Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-857
Chương 857: Đến quân khu 2 ngồi - giết gà dọa khỉ (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thậm chí vẻ mặt còn có vẻ căng thẳng.
Rất rõ ràng, người này có vấn đề: “Tôi...
tôi...” Dưới ánh mắt sắc lẹm của Nhiếp Nhiên, hắn hơi bất an, “Tôi...
tôi không phải lính...” “Không phải?” Nhiếp Nhiên cười nhướng mày.
Lúc này sĩ quan huấn luyện lớp 1 của Quân khu 2 nói: “Đúng là cậu ta không phải lính của Quân khu 2 mà là người chúng tôi cứu được trên biển.
Cậu ta nói là trốn thoát từ đảo này ra.
Chúng tôi nghĩ cậu ta thông thạo đường ở đây hơn chúng tôi nên để cậu ta dẫn chúng tôi lên núi.” “Trốn ra sao?” Nhiếp Nhiên xem xét hắn một lượt, cười lạnh nói liên hồi: “Ở đây chó ăn đá gà ăn sỏi, đến cả đám cướp biển này còn không đủ ăn, bọn chúng còn nuôi một người đàn ông sao?” Hắn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Tôi...
tôi trốn ra thật mà...” “Lục soát cho tôi.” Nhiếp Nhiên ra hiệu nhóm người Kiều Duy, “Lục soát kĩ càng, không được để sót chỗ nào.” Hẳn lập tức lùi lại phía sau vài bước, lên tiếng từ chối: “Không, không được! Tôi giúp các người tìm được lính của lính Quân khu 2, sao các người có thể khám người tôi được chứ.
Các người làm như vậy là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát!” Nhưng Kiều Duy không thèm để ý tới hắn, tiến lên trước khuỵu gối vặn tay hắn rồi ép sát dưới đất.
Anh ta tin vào năng lực phán đoán của Nhiếp Nhiên.
Uông Tư Minh và Phương Lương cũng lập tức tiến lên trước, lột áo khoác rằn ri của hắn ra, lục tìm kĩ càng một lượt từ trên xuống dưới.
“Sao các người có thể như vậy, tôi có nhân quyền, các người không thể làm như vậy với tôi! Các người thật sự là quá vong ơn bội nghĩa rồi!” Tên kia bị ép quỳ dưới đất, không thể vùng vẫy nên chỉ có thể lớn tiếng kêu gào.
Nhiếp Nhiên từ từ khuỵu một chân xuống, nhìn hắn nói: “Nếu mày thật sự trong sạch thì đừng có gào lớn tiếng như vậy, nếu không tao sẽ nghĩ mày muốn thu hút sự chú ý của những tên cướp biển khác đấy.” Cô nghịch con dao quân dụng trong tay, con dao phát ra luồng khí lạnh khiến hắn không kìm được mà nuốt nước bọt.
Lúc này hắn như bị rút lưỡi vậy, không hé răng nói một câu nào.
Không vùng vẫy và gào thét nữa, chẳng mấy chốc Uông Tư Minh và Phương Lượng đã tìm được một mảnh vải nhỏ trong người hắn.
“Vải này là vải trên túi áo.” Phương Lượng lật đồng phục rằn ri của hắn ra thì nhìn thấy túi áo ngực trái có một đường bị rạch.
“Thông minh đó, còn biết chuẩn bị tốt vẻ bề ngoài nữa.” Nhiếp Nhiên nhếch mép, cười lạnh.
“Không...
không phải vậy, đây là...
đây là tự tôi làm hỏng.” Cho dù chuyện này đã bại lộ những tên đó vẫn cứng đầu tiếp tục nói dối.
“Mày có biết kết cục khi nói dối tao không?” Nhiếp Nhiên dùng con dao vỗ vỗ lên mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng.
Tới lúc này, vật chứng đã bày trước mắt rồi, đến kẻ ngốc cũng biết người này đang nói dối.
Nghiêm Hoài Vũ còn rất “tốt bụng” khuyên bảo hắn, “Tao khuyên mày nói ra đi, chắc mày không biết thủ đoạn dùng hình ép cung mà cô ấy đã dùng để tra khảo mấy tên cướp biển kia đâu.
Cô ấy sẽ đạp bụng mày cho tới khi chết, cảnh đó rất tàn nhẫn.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Rất rõ ràng, người này có vấn đề: “Tôi...
tôi...” Dưới ánh mắt sắc lẹm của Nhiếp Nhiên, hắn hơi bất an, “Tôi...
tôi không phải lính...” “Không phải?” Nhiếp Nhiên cười nhướng mày.
Lúc này sĩ quan huấn luyện lớp 1 của Quân khu 2 nói: “Đúng là cậu ta không phải lính của Quân khu 2 mà là người chúng tôi cứu được trên biển.
Cậu ta nói là trốn thoát từ đảo này ra.
Chúng tôi nghĩ cậu ta thông thạo đường ở đây hơn chúng tôi nên để cậu ta dẫn chúng tôi lên núi.” “Trốn ra sao?” Nhiếp Nhiên xem xét hắn một lượt, cười lạnh nói liên hồi: “Ở đây chó ăn đá gà ăn sỏi, đến cả đám cướp biển này còn không đủ ăn, bọn chúng còn nuôi một người đàn ông sao?” Hắn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Tôi...
tôi trốn ra thật mà...” “Lục soát cho tôi.” Nhiếp Nhiên ra hiệu nhóm người Kiều Duy, “Lục soát kĩ càng, không được để sót chỗ nào.” Hẳn lập tức lùi lại phía sau vài bước, lên tiếng từ chối: “Không, không được! Tôi giúp các người tìm được lính của lính Quân khu 2, sao các người có thể khám người tôi được chứ.
Các người làm như vậy là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát!” Nhưng Kiều Duy không thèm để ý tới hắn, tiến lên trước khuỵu gối vặn tay hắn rồi ép sát dưới đất.
Anh ta tin vào năng lực phán đoán của Nhiếp Nhiên.
Uông Tư Minh và Phương Lương cũng lập tức tiến lên trước, lột áo khoác rằn ri của hắn ra, lục tìm kĩ càng một lượt từ trên xuống dưới.
“Sao các người có thể như vậy, tôi có nhân quyền, các người không thể làm như vậy với tôi! Các người thật sự là quá vong ơn bội nghĩa rồi!” Tên kia bị ép quỳ dưới đất, không thể vùng vẫy nên chỉ có thể lớn tiếng kêu gào.
Nhiếp Nhiên từ từ khuỵu một chân xuống, nhìn hắn nói: “Nếu mày thật sự trong sạch thì đừng có gào lớn tiếng như vậy, nếu không tao sẽ nghĩ mày muốn thu hút sự chú ý của những tên cướp biển khác đấy.” Cô nghịch con dao quân dụng trong tay, con dao phát ra luồng khí lạnh khiến hắn không kìm được mà nuốt nước bọt.
Lúc này hắn như bị rút lưỡi vậy, không hé răng nói một câu nào.
Không vùng vẫy và gào thét nữa, chẳng mấy chốc Uông Tư Minh và Phương Lượng đã tìm được một mảnh vải nhỏ trong người hắn.
“Vải này là vải trên túi áo.” Phương Lượng lật đồng phục rằn ri của hắn ra thì nhìn thấy túi áo ngực trái có một đường bị rạch.
“Thông minh đó, còn biết chuẩn bị tốt vẻ bề ngoài nữa.” Nhiếp Nhiên nhếch mép, cười lạnh.
“Không...
không phải vậy, đây là...
đây là tự tôi làm hỏng.” Cho dù chuyện này đã bại lộ những tên đó vẫn cứng đầu tiếp tục nói dối.
“Mày có biết kết cục khi nói dối tao không?” Nhiếp Nhiên dùng con dao vỗ vỗ lên mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng.
Tới lúc này, vật chứng đã bày trước mắt rồi, đến kẻ ngốc cũng biết người này đang nói dối.
Nghiêm Hoài Vũ còn rất “tốt bụng” khuyên bảo hắn, “Tao khuyên mày nói ra đi, chắc mày không biết thủ đoạn dùng hình ép cung mà cô ấy đã dùng để tra khảo mấy tên cướp biển kia đâu.
Cô ấy sẽ đạp bụng mày cho tới khi chết, cảnh đó rất tàn nhẫn.”
Bình luận facebook