Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-79
Chương 79: Người lạnh lùng đột nhiên biết quan tâm đến người khác rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không đâu, không đâu, cô chịu ra tay giúp đỡ thì nhất định là đã nắm chắc trăm phần trăm rồi! Tôi tin cô!” | Giọng nói vô cùng vui mừng của Y An Đức vang lên sau lưng Nhiếp Nhiên.
Tin ư?
Hừ, thấy cô là người có thể dựa dẫm vào nến mới tin tưởng mà thôi
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng khinh thường, lại tiếp tục đi tới gần Khắc Lý
“Chị anh hùng.” Khắc Lý ngẩng đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là vẫn nhớ như in những lời cô nói
Nhiếp Nhiên liếc nhìn quả mìn kia, sau đó hỏi một câu, “Có sợ chết không?”
“Không sợ.”
“Tại sao?” “Bởi vì như thế là có thể gặp được ba mẹ em, em rất nhớ họ!” Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý tràn ngập khao khát
Tay cầm dao găm của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Nhưng bọn họ sẽ không nhớ nhóc đâu.” “Tại sao ạ?” Chị Y Xá luôn nói với cậu rằng ba mẹ cũng rất nhớ cậu, sao chị anh hùng lại nói là họ không nhớ cậu chứ? “Nhóc không ngoan, không sống cho tốt, cho nên bọn họ sẽ không nhớ nhóc.” Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát quả mìn bị giẫm trúng chỉ còn lộ ra một phần tư, trong lòng đang tính toán xem nên giải quyết như thế nào
Khắc Lý dường như không chấp nhận nên gương mặt nhỏ nhăn nhó, nó nói: “Em ngoan mà, em rất ngoan, lúc nào em cũng ngoan hết!” Nhiếp Nhiên sợ cậu nhóc động đậy sẽ tác động tới quả mìn nên vội vàng nói: “Không được nhúc nhích!” Thân mình Khắc Lý cứng đờ, lại một lần nữa yên tĩnh lại
“Nhóc tự tiện xông vào bãi mìn, thế mà là ngoan sao?” Câu của Nhiếp Nhiên khiến cho Khắc Lý chẳng khác nào quả bóng cao su xì hơi, cậu nhóc túm lấy góc áo mình, yếu ớt nói: “Em..
em không cố ý mà..
Em biết sai rồi...” Vốn dĩ cậu chỉ muốn xem đám chú Kha Lỗ làm việc mà thôi, lại thấy bọn họ đi lại trong bãi mình rất an toàn nên cũng nghĩ sẽ không sao cả
Thế là để tiết kiệm thời gian cho bọn họ, cậu liền xách thẳng bữa tối xông vào, ai ngờ vừa đi vào đã giẫm trúng mìn.
Nhiếp Nhiên thấy nó cúi gằm cái đầu nhỏ xuống, bộ dạng đáng thương thì giọng cũng mềm xuống một chút, “Nếu đã biết mình sai, vậy thì chút nữa khi chị làm việc, nhóc phải giẫm chân nguyên tại chỗ, tuyệt đối không được động đậy một chút nào, đã hiểu chưa?” Khắc Lý tự biết mình có lỗi nên liên tục gật đầu, “Vâng, em nhất định sẽ đứng yên.” Nhiếp Nhiên cầm dao găm đào bùn đất quanh quả mìn ra, động tác tay và tốc độ còn chậm hơn cả lúc dạy đám người kia gỡ mìn rất nhiều
Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tin ư?
Hừ, thấy cô là người có thể dựa dẫm vào nến mới tin tưởng mà thôi
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng khinh thường, lại tiếp tục đi tới gần Khắc Lý
“Chị anh hùng.” Khắc Lý ngẩng đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là vẫn nhớ như in những lời cô nói
Nhiếp Nhiên liếc nhìn quả mìn kia, sau đó hỏi một câu, “Có sợ chết không?”
“Không sợ.”
“Tại sao?” “Bởi vì như thế là có thể gặp được ba mẹ em, em rất nhớ họ!” Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý tràn ngập khao khát
Tay cầm dao găm của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Nhưng bọn họ sẽ không nhớ nhóc đâu.” “Tại sao ạ?” Chị Y Xá luôn nói với cậu rằng ba mẹ cũng rất nhớ cậu, sao chị anh hùng lại nói là họ không nhớ cậu chứ? “Nhóc không ngoan, không sống cho tốt, cho nên bọn họ sẽ không nhớ nhóc.” Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát quả mìn bị giẫm trúng chỉ còn lộ ra một phần tư, trong lòng đang tính toán xem nên giải quyết như thế nào
Khắc Lý dường như không chấp nhận nên gương mặt nhỏ nhăn nhó, nó nói: “Em ngoan mà, em rất ngoan, lúc nào em cũng ngoan hết!” Nhiếp Nhiên sợ cậu nhóc động đậy sẽ tác động tới quả mìn nên vội vàng nói: “Không được nhúc nhích!” Thân mình Khắc Lý cứng đờ, lại một lần nữa yên tĩnh lại
“Nhóc tự tiện xông vào bãi mìn, thế mà là ngoan sao?” Câu của Nhiếp Nhiên khiến cho Khắc Lý chẳng khác nào quả bóng cao su xì hơi, cậu nhóc túm lấy góc áo mình, yếu ớt nói: “Em..
em không cố ý mà..
Em biết sai rồi...” Vốn dĩ cậu chỉ muốn xem đám chú Kha Lỗ làm việc mà thôi, lại thấy bọn họ đi lại trong bãi mình rất an toàn nên cũng nghĩ sẽ không sao cả
Thế là để tiết kiệm thời gian cho bọn họ, cậu liền xách thẳng bữa tối xông vào, ai ngờ vừa đi vào đã giẫm trúng mìn.
Nhiếp Nhiên thấy nó cúi gằm cái đầu nhỏ xuống, bộ dạng đáng thương thì giọng cũng mềm xuống một chút, “Nếu đã biết mình sai, vậy thì chút nữa khi chị làm việc, nhóc phải giẫm chân nguyên tại chỗ, tuyệt đối không được động đậy một chút nào, đã hiểu chưa?” Khắc Lý tự biết mình có lỗi nên liên tục gật đầu, “Vâng, em nhất định sẽ đứng yên.” Nhiếp Nhiên cầm dao găm đào bùn đất quanh quả mìn ra, động tác tay và tốc độ còn chậm hơn cả lúc dạy đám người kia gỡ mìn rất nhiều
Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.
Bình luận facebook