Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-918
Chương 918: Quỳ xuống cầu xin ngay trước mặt mọi người - làm mất mặt (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại
TV Nghĩ như thế nào? Còn có thể nghĩ như thế nào nữa
Cô nhảy xe thôi mà, không phải tự sát, có cần phải chuyện bé xé ra to như vậy không? Hơn nữa, tốn bao công sức cứu cô? Đâu có phải! Nếu như lúc đó anh ta có thể nổ súng sớm hơn Hoắc Mân, tại sao phải kéo dài lâu như vậy, để đến tận giây phút nguy cấp cuối cùng mới nổ súng giết hắn, chỉ sớm hơn cảnh sát có một giây
Nhiếp Nhiên thầm cười lạnh, nhận lấy bát cháo kia xì xụp ăn
Mạng là của mình, cô không làm khó mình đâu.
Thấy cô không nói gì ăn hết bát cháo, Hoắc Hoành nhận lấy cái bát không, thân thiết đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Có điều lần này vẫn rất xin lỗi vì để em bị cuốn vào chuyện này, còn để em bị thương nặng như vậy.” Nhiếp Nhiên không lên tiếng, định nhảy xuống giường bệnh, lại bị Hoắc Hoành chặn lại, “Đợi đã.” Sau đó, anh cúi xuống lấy một cái hộp ở dưới chân
Nhiếp Nhiên thấy anh mở hộp ra, một đôi bốt cổ thấp nằm im trong hộp giày
Trước đó vì tương đối với nền Lệ Xuyên Lâm chỉ mua cho cô một bộ quần áo, không mua giày, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Hoành tinh mắt phát hiện ra
“Em đi đôi dép này sẽ dễ bị lạnh.” Nói rồi, anh nắm lấy chân Nhiếp Nhiên, sau đó cầm giày đi vào cho cô
Ngón tay cái của anh có vết chai mỏng, chắc là do cầm súng quá lâu gây ra
Lúc anh cầm lòng bàn chân cô, Nhiếp Nhiên cau mày lại
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Chuẩn bị xong, Hoắc Hoành mới cho cô xuống
Đưa cô về đến nhà rồi nhưng người này lại không có ý rời đi, ngược lại y như nam chủ nhân luôn tay luôn chân, đầu tiên là mở lò sưởi trong phòng lên, sau đó sửa sang lại giường
Vừa rồi ở bệnh viện Nhiếp Nhiên ngủ một giấc, ra đầy mồ hôi, cảm thấy dấp dính muốn đi tắm
Nhưng cô còn chưa đi vào phòng tắm, đã bị Hoắc Hoành ngăn lại, “Vết thương của em không được dính nước, hai ngày này đừng tắm
Em mau lên giường nghỉ ngơi đi.” Nhiếp Nhiên nhìn cái xe lăn của anh ta chặn quá nửa cửa phòng tắm, cô đứng đó một lúc, quyết định thôi bỏ đi, dù sao đợi lát nữa Hoắc Hoành đi rồi, cô dậy tắm cũng được, cần gì phải lãng phí thời gian với anh ta
Hơn nữa, anh ta đang ở đây, cô cũng không yên tâm tắm ở bên trong
Ai ngờ cái tên này lại lì lợm không chịu đi.
Cô dựa vào giường, thỉnh thoảng lại nhìn người đàn ông ngồi ở cạnh giường, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh không đi à?” “Không đi, tôi sợ em ở một mình không có ai chăm sóc.” Hoắc Hoành thoải mái dựa vào xe lăn, cứ nhìn cô như vậy
“Tôi không sao rồi, không làm phiền ngài Hoắc nữa.” Vì bị thương ở eo, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nằm nghiêng, khiến cô chỉ có thể đối mặt với Hoắc Hoành
“Không phiền, chăm sóc em là chuyện quan trọng nhất.” Hoắc Hoành cúi người chỉnh lại góc chăn cho cô, sau đó lại ngồi xuống
Hoắc Hoành cứ ngồi như vậy chăm sóc cô cả đêm
Nhiếp Nhiên mở mắt ra là có thể thấy anh ta ngồi ở đó, y như pho tượng bất động
Mắt anh ta trầm tĩnh hơn cả bóng đêm, sâu mà u ám giống như cái động đen ngòm lúc nào cũng có thể hút hồn phách của người khác vào khiến cô không sao ngủ yên được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
TV Nghĩ như thế nào? Còn có thể nghĩ như thế nào nữa
Cô nhảy xe thôi mà, không phải tự sát, có cần phải chuyện bé xé ra to như vậy không? Hơn nữa, tốn bao công sức cứu cô? Đâu có phải! Nếu như lúc đó anh ta có thể nổ súng sớm hơn Hoắc Mân, tại sao phải kéo dài lâu như vậy, để đến tận giây phút nguy cấp cuối cùng mới nổ súng giết hắn, chỉ sớm hơn cảnh sát có một giây
Nhiếp Nhiên thầm cười lạnh, nhận lấy bát cháo kia xì xụp ăn
Mạng là của mình, cô không làm khó mình đâu.
Thấy cô không nói gì ăn hết bát cháo, Hoắc Hoành nhận lấy cái bát không, thân thiết đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Có điều lần này vẫn rất xin lỗi vì để em bị cuốn vào chuyện này, còn để em bị thương nặng như vậy.” Nhiếp Nhiên không lên tiếng, định nhảy xuống giường bệnh, lại bị Hoắc Hoành chặn lại, “Đợi đã.” Sau đó, anh cúi xuống lấy một cái hộp ở dưới chân
Nhiếp Nhiên thấy anh mở hộp ra, một đôi bốt cổ thấp nằm im trong hộp giày
Trước đó vì tương đối với nền Lệ Xuyên Lâm chỉ mua cho cô một bộ quần áo, không mua giày, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Hoành tinh mắt phát hiện ra
“Em đi đôi dép này sẽ dễ bị lạnh.” Nói rồi, anh nắm lấy chân Nhiếp Nhiên, sau đó cầm giày đi vào cho cô
Ngón tay cái của anh có vết chai mỏng, chắc là do cầm súng quá lâu gây ra
Lúc anh cầm lòng bàn chân cô, Nhiếp Nhiên cau mày lại
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Chuẩn bị xong, Hoắc Hoành mới cho cô xuống
Đưa cô về đến nhà rồi nhưng người này lại không có ý rời đi, ngược lại y như nam chủ nhân luôn tay luôn chân, đầu tiên là mở lò sưởi trong phòng lên, sau đó sửa sang lại giường
Vừa rồi ở bệnh viện Nhiếp Nhiên ngủ một giấc, ra đầy mồ hôi, cảm thấy dấp dính muốn đi tắm
Nhưng cô còn chưa đi vào phòng tắm, đã bị Hoắc Hoành ngăn lại, “Vết thương của em không được dính nước, hai ngày này đừng tắm
Em mau lên giường nghỉ ngơi đi.” Nhiếp Nhiên nhìn cái xe lăn của anh ta chặn quá nửa cửa phòng tắm, cô đứng đó một lúc, quyết định thôi bỏ đi, dù sao đợi lát nữa Hoắc Hoành đi rồi, cô dậy tắm cũng được, cần gì phải lãng phí thời gian với anh ta
Hơn nữa, anh ta đang ở đây, cô cũng không yên tâm tắm ở bên trong
Ai ngờ cái tên này lại lì lợm không chịu đi.
Cô dựa vào giường, thỉnh thoảng lại nhìn người đàn ông ngồi ở cạnh giường, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh không đi à?” “Không đi, tôi sợ em ở một mình không có ai chăm sóc.” Hoắc Hoành thoải mái dựa vào xe lăn, cứ nhìn cô như vậy
“Tôi không sao rồi, không làm phiền ngài Hoắc nữa.” Vì bị thương ở eo, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nằm nghiêng, khiến cô chỉ có thể đối mặt với Hoắc Hoành
“Không phiền, chăm sóc em là chuyện quan trọng nhất.” Hoắc Hoành cúi người chỉnh lại góc chăn cho cô, sau đó lại ngồi xuống
Hoắc Hoành cứ ngồi như vậy chăm sóc cô cả đêm
Nhiếp Nhiên mở mắt ra là có thể thấy anh ta ngồi ở đó, y như pho tượng bất động
Mắt anh ta trầm tĩnh hơn cả bóng đêm, sâu mà u ám giống như cái động đen ngòm lúc nào cũng có thể hút hồn phách của người khác vào khiến cô không sao ngủ yên được.
Bình luận facebook