông Dũng.



Hoắc Hoành nhìn cô chắc chắn như thế thì lập tức khen ngợi: “Em thật thông minh.” Khẩu khí hoàn toàn giống như đang khen ngợi trẻ con, điều này khiến cho Nhiếp Nhiên không khỏi trừng mắt với anh.



“Nhưng tôi không rõ là tại sao anh muốn xây dựng kho vũ khí ở đây mà lại để đội dự bị tới đây vây quét đám cướp biển chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom