Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-94
Chương 94: Có người là một cái bẫy!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thật sự là lúc đầu chọn cô vì cô nhanh nhẹn thông minh khá phù hợp với yêu cầu
Nhưng sau khi cô nhận nhiệm vụ, những chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh hết lần này đến lần khác phát khiến anh ta thật sự dao động.
Anh ta tự trách cứ bản thân đã quá qua loa, chọn một người mới chưa trải qua đời sống của đại đội tân binh để làm nhiệm vụ
Cho đến khi cô chống cự, từ chối thì anh ta càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, nên yêu cầu dùng nhiệm vụ lại.
Anh ta dùng sự an toàn ra làm cái cớ, không ngờ là bị cô nhìn thấy hết rồi.
Đúng là một cô gái không thể xem thường được! Phương Lượng nghe rõ câu chuyện mới hiểu được nguồn cơn của việc cô tức giận không phải là bị dừng nhiệm vụ một cách đột ngột, mà là do Lệ Xuyên Lâm không hề đặt niềm tin ở cô
Nhưng Lệ Xuyên Lâm là người có tinh thần làm việc vô cùng chuyên nghiệp, sao có thể làm như vậy chứ?
Lẽ nào...
Phương Lượng nhìn Lệ Xuyên Lâm trầm mặc nãy giờ không nói một lời, chờ anh ta phản bác
Nhưng điều khiển Phương Lượng không ngờ tới là, Lệ Xuyển Lâm không hề nói một câu phản bác nào, trái lại anh ta lại bình tĩnh nói một câu: “Sau này tôi sẽ để Phương Lượng làm người liên lạc với cổ, như thể cô có thể nghe điện thoại được chưa?
Đây chính là ngầm thừa nhận sao? Phương Lượng vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Xuyên Lâm
“Anh điên à? Đây là vụ án mà anh đã bỏ bao nhiêu công sức và thời gian suốt bốn năm để điều tra
Sao anh có thể bỏ được chứ?”
“Sai thì là sai rồi, không nên dùng thời gian làm cái cớ bào chữa cho bản thân.”
Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chuyển chiếc điện thoại qua
Nhiếp Nhiên nhíu mày cười nhạt, nhận lấy chiếc điện thoại.
Cô mở thông báo ra thì thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại gọi đến lại là một số lạ.
“Số điện thoại của ai đây?”
“Cô không biết đây là số của Hoắc Hoành sao?”
Lệ Xuyên Lâm luôn nghĩ là cô biết, còn nghĩ về quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng giờ mới biết Nhiếp Nhiên vốn dĩ không biết gì cả.
Vậy anh ta gọi đến làm gì?
Thế nhưng sau khi Nhiếp Nhiên biết điện thoại của Hoắc Hoành thì trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên
Sao Hoắc Hoành lại gọi cho cô chứ? Trước khi cô rời công ty, Hoắc Hoành còn có vẻ không thèm để ý để có cơ mà.
Ôm thắc mắc trong lòng, Nhiếp Nhiên lấy điện thoại ra gọi lại, vừa mới đổ chuông được hai tiếng, đầu bên kia đã nghe thấy giọng Hoắc Hoành
“Vì sao mấy ngày nay tôi gọi cho cô, cô đều không nghe máy?”
“Ngài Hoắc? Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi đang...” Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng và Lệ Xuyên Lâm, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đang ở quê, bởi vì có một số việc phải giải quyết nên mấy ngày nay tôi bận đến nỗi không để ý đến điện thoại”
Đầu bên kia ngưng lại vài giây, sau đó Hoắc Hoành tiếp tục hỏi: “Đưa địa chỉ nhà cô cho tôi, bây giờ tôi đang ở Nam Thành, quê của cô.” Cái gì?
Ba người cùng lặng thinh
Hoắc Hoành quả nhiên là tìm đến rồi
Trời ơi! Lúc này Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là trở tay không kịp
“Bây giờ tôi thực sự là không tiện để đón tiếp ngài.”
đầu bên kia, giọng của Hoắc Hoành trầm ấm, dường như còn chứa đựng ý cười “Quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải cần tiếp đón sao?”
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì bất giác quay ra nhìn hai người kia, quả nhiên ánh mắt của hai người kia như rà soát trên người cổ.
Cô cười ha ha hai tiếng: “..
Ngài Hoắc thật là hay đùa quá!” “Từ trước tới giờ tôi không hề có ý đùa với cô.” Lời nói như có một dòng điện nhẹ chạy qua, vừa trầm ấm vừa yêu chiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Có phải hôm nay Hoắc Hoành không được uống thuốc?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng sau khi cô nhận nhiệm vụ, những chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh hết lần này đến lần khác phát khiến anh ta thật sự dao động.
Anh ta tự trách cứ bản thân đã quá qua loa, chọn một người mới chưa trải qua đời sống của đại đội tân binh để làm nhiệm vụ
Cho đến khi cô chống cự, từ chối thì anh ta càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, nên yêu cầu dùng nhiệm vụ lại.
Anh ta dùng sự an toàn ra làm cái cớ, không ngờ là bị cô nhìn thấy hết rồi.
Đúng là một cô gái không thể xem thường được! Phương Lượng nghe rõ câu chuyện mới hiểu được nguồn cơn của việc cô tức giận không phải là bị dừng nhiệm vụ một cách đột ngột, mà là do Lệ Xuyên Lâm không hề đặt niềm tin ở cô
Nhưng Lệ Xuyên Lâm là người có tinh thần làm việc vô cùng chuyên nghiệp, sao có thể làm như vậy chứ?
Lẽ nào...
Phương Lượng nhìn Lệ Xuyên Lâm trầm mặc nãy giờ không nói một lời, chờ anh ta phản bác
Nhưng điều khiển Phương Lượng không ngờ tới là, Lệ Xuyển Lâm không hề nói một câu phản bác nào, trái lại anh ta lại bình tĩnh nói một câu: “Sau này tôi sẽ để Phương Lượng làm người liên lạc với cổ, như thể cô có thể nghe điện thoại được chưa?
Đây chính là ngầm thừa nhận sao? Phương Lượng vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Xuyên Lâm
“Anh điên à? Đây là vụ án mà anh đã bỏ bao nhiêu công sức và thời gian suốt bốn năm để điều tra
Sao anh có thể bỏ được chứ?”
“Sai thì là sai rồi, không nên dùng thời gian làm cái cớ bào chữa cho bản thân.”
Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chuyển chiếc điện thoại qua
Nhiếp Nhiên nhíu mày cười nhạt, nhận lấy chiếc điện thoại.
Cô mở thông báo ra thì thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại gọi đến lại là một số lạ.
“Số điện thoại của ai đây?”
“Cô không biết đây là số của Hoắc Hoành sao?”
Lệ Xuyên Lâm luôn nghĩ là cô biết, còn nghĩ về quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng giờ mới biết Nhiếp Nhiên vốn dĩ không biết gì cả.
Vậy anh ta gọi đến làm gì?
Thế nhưng sau khi Nhiếp Nhiên biết điện thoại của Hoắc Hoành thì trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên
Sao Hoắc Hoành lại gọi cho cô chứ? Trước khi cô rời công ty, Hoắc Hoành còn có vẻ không thèm để ý để có cơ mà.
Ôm thắc mắc trong lòng, Nhiếp Nhiên lấy điện thoại ra gọi lại, vừa mới đổ chuông được hai tiếng, đầu bên kia đã nghe thấy giọng Hoắc Hoành
“Vì sao mấy ngày nay tôi gọi cho cô, cô đều không nghe máy?”
“Ngài Hoắc? Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi đang...” Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng và Lệ Xuyên Lâm, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đang ở quê, bởi vì có một số việc phải giải quyết nên mấy ngày nay tôi bận đến nỗi không để ý đến điện thoại”
Đầu bên kia ngưng lại vài giây, sau đó Hoắc Hoành tiếp tục hỏi: “Đưa địa chỉ nhà cô cho tôi, bây giờ tôi đang ở Nam Thành, quê của cô.” Cái gì?
Ba người cùng lặng thinh
Hoắc Hoành quả nhiên là tìm đến rồi
Trời ơi! Lúc này Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là trở tay không kịp
“Bây giờ tôi thực sự là không tiện để đón tiếp ngài.”
đầu bên kia, giọng của Hoắc Hoành trầm ấm, dường như còn chứa đựng ý cười “Quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải cần tiếp đón sao?”
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì bất giác quay ra nhìn hai người kia, quả nhiên ánh mắt của hai người kia như rà soát trên người cổ.
Cô cười ha ha hai tiếng: “..
Ngài Hoắc thật là hay đùa quá!” “Từ trước tới giờ tôi không hề có ý đùa với cô.” Lời nói như có một dòng điện nhẹ chạy qua, vừa trầm ấm vừa yêu chiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Có phải hôm nay Hoắc Hoành không được uống thuốc?
Bình luận facebook