Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-869
Chương 869: Huấn luyện trở lại - bị tát (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng Nhiếp Nhiên lại im lặng, chăm chú nhìn đám cướp biển với ánh mắt rét lạnh.
Trong núi trừ tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh xào xạc ra thì không có một tiếng động gì khác.
“Cô nói gì đi chứ! Bọn chúng sắp chạy mất rồi đấy.” “Vậy thì cứ để cho bọn chúng chạy đi, việc khẩn cấp trước mắt là tìm người.” Sau khi nói xong, cô quay người đi lên con đường ngược hướng với bọn cướp biển.
Tiếng bước chân của cô ướt dính nặng nề làm lòng người ta căng thẳng.
Lúc này, Dương Thụ cũng chỉ một lòng muốn tìm được tất cả đơn vị Quân khu 2, sau đó cùng bọn họ giải quyết hết những tên cướp biển này.
Anh ta đang vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên vô tình liếc thấy một đồ vật không bắt mắt trên | thân cây.
Dương Thụ dịch lại gần xem, hóa ra là một đoạn vải rằn ri.
Thứ này chắc chắn không phải là của cướp biển, bởi vì vừa rồi anh ta thấy bọn cướp biển mặc quần áo bình thường.
“Nơi này có vải rằn ri! Nhất định là bọn họ!” Dương Thụ gọi Nhiếp Nhiên, chỉ miếng vải trong tay mình, cao hứng nói.
Cuối cùng cũng có manh mối rồi.
Có chỗ vải này, chỉ cần đi theo là có thể nhanh chóng tìm được bọn họ.
Nhiếp Nhiên đi tới nhìn thấy miếng vải bị gài ở trong góc khuất, sắc mặt không chỉ không vui mà còn cứng đờ, cô ném miếng vải xuống đất, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, người Quân khu 2 bị thiểu năng à? Nơi này mà còn để lại kí hiệu, bị phát hiện thì không phải nói cho đám cướp biển kia là có binh lính lên đảo hay sao? Tôi tưởng là ít nhất mọi người cũng mạnh hơn người lớp 6...
đúng là đánh giá cao rồi.” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm
miếng vải dưới đất, tức giận chỉ muốn xé nát nó ra.
Mặt Dương Thụ lập tức sầm xuống.
“Vậy làm thế nào đây? Trên đường qua đó chúng ta gỡ những miếng vải này ra à?” Anh ta nhìn con đường xa vô tận trước mắt với vẻ mặt lo lắng.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Tôi nghĩ đã không còn kịp rồi, vừa rồi chắc là bọn chúng đi tìm người Quân khu 2” Đáy mắt cô rét lạnh, giọng cũng lạnh lùng hẳn đi.
“Không thể nào? Vừa rồi bọn chúng còn đang nói cười mà.” Dương Thụ căng thẳng.
“Mọi người có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, dĩ nhiên cướp biển sẽ không lo lắng rồi!” Nhiếp Nhiên hung dữ lườm anh ta.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong núi trừ tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh xào xạc ra thì không có một tiếng động gì khác.
“Cô nói gì đi chứ! Bọn chúng sắp chạy mất rồi đấy.” “Vậy thì cứ để cho bọn chúng chạy đi, việc khẩn cấp trước mắt là tìm người.” Sau khi nói xong, cô quay người đi lên con đường ngược hướng với bọn cướp biển.
Tiếng bước chân của cô ướt dính nặng nề làm lòng người ta căng thẳng.
Lúc này, Dương Thụ cũng chỉ một lòng muốn tìm được tất cả đơn vị Quân khu 2, sau đó cùng bọn họ giải quyết hết những tên cướp biển này.
Anh ta đang vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên vô tình liếc thấy một đồ vật không bắt mắt trên | thân cây.
Dương Thụ dịch lại gần xem, hóa ra là một đoạn vải rằn ri.
Thứ này chắc chắn không phải là của cướp biển, bởi vì vừa rồi anh ta thấy bọn cướp biển mặc quần áo bình thường.
“Nơi này có vải rằn ri! Nhất định là bọn họ!” Dương Thụ gọi Nhiếp Nhiên, chỉ miếng vải trong tay mình, cao hứng nói.
Cuối cùng cũng có manh mối rồi.
Có chỗ vải này, chỉ cần đi theo là có thể nhanh chóng tìm được bọn họ.
Nhiếp Nhiên đi tới nhìn thấy miếng vải bị gài ở trong góc khuất, sắc mặt không chỉ không vui mà còn cứng đờ, cô ném miếng vải xuống đất, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, người Quân khu 2 bị thiểu năng à? Nơi này mà còn để lại kí hiệu, bị phát hiện thì không phải nói cho đám cướp biển kia là có binh lính lên đảo hay sao? Tôi tưởng là ít nhất mọi người cũng mạnh hơn người lớp 6...
đúng là đánh giá cao rồi.” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm
miếng vải dưới đất, tức giận chỉ muốn xé nát nó ra.
Mặt Dương Thụ lập tức sầm xuống.
“Vậy làm thế nào đây? Trên đường qua đó chúng ta gỡ những miếng vải này ra à?” Anh ta nhìn con đường xa vô tận trước mắt với vẻ mặt lo lắng.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Tôi nghĩ đã không còn kịp rồi, vừa rồi chắc là bọn chúng đi tìm người Quân khu 2” Đáy mắt cô rét lạnh, giọng cũng lạnh lùng hẳn đi.
“Không thể nào? Vừa rồi bọn chúng còn đang nói cười mà.” Dương Thụ căng thẳng.
“Mọi người có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, dĩ nhiên cướp biển sẽ không lo lắng rồi!” Nhiếp Nhiên hung dữ lườm anh ta.
Bình luận facebook