Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-900
Chương 900: Uất ức - phía sau núi có người xâm nhập (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cái này có gì mà lạ, chẳng lẽ cậu còn hi vọng bọn họ như nước với lửa à?”
Nghiêm Hoài Vũ lắc đầu, “Không phải thế.” Sao anh ta có thể hi vọng Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu như nước với lửa được, anh ta chỉ mong hai người có thể sống hòa thuận với nhau.
Mấy ngày trước, lúc hai người bọn họ bố trí chôn mìn, vì bất đồng ý kiến mà hằm hè nhau, anh ta chỉ sợ hai bà cố này sẽ đánh nhau.
Kiều Duy thấy anh ta lúc thì lắc đầu lúc thì cau mày, vỗ vai anh ta nói: “Được rồi, cậu nghĩ chuyện này còn không bằng nghĩ đến trận đánh trực diện ngày mai đi” Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc quay sang nhìn anh ta, “Không phải đã chôn mìn xong rồi sao?” Công việc chuẩn bị đã làm xong hết rồi, ngày mai chỉ đợi tên thủ lĩnh cướp biển đạp một cái, không phải xong chuyện à? Kiều Duy lại mím mím chặt môi, lắc đầu, “Không, không đơn giản như vậy đâu, cậu không thấy chỉ có một mình Lý Kiều trở lại à?” “Tôi thấy, nhưng như thế thì sao?” Nghiêm Hoài Vũ không hề hiểu ý trong lời nói của Kiều Duy.
“Chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến đi.” Gió đêm lạnh như cắt da cắt thịt.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên đường rất lâu, đến khi hơi ấm trên người hoàn toàn bị gió lạnh thổi hết, cô mới đứng dậy nhìn con đường chôn vô số mìn trước mặt.
Hai bên đường đều là những vạt đất nghiêng nghiêng, bởi vì quanh năm không có ai chăm nom nên cỏ dại mọc um tùm.
Đột nhiên, cô kiễng chân lên, thuận thể đạp lên sườn dốc, mượn lực leo lên trên.
Cô chậm rãi quét mắt qua cảnh tượng trước mắt, cuối cùng dừng lại tại một điểm.
Tầm nhìn trước mặt rộng rãi, lại vô cùng bí mật, sẽ là một điểm đánh lén cực tốt.
Cô đi nhanh đến chỗ đó, áp người xuống, phỏng theo dáng vẻ cầm súng, quả nhiên thu mọi tình hình vào trong mắt.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Cô lại trèo xuống sườn dốc, quay lại chỗ cũ, sau đó bắt đầu bận rộn.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Nhiên đi ra khỏi khu mình ở, đúng lúc gặp Lý Kiều ở trong sân.
Lý Kiêu thấy sắc mặt cô không tốt nhưng cũng không ngăn cô làm tay súng bắn tỉa.
Đám người lục tục đi ra, mỗi người cầm một khẩu súng, ngoại trừ Mã Tường, nhưng anh ta đang giữ Sử Tử.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghiêm Hoài Vũ lắc đầu, “Không phải thế.” Sao anh ta có thể hi vọng Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu như nước với lửa được, anh ta chỉ mong hai người có thể sống hòa thuận với nhau.
Mấy ngày trước, lúc hai người bọn họ bố trí chôn mìn, vì bất đồng ý kiến mà hằm hè nhau, anh ta chỉ sợ hai bà cố này sẽ đánh nhau.
Kiều Duy thấy anh ta lúc thì lắc đầu lúc thì cau mày, vỗ vai anh ta nói: “Được rồi, cậu nghĩ chuyện này còn không bằng nghĩ đến trận đánh trực diện ngày mai đi” Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc quay sang nhìn anh ta, “Không phải đã chôn mìn xong rồi sao?” Công việc chuẩn bị đã làm xong hết rồi, ngày mai chỉ đợi tên thủ lĩnh cướp biển đạp một cái, không phải xong chuyện à? Kiều Duy lại mím mím chặt môi, lắc đầu, “Không, không đơn giản như vậy đâu, cậu không thấy chỉ có một mình Lý Kiều trở lại à?” “Tôi thấy, nhưng như thế thì sao?” Nghiêm Hoài Vũ không hề hiểu ý trong lời nói của Kiều Duy.
“Chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến đi.” Gió đêm lạnh như cắt da cắt thịt.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên đường rất lâu, đến khi hơi ấm trên người hoàn toàn bị gió lạnh thổi hết, cô mới đứng dậy nhìn con đường chôn vô số mìn trước mặt.
Hai bên đường đều là những vạt đất nghiêng nghiêng, bởi vì quanh năm không có ai chăm nom nên cỏ dại mọc um tùm.
Đột nhiên, cô kiễng chân lên, thuận thể đạp lên sườn dốc, mượn lực leo lên trên.
Cô chậm rãi quét mắt qua cảnh tượng trước mắt, cuối cùng dừng lại tại một điểm.
Tầm nhìn trước mặt rộng rãi, lại vô cùng bí mật, sẽ là một điểm đánh lén cực tốt.
Cô đi nhanh đến chỗ đó, áp người xuống, phỏng theo dáng vẻ cầm súng, quả nhiên thu mọi tình hình vào trong mắt.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Cô lại trèo xuống sườn dốc, quay lại chỗ cũ, sau đó bắt đầu bận rộn.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Nhiên đi ra khỏi khu mình ở, đúng lúc gặp Lý Kiều ở trong sân.
Lý Kiêu thấy sắc mặt cô không tốt nhưng cũng không ngăn cô làm tay súng bắn tỉa.
Đám người lục tục đi ra, mỗi người cầm một khẩu súng, ngoại trừ Mã Tường, nhưng anh ta đang giữ Sử Tử.
Bình luận facebook