Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-874
Chương 874: Đ y là mệnh lệnh - đội dự bị tới (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đường Hưng trợn to mắt, trên trán xuất hiện một lỗ máu rồi ngã thẳng xuống.
“Tam ca!”
“Tam ca!”
“Tam ca!” “Thời gian vừa vặn, coi như ăn ý đấy.” Nhiếp Nhiên quay lại nhìn Lý Kiêu sau lưng.
Vừa rồi Nhiếp Nhiên cố ý di chuyển tầm nhìn của Đường Hưng, tạo thời cơ cho Lý Kiểu kết liễu hắn.
Tối hôm qua lúc uống rượu Nhiếp Nhiên vô tình thấy chân Lý Kiêu hơi gồ lên, chắc là đã tìm thấy súng ở trong khoang thuyền của lũ cướp biển.
Lúc đó cô không vạch trần, không ngờ hôm nay lại giúp được một việc lớn.
“Tại sao cậu lại dùng trộm thủ đoạn của tôi?” Nhiếp Nhiên nhìn cái lỗ máu trên đầu Đường Hưng.
Lý Kiêu đặt khẩu súng trong tay xuống, giọng lạnh như băng: “Chỉ có một viên, phải lấy mạng ngay.” Mấy tên đàn em thấy Đường Hưng chết thì lập tức phẫn nộ, “Dám giết tam ca của chúng tao, chúng tao liều với bọn mày!” Bọn chúng ném súng xuống, rút dao găm sắc bén ở bên hông lao đến.
Nhóm người bên này cũng lập tức bày thế lao thẳng qua.
Chỉ cần không phải súng, dao kiếm gậy gộc bọn họ đều không sợ! Nhưng bọn họ còn chưa kịp đánh thì mấy tên cướp biển vừa xông tới đã lập tức ngã xuống đất.
Đoàng!
Đoàng! Đoàng! “Máy bay trực thăng, là máy bay trực thăng! Cứu viện, cứu viện của chúng ta đến rồi, cứu viện tới rồi!” “Nhìn đi, là cứu viện, là người của chúng ta đến rồi!” “Tốt quá, cuối cùng cũng đến rồi, cuối cùng cứu viện cũng đến rồi!” Trong màn khói đen còn chưa tan, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh mơ hồ nhìn thấy đồ rằn ri màu xanh lá cây quen thuộc, vui đến nỗi gần như sắp khóc.
Cảm giác bất an và căng thẳng đứng bên bờ vực cái chết mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng tiêu tan lúc nhìn thấy chiến hữu đến.
Nhiếp Nhiên không kích động như bọn họ, chỉ lẩm bẩm: “Bây giờ mới tới.” Lời nói mặc dù tràn đầy ý oán trách, nhưng vẻ mặt cô lại thả lỏng hẳn ra.
Kiều Duy và Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy cứu viện đến thì cực kì hưng phấn.
Đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, anh ta xắn tay áo lên xông về đám cướp biển đang bị đạn bắn chạy trối chết.
“Ha ha ha, không phải vừa rồi còn muốn báo thù sao! Đến đi đến đi, xem xem ông đây đánh chết chúng mày thế nào! Chạy đi đâu hả?” Các binh lính theo dây thừng nhanh chóng tụt từ trên máy bay trực thăng xuống.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tam ca!”
“Tam ca!”
“Tam ca!” “Thời gian vừa vặn, coi như ăn ý đấy.” Nhiếp Nhiên quay lại nhìn Lý Kiêu sau lưng.
Vừa rồi Nhiếp Nhiên cố ý di chuyển tầm nhìn của Đường Hưng, tạo thời cơ cho Lý Kiểu kết liễu hắn.
Tối hôm qua lúc uống rượu Nhiếp Nhiên vô tình thấy chân Lý Kiêu hơi gồ lên, chắc là đã tìm thấy súng ở trong khoang thuyền của lũ cướp biển.
Lúc đó cô không vạch trần, không ngờ hôm nay lại giúp được một việc lớn.
“Tại sao cậu lại dùng trộm thủ đoạn của tôi?” Nhiếp Nhiên nhìn cái lỗ máu trên đầu Đường Hưng.
Lý Kiêu đặt khẩu súng trong tay xuống, giọng lạnh như băng: “Chỉ có một viên, phải lấy mạng ngay.” Mấy tên đàn em thấy Đường Hưng chết thì lập tức phẫn nộ, “Dám giết tam ca của chúng tao, chúng tao liều với bọn mày!” Bọn chúng ném súng xuống, rút dao găm sắc bén ở bên hông lao đến.
Nhóm người bên này cũng lập tức bày thế lao thẳng qua.
Chỉ cần không phải súng, dao kiếm gậy gộc bọn họ đều không sợ! Nhưng bọn họ còn chưa kịp đánh thì mấy tên cướp biển vừa xông tới đã lập tức ngã xuống đất.
Đoàng!
Đoàng! Đoàng! “Máy bay trực thăng, là máy bay trực thăng! Cứu viện, cứu viện của chúng ta đến rồi, cứu viện tới rồi!” “Nhìn đi, là cứu viện, là người của chúng ta đến rồi!” “Tốt quá, cuối cùng cũng đến rồi, cuối cùng cứu viện cũng đến rồi!” Trong màn khói đen còn chưa tan, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh mơ hồ nhìn thấy đồ rằn ri màu xanh lá cây quen thuộc, vui đến nỗi gần như sắp khóc.
Cảm giác bất an và căng thẳng đứng bên bờ vực cái chết mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng tiêu tan lúc nhìn thấy chiến hữu đến.
Nhiếp Nhiên không kích động như bọn họ, chỉ lẩm bẩm: “Bây giờ mới tới.” Lời nói mặc dù tràn đầy ý oán trách, nhưng vẻ mặt cô lại thả lỏng hẳn ra.
Kiều Duy và Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy cứu viện đến thì cực kì hưng phấn.
Đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, anh ta xắn tay áo lên xông về đám cướp biển đang bị đạn bắn chạy trối chết.
“Ha ha ha, không phải vừa rồi còn muốn báo thù sao! Đến đi đến đi, xem xem ông đây đánh chết chúng mày thế nào! Chạy đi đâu hả?” Các binh lính theo dây thừng nhanh chóng tụt từ trên máy bay trực thăng xuống.
Bình luận facebook