Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-947
Chương 947: Nơi này không phải là lớp học, sẩy tay là sẽ chết (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tên nhóc này đúng là được mình cưng chiều quá mức, không biết nặng nhẹ!
“Đợi mẹ con khỏi rồi, con lập tức cút đến trường quân đội cho ba, đỡ cho mẹ con nhìn thấy con lại phiền muộn trong lòng!” Nhiếp Thành Thắng tức giận nói với Nhiếp Dập
Nhiếp Nhiên do dự nói: “Như vậy không ổn đâu ba, ngộ nhỡ dì Diệp vừa khá hơn, lại nghe tin dữ em trai phải đi, con sợ dì ấy lại phát bệnh.” Nhiếp Thành Thắng cau mày: “Con nói không sai, vậy thì mấy hôm nữa đưa nó đi, tránh cho mẹ nó vừa tỉnh dậy nhìn thấy nó lại bị kích động.” Nhiếp Thành Thắng nói xong tức giận đi đến cầu thang hút thuốc, Nhiếp Dập nghe được số phận tiếp theo của mình thì không khóc không làm ầm lên mà rưng rưng nước mắt đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, khuôn mặt nhỏ béo múp vô cùng bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, nó nghiến răng nói với cô ba chữ: “Tôi hận chị!”
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cùng với tâm trạng lộ ra trong mắt kia đủ để thấy nó rất hận cô
Nhưng vậy thì đã sao, mặc dù mục tiêu của cô là Diệp Trần, nhưng thằng nhóc này không chỉ bất kính với cô, còn dám đẩy cô xuống tầng
Chỉ riêng hành động này thôi là nó đã nên đến trường quân đội chịu khổ cho nhớ lâu rồi
“Ừm, chị biết.” Nhiếp Nhiên gật đầu, mỉm cười
Nhiếp Dập thở hổn hển, lại quay về trong góc ngồi xổm xuống đợi
Sau khoảng ba tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ Hoàng đi ra
Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Dập vội vàng chạy lên, hỏi: “Không sao chứ?” “Vẫn ổn, phẫu thuật rất thành công, chỉ là thật sự không thể để bị kích động nữa, nếu không tôi sẽ bó tay.” Bác sĩ Hoàng thành khẩn nói với Nhiếp Thành Thắng
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Được, tôi biết rồi.” Giường bệnh nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Trần ngủ mê man
“Tôi tiêm thuốc an thần cho bà ấy cho nên sẽ không tỉnh lại ngay đâu.” Bác sĩ Hoàng vừa ghi chép vào số phẫu thuật vừa nói với bọn họ: “Mọi người cần kiên nhẫn, cơ thể bệnh nhân rất yếu, nhớ không cho bà ấy ăn đồ dầu mỡ, cổ găng thanh đạm hết mức.” Nhiếp Thành Thắng ghi hết những gì cần chú ý lại, sau đó mới đi theo y tá đến phòng bệnh VIP
Sau khi thu xếp xong xuôi tất cả, Nhiếp Thành Thắng bảo chị Lưu nấu ít đồ thanh đạm mang đến
Vì đơn vị có chuyện nên ông ta phải đến đó, vốn dĩ muốn tiện đường đưa Nhiếp Dập và Nhiếp Nhiên về nhưng Nhiếp Dập chết cũng không chịu rời đi
Nhiếp Thành Thắng thấy nó lại bướng bỉnh, lửa giận trong lòng khó khăn lắm mới nguôi ngoai lại bừng lên.
“Con không để mẹ con ở một mình được, con phải ở bên mẹ!” Nhiếp Dập bấu chặt khe giường, nhìn chằm chằm Diệp Trân trên giường bệnh
Nhiếp Thành Thắng nghĩ nếu tên nhóc này đến trường quân đội thì sẽ rất lâu không về nhà nên không đành lòng, vì vậy ra lệnh cho nó phải ngoan ngoãn về nhà trước bữa tối, sau đó dẫn Nhiếp Nhiên rời khỏi bệnh viện
Lần này Diệp Trận tức giận hai lần lại thêm hộc máu, thân thể yếu ớt nằm trong bệnh viện khoảng ba ngày ba đêm mới tỉnh lại
Nhiếp Thành Thắng chạy qua chạy lại giữa đơn vị và bệnh viện, bận đến nỗi lao lực, suýt nữa cũng bị bệnh theo
“Dập Dập đâu!” Diệp Trận mở mắt ra, câu đầu tiên là liên quan tới Nhiếp Dập
Bởi vì sau khi Diệp Trận ra khỏi phòng phẫu thuật, Nhiếp Thành Thắng lập tức liên lạc với trường học cho nên mấy ngày nay Nhiếp Dập đều ở nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đăng ký
Nhiếp Thành Thắng không muốn nói cho bà ta biết, sợ bà ta lại bị kích động, cho nên chỉ chỉnh lại chọn cho bà ta, nói: “Bà cứ nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói là không thể chịu thêm kích động nữa.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đợi mẹ con khỏi rồi, con lập tức cút đến trường quân đội cho ba, đỡ cho mẹ con nhìn thấy con lại phiền muộn trong lòng!” Nhiếp Thành Thắng tức giận nói với Nhiếp Dập
Nhiếp Nhiên do dự nói: “Như vậy không ổn đâu ba, ngộ nhỡ dì Diệp vừa khá hơn, lại nghe tin dữ em trai phải đi, con sợ dì ấy lại phát bệnh.” Nhiếp Thành Thắng cau mày: “Con nói không sai, vậy thì mấy hôm nữa đưa nó đi, tránh cho mẹ nó vừa tỉnh dậy nhìn thấy nó lại bị kích động.” Nhiếp Thành Thắng nói xong tức giận đi đến cầu thang hút thuốc, Nhiếp Dập nghe được số phận tiếp theo của mình thì không khóc không làm ầm lên mà rưng rưng nước mắt đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, khuôn mặt nhỏ béo múp vô cùng bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, nó nghiến răng nói với cô ba chữ: “Tôi hận chị!”
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cùng với tâm trạng lộ ra trong mắt kia đủ để thấy nó rất hận cô
Nhưng vậy thì đã sao, mặc dù mục tiêu của cô là Diệp Trần, nhưng thằng nhóc này không chỉ bất kính với cô, còn dám đẩy cô xuống tầng
Chỉ riêng hành động này thôi là nó đã nên đến trường quân đội chịu khổ cho nhớ lâu rồi
“Ừm, chị biết.” Nhiếp Nhiên gật đầu, mỉm cười
Nhiếp Dập thở hổn hển, lại quay về trong góc ngồi xổm xuống đợi
Sau khoảng ba tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ Hoàng đi ra
Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Dập vội vàng chạy lên, hỏi: “Không sao chứ?” “Vẫn ổn, phẫu thuật rất thành công, chỉ là thật sự không thể để bị kích động nữa, nếu không tôi sẽ bó tay.” Bác sĩ Hoàng thành khẩn nói với Nhiếp Thành Thắng
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Được, tôi biết rồi.” Giường bệnh nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Trần ngủ mê man
“Tôi tiêm thuốc an thần cho bà ấy cho nên sẽ không tỉnh lại ngay đâu.” Bác sĩ Hoàng vừa ghi chép vào số phẫu thuật vừa nói với bọn họ: “Mọi người cần kiên nhẫn, cơ thể bệnh nhân rất yếu, nhớ không cho bà ấy ăn đồ dầu mỡ, cổ găng thanh đạm hết mức.” Nhiếp Thành Thắng ghi hết những gì cần chú ý lại, sau đó mới đi theo y tá đến phòng bệnh VIP
Sau khi thu xếp xong xuôi tất cả, Nhiếp Thành Thắng bảo chị Lưu nấu ít đồ thanh đạm mang đến
Vì đơn vị có chuyện nên ông ta phải đến đó, vốn dĩ muốn tiện đường đưa Nhiếp Dập và Nhiếp Nhiên về nhưng Nhiếp Dập chết cũng không chịu rời đi
Nhiếp Thành Thắng thấy nó lại bướng bỉnh, lửa giận trong lòng khó khăn lắm mới nguôi ngoai lại bừng lên.
“Con không để mẹ con ở một mình được, con phải ở bên mẹ!” Nhiếp Dập bấu chặt khe giường, nhìn chằm chằm Diệp Trân trên giường bệnh
Nhiếp Thành Thắng nghĩ nếu tên nhóc này đến trường quân đội thì sẽ rất lâu không về nhà nên không đành lòng, vì vậy ra lệnh cho nó phải ngoan ngoãn về nhà trước bữa tối, sau đó dẫn Nhiếp Nhiên rời khỏi bệnh viện
Lần này Diệp Trận tức giận hai lần lại thêm hộc máu, thân thể yếu ớt nằm trong bệnh viện khoảng ba ngày ba đêm mới tỉnh lại
Nhiếp Thành Thắng chạy qua chạy lại giữa đơn vị và bệnh viện, bận đến nỗi lao lực, suýt nữa cũng bị bệnh theo
“Dập Dập đâu!” Diệp Trận mở mắt ra, câu đầu tiên là liên quan tới Nhiếp Dập
Bởi vì sau khi Diệp Trận ra khỏi phòng phẫu thuật, Nhiếp Thành Thắng lập tức liên lạc với trường học cho nên mấy ngày nay Nhiếp Dập đều ở nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đăng ký
Nhiếp Thành Thắng không muốn nói cho bà ta biết, sợ bà ta lại bị kích động, cho nên chỉ chỉnh lại chọn cho bà ta, nói: “Bà cứ nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói là không thể chịu thêm kích động nữa.”
Bình luận facebook