Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-851
Chương 851: Nhất định là anh ta tung tin đồn (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Rốt cuộc anh tới đây làm gì?” Cô vừa vào phòng thì thấy Lệ Xuyên Lâm đang ngồi chờ. Cô nhíu mày, đi tới trước mặt anh ta, chất vấn với giọng điệu không vui.
“Tôi sợ cô làm việc lỗ mãng, gặp phải nguy hiểm.” Lệ Xuyên Lâm đã chờ cô rất lâu, thấy sắc mặt cô vừa vào đã khó coi thì không khỏi nhíu mày.
Mấy ngày nay, anh ta cứ bị Hoắc Hoành quấn chặt, không thể nói chuyện gì với Nhiếp Nhiên. Hơn nữa thái độ của Nhiếp Nhiên với anh ta cũng bình thản, cho nên anh ta cũng chẳng biết phải làm sao.
Anh ta muốn hỏi thăm vết thương của cô nhưng lại sợ sẽ bị Hoắc Hoành phát hiện ra.
Nhưng nghe giọng điệu vừa rồi của cô thì hẳn là trước giờ cô luôn rất không vui với hành động không mời mà tới của mình.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống đối diện anh ta, cố đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng thốt lên, “Giờ anh mới là người đang làm việc lỗ mãng đấy!”
Thực ra, Lệ Xuyên Lâm cũng nhận ra điều đó, nhưng chỉ trách lúc ấy cuộc gọi bị ngắt quá trùng hợp, anh ta sợ Nhiếp Nhiên hấp tấp lên sẽ tùy tiện hành động, bị Hoắc Hoành bắt được.
Ở vùng nông thôn hẻo lánh này, đến lúc đó, anh ta có muốn cầu cứu mọi người cũng không được.
Nhưng anh ta không ngờ là nơi này lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, anh ta vốn tưởng là Hoắc Hoành đã ra tay, còn mình đã tới muộn.
Kết quả lại nghe người dân kể lại, lúc đó Nhiếp Nhiên đã không màng tới nguy hiểm mà lao vào đám cháy cứu Hoắc Hoành ra.
Lúc đó, chẳng phải ở trong điện thoại cô đã nói là muốn ám sát Hoắc Hoành sao? Tại sao cuối cùng lại trở thành liều chết cứu người?
Chẳng lẽ bọn họ đã...
Trong nháy mắt, trong lòng anh ta như có sóng trào mãnh liệt, đến thật khi nước nóng trong chén bị trào ra ngoài, anh ta mới giật mình nhận ra mình đã thất thố.
“Bọn họ nói cô cứu Hoắc Hoành ra ngoài?” Rốt cuộc Lệ Xuyên Lâm cũng hỏi ra vấn đề mà mình đã giữ ở trong lòng mấy hôm nay.
Lúc này Nhiếp Nhiên đang rất khó chịu, vì thế chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu, “Đúng thế, thì làm sao nào?”
“Chẳng phải nhiệm vụ của cô là ám sát anh ta hay sao? Tại sao còn liều chết cứu anh ta làm gì?” Lệ Xuyên Lâm cau mày chất vấn.
Nhiếp Nhiên vốn còn đang hơi tức giận lại dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt xuất hiện vẻ hơi do dự, “... Bởi vì lúc đó anh ta chạy vào đó cứu tôi, nên mới bị kẹt lại ở bên trong.”
“Cô khẳng định là không phải vì mình lo lắng cho anh ta chứ?” Lệ Xuyên Lâm cũng nhìn thấy một chút biến hóa nhỏ trong mắt cô, ánh mắt anh ta lập tức trầm xuống.
“Đương nhiên không phải!” Nhiếp Nhiên hơi cao giọng, thần sắc lập tức trở nên mất kiên nhẫn, “Mà này, đây là nhiệm vụ của tôi cơ mà, liên quan quái gì tới anh chứ, anh chạy tới đây làm gì hả!”
“Cô đang sợ hãi điều gì hay sao?” Tầm mắt Lệ Xuyên Lâm xoáy thẳng vào cô. Anh ta phát hiện lúc Nhiếp Nhiên nhắc tới Hoắc Hoành thì khá phiền muộn.
Hơn nữa, ánh mắt cô lơ mơ, không dám nhìn thẳng vào anh ta. Đây là biểu hiện của việc chột dạ.
Nhiếp Nhiên không tránh được tầm mắt anh ta, cố ý ngăn đề tài này lại, “Chẳng lẽ tôi không nên sợ hay sao? Lệ Xuyên lâm, anh đột nhiên xuất hiện như thế này rất có thể sẽ làm Hoắc Hoành nghi ngờ tôi, đến lúc đó cái mạng nhỏ này của tôi cũng khó mà giữ được!”
“Cô biết, ý tôi hỏi không phải là thế.” Ánh mắt Lệ Xuyên Lâm sắc bén, trong giọng nói cũng tỏa ra khí thế ép người.
Trên mặt cô tràn ngập sự phiền muộn và mất kiên nhẫn, hai đầu ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhiệm vụ giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi, over rồi, có hiểu không hả? Giờ tôi đang làm việc cho quân đội, chứ không phải làm việc cho cảnh sát các anh!”
Lệ Xuyên Lâm thấy cô nói vậy thì hồi lâu không nói gì, ý lạnh trong mắt càng lúc càng đậm thêm.
Cái kiểu im lặng tìm tòi, nghiên cứu này làm cho Nhiếp Nhiên không nhịn được đứng phắt dậy, “Tóm lại, tôi làm gì cũng không cần anh nhúng tay vào, tôi sống hay chết cũng không liên quan gì tới anh!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tôi sợ cô làm việc lỗ mãng, gặp phải nguy hiểm.” Lệ Xuyên Lâm đã chờ cô rất lâu, thấy sắc mặt cô vừa vào đã khó coi thì không khỏi nhíu mày.
Mấy ngày nay, anh ta cứ bị Hoắc Hoành quấn chặt, không thể nói chuyện gì với Nhiếp Nhiên. Hơn nữa thái độ của Nhiếp Nhiên với anh ta cũng bình thản, cho nên anh ta cũng chẳng biết phải làm sao.
Anh ta muốn hỏi thăm vết thương của cô nhưng lại sợ sẽ bị Hoắc Hoành phát hiện ra.
Nhưng nghe giọng điệu vừa rồi của cô thì hẳn là trước giờ cô luôn rất không vui với hành động không mời mà tới của mình.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống đối diện anh ta, cố đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng thốt lên, “Giờ anh mới là người đang làm việc lỗ mãng đấy!”
Thực ra, Lệ Xuyên Lâm cũng nhận ra điều đó, nhưng chỉ trách lúc ấy cuộc gọi bị ngắt quá trùng hợp, anh ta sợ Nhiếp Nhiên hấp tấp lên sẽ tùy tiện hành động, bị Hoắc Hoành bắt được.
Ở vùng nông thôn hẻo lánh này, đến lúc đó, anh ta có muốn cầu cứu mọi người cũng không được.
Nhưng anh ta không ngờ là nơi này lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, anh ta vốn tưởng là Hoắc Hoành đã ra tay, còn mình đã tới muộn.
Kết quả lại nghe người dân kể lại, lúc đó Nhiếp Nhiên đã không màng tới nguy hiểm mà lao vào đám cháy cứu Hoắc Hoành ra.
Lúc đó, chẳng phải ở trong điện thoại cô đã nói là muốn ám sát Hoắc Hoành sao? Tại sao cuối cùng lại trở thành liều chết cứu người?
Chẳng lẽ bọn họ đã...
Trong nháy mắt, trong lòng anh ta như có sóng trào mãnh liệt, đến thật khi nước nóng trong chén bị trào ra ngoài, anh ta mới giật mình nhận ra mình đã thất thố.
“Bọn họ nói cô cứu Hoắc Hoành ra ngoài?” Rốt cuộc Lệ Xuyên Lâm cũng hỏi ra vấn đề mà mình đã giữ ở trong lòng mấy hôm nay.
Lúc này Nhiếp Nhiên đang rất khó chịu, vì thế chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu, “Đúng thế, thì làm sao nào?”
“Chẳng phải nhiệm vụ của cô là ám sát anh ta hay sao? Tại sao còn liều chết cứu anh ta làm gì?” Lệ Xuyên Lâm cau mày chất vấn.
Nhiếp Nhiên vốn còn đang hơi tức giận lại dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt xuất hiện vẻ hơi do dự, “... Bởi vì lúc đó anh ta chạy vào đó cứu tôi, nên mới bị kẹt lại ở bên trong.”
“Cô khẳng định là không phải vì mình lo lắng cho anh ta chứ?” Lệ Xuyên Lâm cũng nhìn thấy một chút biến hóa nhỏ trong mắt cô, ánh mắt anh ta lập tức trầm xuống.
“Đương nhiên không phải!” Nhiếp Nhiên hơi cao giọng, thần sắc lập tức trở nên mất kiên nhẫn, “Mà này, đây là nhiệm vụ của tôi cơ mà, liên quan quái gì tới anh chứ, anh chạy tới đây làm gì hả!”
“Cô đang sợ hãi điều gì hay sao?” Tầm mắt Lệ Xuyên Lâm xoáy thẳng vào cô. Anh ta phát hiện lúc Nhiếp Nhiên nhắc tới Hoắc Hoành thì khá phiền muộn.
Hơn nữa, ánh mắt cô lơ mơ, không dám nhìn thẳng vào anh ta. Đây là biểu hiện của việc chột dạ.
Nhiếp Nhiên không tránh được tầm mắt anh ta, cố ý ngăn đề tài này lại, “Chẳng lẽ tôi không nên sợ hay sao? Lệ Xuyên lâm, anh đột nhiên xuất hiện như thế này rất có thể sẽ làm Hoắc Hoành nghi ngờ tôi, đến lúc đó cái mạng nhỏ này của tôi cũng khó mà giữ được!”
“Cô biết, ý tôi hỏi không phải là thế.” Ánh mắt Lệ Xuyên Lâm sắc bén, trong giọng nói cũng tỏa ra khí thế ép người.
Trên mặt cô tràn ngập sự phiền muộn và mất kiên nhẫn, hai đầu ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhiệm vụ giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi, over rồi, có hiểu không hả? Giờ tôi đang làm việc cho quân đội, chứ không phải làm việc cho cảnh sát các anh!”
Lệ Xuyên Lâm thấy cô nói vậy thì hồi lâu không nói gì, ý lạnh trong mắt càng lúc càng đậm thêm.
Cái kiểu im lặng tìm tòi, nghiên cứu này làm cho Nhiếp Nhiên không nhịn được đứng phắt dậy, “Tóm lại, tôi làm gì cũng không cần anh nhúng tay vào, tôi sống hay chết cũng không liên quan gì tới anh!”
Bình luận facebook