Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-87
Chương 87: Bị nhị thiếu ko đến tức nghẹn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Em con gái một thân một mình nhìn thấy nhà có trộm, sợ đến nỗi phải tự vệ là điều đương nhiên rồi.” Cô bình thản vừa nói vừa cười, cầm con dao trên tay nghịch tùy tiện.
Người đứng ở góc tường kia bưng lấy đầu mình, nổi trận lôi đình nói: “Em là sợ mà tự vệ ư? Tôi thấy giống như muốn giết người cho hả dạ hơn!” “Thì em vẫn là học trò của thầy, nào dám lỗ mãng như thế ạ, đúng không giáo quan?”
Vừa dứt lời thì “tách” một tiếng, đèn bật sáng.
Người đang đứng nổi giận lôi đình ở góc không phải ai khác chính là giáo quan của cô, Phương Lượng
Phương Lượng giận dữ ngồi bên cạnh cô: “Em bớt lôi kéo tôi lại đi, tôi đâu có dạy em đi cãi nhau với cấp trên, em đừng có mà đổ đống shit này lên người tôi.” Nhiếp Nhiên liếc nhìn Phương Lượng một cái, cố tình cười giễu cợt trêu chọc: “Sao thế giáo quan? Cảnh sát Lệ lại mách lẻo à? Trông giáo quan vội vàng hấp tấp tới đây, không ngại việc bỏ lại bao nhiêu học viên.” “Em vẫn còn mặt mũi nói sao? Em có biết không, nếu Lệ Xuyên Lâm đem việc này nói với cấp trên, em nhất định sẽ bị phạt rất nặng đấy!”
Khi Lệ Xuyên Lâm nói chuyện này với Phương Lượng, Phương Lượng không thể ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại có thể nói những lời ngang bướng, kiêu ngạo đến thế
Tất nhiên trong lòng anh ta cũng có chút đắc ý, Lệ Xuyên Lâm từ xưa đến giờ vẫn chưa bị ai làm cho nghẹn họng như thế
Lần này bị Nhiếp Nhiên chọc cho tức xì ra khói, cuối cùng vẫn phải nhờ mình ra mặt! Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Nhiếp Nhiên..
“Xử phạt gì chứ? Em sắp tìm ra manh mối rồi, mà anh ta lại có thể bắt em dừng ư? Nếu như có báo cáo chuyện này lên cấp trên, người bị phạt cũng không phải là em.” Cô cười một tiếng như chẳng có chuyện gì cả
Phương Lượng nhìn thấy thái độ của cô lúc này thì nhíu mày lại: “Cấp trên yêu cầu dừng, em nhất định phải dừng! Không liên quan gì đến chuyện này nữa!”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta nghiêm túc như vậy, nhất thời trầm mặt lại một chút, sắc mặt khó chịu: “Ý gì vậy? Bảo em tiếp nhận là mấy người, bây giờ bảo em dừng cũng là mấy người, không dừng lại bị phạt, mấy người đang định đùa giỡn em như con khỉ đấy à?”
“Nhiếp Nhiên, quân nhân phải phục vụ vô điều kiện, bất luận là tiến hay lùi!” “Lẽ nào bảo em đi chết em cũng phải chết sao?” Nhiếp Nhiên châm biếm anh ta một câu
Nhưng không ngờ Phương Lượng kiên quyết trả lời một chữ: “Đúng!”
Nhiếp Nhiên tức đến nỗi đứng phắt dậy, nói: “Điên rồi sao?”
“Quân nhân chính là vật dâng hiến và hy sinh, ngay khi vào quân đội đáng nhẽ em phải biết chứ!” Phương Lượng cũng đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.
“...” Sao cô lại phải biết chứ? Không phải là cô tự nguyện vào doanh trại quân nhân.
Vẻ mặt Phương Lượng vô cùng nghiêm túc, anh ta nói: “Nhiếp Nhiên, tôi hi vọng em có thể dùng nhiệm vụ này ở đây.”
“Không được!” Nhiếp Nhiên dứt khoát từ chối khiến giọng Phương Lượng không kìm được mà cao lên mấy lần, “Nếu em vẫn nhận thấy rằng mình là quân nhân thì bắt buộc phải dừng hẳn nhiệm vụ này lại!” “Em đã là quân nhân thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!” Phương Lượng nhìn Nhiếp Nhiên khăng khăng như vậy, mặt lạnh tanh nói: “Em muốn tôi trói em mang về đúng không?” Nhiếp Nhiên cũng không kém phần lạnh lùng, mắt khẽ nheo lại: “Nếu giáo quan không sợ mất thêm một mảng da đầu nữa thì anh cứ thử thôi.”
“Em!”
Phương Lượng trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên trước mặt, tự nhiên cảm thấy nhiệt độ toàn thân cô đang giảm dần đi, trong lòng không khỏi kinh ngạc
Cô ấy chỉ là một tân binh thôi, sao lại có khí thể áp bức như thế chứ? Lúc này, không khí trở nên bế tắc cực độ
Mà ngay lúc này, Nhiếp Nhiên cũng nhạy bén thấy rằng sau cửa có gì đó khác lạ
Cô quay ngoắt về phía sau thì thấy Lệ Xuyên Lâm đã đứng yên ở cửa rồi
Hai người một trước một sau bao vây lấy Nhiếp Nhiên
“Nhiếp Nhiên, tôi yêu cầu cô dừng nhiệm vụ ngay lập tức.”
Nhiếp Nhiên đối diện với mệnh lệnh của Phương Lượng, lại vừa nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm ở phía sau, thể là có ý cưỡng chế sao?
Nhưng tại sao vậy? Rõ ràng là mọi chuyện đang phát triển tốt cơ mà, tại sao lại dừng? Tại sao?
Cô thật sự không thể hiểu nổi trong đầu họ đang tính toán cái gì nữa
Cũng không thể liều mạng với hai người họ được, mặc dù là có thể đánh thắng nhưng động đến hai người bọn họ cô nhất định sẽ bị trục xuất mất, vậy thì sau đó lấy gì ra để gặp lại vị phu nhân kia?
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Nhiếp Nhiên nói bằng giọng thỏa hiệp: “Hôm nay tôi nhìn thấy trong kết bảo hiểm của Về Vi có hợp đồng hợp tác với Lương thị
Lương Phỉ đã chết rồi, cô ta vẫn cất bản hợp đồng hợp tác vào két bảo hiểm, ở đây nhất định có vấn đề: Nói không chừng ở bên trong vẫn còn để đơn hàng giao dịch nữa
Hơn nữa từ sau sự việc gặp sát thủ lần trước tới giờ cô ta đã bắt đầu uống thuốc an thần, tôi tin rằng không lâu nữa thôi cô ta sẽ phải tìm người giúp đỡ.”
Nhiếp Nhiên vô cùng chân thành nói với hai người kia: “Các anh cho tôi thêm chút thời gian đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.”
Tiếc là Lệ Xuyên Lâm lại một mực từ chối: “Không được, tôi phải tính toán lại từ đầu vì hành vi của cô đã bị Hoắc Hoành nghi ngờ rồi.”
“Anh ta chẳng tìm thấy bất kì một chứng cớ gì từ tôi đúng không? Chỉ hoài nghi về thân phận của tôi thôi.”
Nhiếp Nhiên vô cùng tức giận nói một cách mạnh mẽ tỏ rõ sự bức xúc của mình
“Chỉ cần có bất kì nghi ngờ gì tôi đều cho dừng lại, điều này ảnh hưởng đến mạng sống của rất nhiều người.” Nhìn vẻ mặt nhất định không nhượng bộ của Lệ Xuyên Lâm, trong lòng Nhiếp Nhiên như có một tiếng nổ lớn, lửa giận như thiêu như đốt
Cô nghiến răng, cười chế giễu nói: “Vừa nãy không phải chính giác quan nói để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng mà phải hiến dâng sinh mệnh cao quý của bản thân, đây chính là điều mà một quân nhân nên làm đúng không? Vậy thì để cho họ đi làm vật hy sinh đi.” Phương Lượng biết Nhiếp Nhiên vô cùng ngông cuồng, nhưng anh ta không thể ngờ cô lại có thể nói ra những lời như thế, thật sự làm cho anh ta kinh hãi
Anh ta cau mày tức giận nói: “Vì nhiệm vụ của chính mình mà hy sinh toàn bộ mạng sống của mọi người trong đường dây, em thấy đây là việc mà quân nhân nên làm sao? Nhiếp Nhiên, em tốt nhất là nên biết mình là ai? Những lời vừa rồi tôi không mong là có thể được nói ra từ chính miệng học trò của mình.”
Nhiếp Nhiên cuối cùng chỉ có thể tức mà không làm gì được, buông ra một câu: “Các anh nhất định sẽ hối hận khi làm như thế này.”
Nói xong, cô cáu kỉnh quay người đi ra ngoài.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người đứng ở góc tường kia bưng lấy đầu mình, nổi trận lôi đình nói: “Em là sợ mà tự vệ ư? Tôi thấy giống như muốn giết người cho hả dạ hơn!” “Thì em vẫn là học trò của thầy, nào dám lỗ mãng như thế ạ, đúng không giáo quan?”
Vừa dứt lời thì “tách” một tiếng, đèn bật sáng.
Người đang đứng nổi giận lôi đình ở góc không phải ai khác chính là giáo quan của cô, Phương Lượng
Phương Lượng giận dữ ngồi bên cạnh cô: “Em bớt lôi kéo tôi lại đi, tôi đâu có dạy em đi cãi nhau với cấp trên, em đừng có mà đổ đống shit này lên người tôi.” Nhiếp Nhiên liếc nhìn Phương Lượng một cái, cố tình cười giễu cợt trêu chọc: “Sao thế giáo quan? Cảnh sát Lệ lại mách lẻo à? Trông giáo quan vội vàng hấp tấp tới đây, không ngại việc bỏ lại bao nhiêu học viên.” “Em vẫn còn mặt mũi nói sao? Em có biết không, nếu Lệ Xuyên Lâm đem việc này nói với cấp trên, em nhất định sẽ bị phạt rất nặng đấy!”
Khi Lệ Xuyên Lâm nói chuyện này với Phương Lượng, Phương Lượng không thể ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại có thể nói những lời ngang bướng, kiêu ngạo đến thế
Tất nhiên trong lòng anh ta cũng có chút đắc ý, Lệ Xuyên Lâm từ xưa đến giờ vẫn chưa bị ai làm cho nghẹn họng như thế
Lần này bị Nhiếp Nhiên chọc cho tức xì ra khói, cuối cùng vẫn phải nhờ mình ra mặt! Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Nhiếp Nhiên..
“Xử phạt gì chứ? Em sắp tìm ra manh mối rồi, mà anh ta lại có thể bắt em dừng ư? Nếu như có báo cáo chuyện này lên cấp trên, người bị phạt cũng không phải là em.” Cô cười một tiếng như chẳng có chuyện gì cả
Phương Lượng nhìn thấy thái độ của cô lúc này thì nhíu mày lại: “Cấp trên yêu cầu dừng, em nhất định phải dừng! Không liên quan gì đến chuyện này nữa!”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta nghiêm túc như vậy, nhất thời trầm mặt lại một chút, sắc mặt khó chịu: “Ý gì vậy? Bảo em tiếp nhận là mấy người, bây giờ bảo em dừng cũng là mấy người, không dừng lại bị phạt, mấy người đang định đùa giỡn em như con khỉ đấy à?”
“Nhiếp Nhiên, quân nhân phải phục vụ vô điều kiện, bất luận là tiến hay lùi!” “Lẽ nào bảo em đi chết em cũng phải chết sao?” Nhiếp Nhiên châm biếm anh ta một câu
Nhưng không ngờ Phương Lượng kiên quyết trả lời một chữ: “Đúng!”
Nhiếp Nhiên tức đến nỗi đứng phắt dậy, nói: “Điên rồi sao?”
“Quân nhân chính là vật dâng hiến và hy sinh, ngay khi vào quân đội đáng nhẽ em phải biết chứ!” Phương Lượng cũng đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.
“...” Sao cô lại phải biết chứ? Không phải là cô tự nguyện vào doanh trại quân nhân.
Vẻ mặt Phương Lượng vô cùng nghiêm túc, anh ta nói: “Nhiếp Nhiên, tôi hi vọng em có thể dùng nhiệm vụ này ở đây.”
“Không được!” Nhiếp Nhiên dứt khoát từ chối khiến giọng Phương Lượng không kìm được mà cao lên mấy lần, “Nếu em vẫn nhận thấy rằng mình là quân nhân thì bắt buộc phải dừng hẳn nhiệm vụ này lại!” “Em đã là quân nhân thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!” Phương Lượng nhìn Nhiếp Nhiên khăng khăng như vậy, mặt lạnh tanh nói: “Em muốn tôi trói em mang về đúng không?” Nhiếp Nhiên cũng không kém phần lạnh lùng, mắt khẽ nheo lại: “Nếu giáo quan không sợ mất thêm một mảng da đầu nữa thì anh cứ thử thôi.”
“Em!”
Phương Lượng trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên trước mặt, tự nhiên cảm thấy nhiệt độ toàn thân cô đang giảm dần đi, trong lòng không khỏi kinh ngạc
Cô ấy chỉ là một tân binh thôi, sao lại có khí thể áp bức như thế chứ? Lúc này, không khí trở nên bế tắc cực độ
Mà ngay lúc này, Nhiếp Nhiên cũng nhạy bén thấy rằng sau cửa có gì đó khác lạ
Cô quay ngoắt về phía sau thì thấy Lệ Xuyên Lâm đã đứng yên ở cửa rồi
Hai người một trước một sau bao vây lấy Nhiếp Nhiên
“Nhiếp Nhiên, tôi yêu cầu cô dừng nhiệm vụ ngay lập tức.”
Nhiếp Nhiên đối diện với mệnh lệnh của Phương Lượng, lại vừa nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm ở phía sau, thể là có ý cưỡng chế sao?
Nhưng tại sao vậy? Rõ ràng là mọi chuyện đang phát triển tốt cơ mà, tại sao lại dừng? Tại sao?
Cô thật sự không thể hiểu nổi trong đầu họ đang tính toán cái gì nữa
Cũng không thể liều mạng với hai người họ được, mặc dù là có thể đánh thắng nhưng động đến hai người bọn họ cô nhất định sẽ bị trục xuất mất, vậy thì sau đó lấy gì ra để gặp lại vị phu nhân kia?
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Nhiếp Nhiên nói bằng giọng thỏa hiệp: “Hôm nay tôi nhìn thấy trong kết bảo hiểm của Về Vi có hợp đồng hợp tác với Lương thị
Lương Phỉ đã chết rồi, cô ta vẫn cất bản hợp đồng hợp tác vào két bảo hiểm, ở đây nhất định có vấn đề: Nói không chừng ở bên trong vẫn còn để đơn hàng giao dịch nữa
Hơn nữa từ sau sự việc gặp sát thủ lần trước tới giờ cô ta đã bắt đầu uống thuốc an thần, tôi tin rằng không lâu nữa thôi cô ta sẽ phải tìm người giúp đỡ.”
Nhiếp Nhiên vô cùng chân thành nói với hai người kia: “Các anh cho tôi thêm chút thời gian đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.”
Tiếc là Lệ Xuyên Lâm lại một mực từ chối: “Không được, tôi phải tính toán lại từ đầu vì hành vi của cô đã bị Hoắc Hoành nghi ngờ rồi.”
“Anh ta chẳng tìm thấy bất kì một chứng cớ gì từ tôi đúng không? Chỉ hoài nghi về thân phận của tôi thôi.”
Nhiếp Nhiên vô cùng tức giận nói một cách mạnh mẽ tỏ rõ sự bức xúc của mình
“Chỉ cần có bất kì nghi ngờ gì tôi đều cho dừng lại, điều này ảnh hưởng đến mạng sống của rất nhiều người.” Nhìn vẻ mặt nhất định không nhượng bộ của Lệ Xuyên Lâm, trong lòng Nhiếp Nhiên như có một tiếng nổ lớn, lửa giận như thiêu như đốt
Cô nghiến răng, cười chế giễu nói: “Vừa nãy không phải chính giác quan nói để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng mà phải hiến dâng sinh mệnh cao quý của bản thân, đây chính là điều mà một quân nhân nên làm đúng không? Vậy thì để cho họ đi làm vật hy sinh đi.” Phương Lượng biết Nhiếp Nhiên vô cùng ngông cuồng, nhưng anh ta không thể ngờ cô lại có thể nói ra những lời như thế, thật sự làm cho anh ta kinh hãi
Anh ta cau mày tức giận nói: “Vì nhiệm vụ của chính mình mà hy sinh toàn bộ mạng sống của mọi người trong đường dây, em thấy đây là việc mà quân nhân nên làm sao? Nhiếp Nhiên, em tốt nhất là nên biết mình là ai? Những lời vừa rồi tôi không mong là có thể được nói ra từ chính miệng học trò của mình.”
Nhiếp Nhiên cuối cùng chỉ có thể tức mà không làm gì được, buông ra một câu: “Các anh nhất định sẽ hối hận khi làm như thế này.”
Nói xong, cô cáu kỉnh quay người đi ra ngoài.
Bình luận facebook