Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-892
Chương 892: Tiếng súng vang lên trong căn cứ (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đâu chỉ có vậy, nghe nói cường độ huấn luyện của bọn họ đều là phi nhân loại.”
“Phí lời, những người đó đều là lính hạt giống, tương lai đưa đến đơn vị đặc chủng, có thể giống nhau à!” Mấy nam binh xung quanh cũng phụ họa làm Dương Thụ tức giận giậm chân.
“Sao mọi người có thể đề cao chí khí của người khác hủy diệt uy phong của mình thế hả! Chẳng lẽ chỉ có đội dự bị mới có thể vào đơn vị đặc chủng à? Không phải khóa trước đơn vị chúng ta có mười hai người vào được đó sao?” Ngô Sướng lẩm bẩm, “Không thể nói như vậy được, một lớp trong đội dự bị có mười hai người, chúng ta cả đơn vị mới có mười hai người.” Dương Thụ nghe thấy anh ta hạ thấp Quân khu 2 ở trước mặt Nhiếp Nhiên như vậy thì làm ra vẻ muốn đánh anh ta một trận, “Cậu còn nói!” Ngô Sướng sợ hãi nấp sau lưng Lưu Hồng Văn.
“Không đâu, trong đội dự bị không phải tất cả đều là lính mũi nhọn, cũng có người không theo kịp tiến độ mà bị đuổi ra.” Nhiếp Nhiên giải thích.
“Hả? Vào đội dự bị rồi mà còn bị đuổi ra à?” “Trời, thật là tàn khốc!” Lưu Hồng Vân không nhịn được cau mày lắc đầu.
“Vậy cô là bị đuổi ra ngoài à?” Ngô Sướng không đầu không đuôi buột miệng hỏi như vậy.
Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra, bao gồm cả Nhiếp Nhiên.
Nghiêm túc mà nói thì không phải, cô là chủ động yêu cầu rời đi.
Nhưng không thể nói chuyện này ra, ngộ nhỡ truyền đến tai Nhiếp Thành Thắng thì sẽ không hay.
Dương Thụ thấy cô thôi cười, lập tức đá vào mông Ngô Sướng, “Có biết nói tiếng người không thế!” Ngô Sướng cũng biết mình đạp phải bãi mìn rồi, che mông nhe răng trợn mắt không dám mở miệng kêu đau.
Dương Thụ thấy cô ngồi ở trên và đối không nói gì, cũng không biết mở miệng dỗ cô thế nào, chỉ sợ dỗ lại khiến cô không vui.
Bầu không khí lập tức trở nên trầm lặng.
Đúng lúc này, một nam binh dựa vào xà đôi lại ngủ mất, vô tình va vào một thành xà.
Keng! Người xung quanh lập tức phì cười.
Bầu không khí lúng túng lập tức biến mất.
“Này, sao cậu lại ngu thế hả?” Dương Thụ cười lớn đỡ nam binh đang ngồi xổm dưới đất lên.
Nam binh kia che cục u trên trán, đầu óc choáng váng, nói: “Mệt...
mệt quá! Gần đây cường độ huấn luyện quá mạnh, không chịu nổi.” Câu nói này của anh ta khiến những nam binh kia cũng không nhịn được than thở, “Đúng vậy, gần đây diễn tập hết cái này đến cái khác, đúng là không chịu nổi.” Nhiếp Nhiên giả vờ như không chú ý hỏi, “Còn phải diễn tập sao?” Ngô Sướng gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói sắp có một đợt diễn tập rất quan trọng, cho nên mấy ngày nay ngày nào sĩ quan huấn luyện Lâm cũng bắt chúng tôi luyện tập mệt muốn chết.” Diễn tập rất quan trọng? Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy đây có lẽ là một thời cơ tốt.
Giải quyết xong chuyện ở đây, cô cũng được rời đi sớm.
Cô nói với đám nam binh: “Không còn sớm nữa, mọi người mau về đi, cẩn thận sẽ bị sĩ quan huấn luyện Lâm mắng đấy.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phí lời, những người đó đều là lính hạt giống, tương lai đưa đến đơn vị đặc chủng, có thể giống nhau à!” Mấy nam binh xung quanh cũng phụ họa làm Dương Thụ tức giận giậm chân.
“Sao mọi người có thể đề cao chí khí của người khác hủy diệt uy phong của mình thế hả! Chẳng lẽ chỉ có đội dự bị mới có thể vào đơn vị đặc chủng à? Không phải khóa trước đơn vị chúng ta có mười hai người vào được đó sao?” Ngô Sướng lẩm bẩm, “Không thể nói như vậy được, một lớp trong đội dự bị có mười hai người, chúng ta cả đơn vị mới có mười hai người.” Dương Thụ nghe thấy anh ta hạ thấp Quân khu 2 ở trước mặt Nhiếp Nhiên như vậy thì làm ra vẻ muốn đánh anh ta một trận, “Cậu còn nói!” Ngô Sướng sợ hãi nấp sau lưng Lưu Hồng Văn.
“Không đâu, trong đội dự bị không phải tất cả đều là lính mũi nhọn, cũng có người không theo kịp tiến độ mà bị đuổi ra.” Nhiếp Nhiên giải thích.
“Hả? Vào đội dự bị rồi mà còn bị đuổi ra à?” “Trời, thật là tàn khốc!” Lưu Hồng Vân không nhịn được cau mày lắc đầu.
“Vậy cô là bị đuổi ra ngoài à?” Ngô Sướng không đầu không đuôi buột miệng hỏi như vậy.
Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra, bao gồm cả Nhiếp Nhiên.
Nghiêm túc mà nói thì không phải, cô là chủ động yêu cầu rời đi.
Nhưng không thể nói chuyện này ra, ngộ nhỡ truyền đến tai Nhiếp Thành Thắng thì sẽ không hay.
Dương Thụ thấy cô thôi cười, lập tức đá vào mông Ngô Sướng, “Có biết nói tiếng người không thế!” Ngô Sướng cũng biết mình đạp phải bãi mìn rồi, che mông nhe răng trợn mắt không dám mở miệng kêu đau.
Dương Thụ thấy cô ngồi ở trên và đối không nói gì, cũng không biết mở miệng dỗ cô thế nào, chỉ sợ dỗ lại khiến cô không vui.
Bầu không khí lập tức trở nên trầm lặng.
Đúng lúc này, một nam binh dựa vào xà đôi lại ngủ mất, vô tình va vào một thành xà.
Keng! Người xung quanh lập tức phì cười.
Bầu không khí lúng túng lập tức biến mất.
“Này, sao cậu lại ngu thế hả?” Dương Thụ cười lớn đỡ nam binh đang ngồi xổm dưới đất lên.
Nam binh kia che cục u trên trán, đầu óc choáng váng, nói: “Mệt...
mệt quá! Gần đây cường độ huấn luyện quá mạnh, không chịu nổi.” Câu nói này của anh ta khiến những nam binh kia cũng không nhịn được than thở, “Đúng vậy, gần đây diễn tập hết cái này đến cái khác, đúng là không chịu nổi.” Nhiếp Nhiên giả vờ như không chú ý hỏi, “Còn phải diễn tập sao?” Ngô Sướng gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói sắp có một đợt diễn tập rất quan trọng, cho nên mấy ngày nay ngày nào sĩ quan huấn luyện Lâm cũng bắt chúng tôi luyện tập mệt muốn chết.” Diễn tập rất quan trọng? Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy đây có lẽ là một thời cơ tốt.
Giải quyết xong chuyện ở đây, cô cũng được rời đi sớm.
Cô nói với đám nam binh: “Không còn sớm nữa, mọi người mau về đi, cẩn thận sẽ bị sĩ quan huấn luyện Lâm mắng đấy.”
Bình luận facebook