• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân Full 1 (1 Viewer)

  • cung-chieu-co-vo-quan-nhan-960

Chương 960: Tôi tin các anh hơn tin bọn họ (3)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86350.png

Xem ảnh 2
86350_2.png
Ra khỏi trường học, Nhiếp Nhiên nói với lái xe lí do, sau đó bảo anh ta chở mình đi ăn trước.



Giờ đang là bốn rưỡi chiều, chờ Nhiếp Dập bị phạt đứng rồi chạy xong thì cũng phải tới bây giờ hơn, nếu cô mà chờ đến lúc đó chắc sẽ đói chết mất.



Cô ngồi trong xe, đang định tìm một nhà hàng để giải quyết vấn đề no bụng thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.



Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua, số điện thoại hiển thị là của Nhiếp Thành Thắng, cổ hơi nhếch môi cười, thầm nói: Nhiếp Dập, không thể trách chị được rồi, đây là em tự làm tự chịu đấy nhé! Sau khi bấm nghe máy, giọng Nhiếp Thành Thắng vang lên ở đầu bên kia: “Có chuyện gì thế? Sao bên chỗ trường quân đội lại nói em trai con gọi con là kẻ bắt cóc ở trong trường?” “Vâng, nhưng giờ đã ổn hết rồi ạ! Chắc em ấy không thấy ba mẹ đi đón nên trong lòng không vui, muốn trút giận thôi.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ rất vị tha.



Quả nhiên, Nhiếp Thành Thắng nghe Nhiếp Nhiên nói như thế liền nổi nóng: “Thằng nhóc này càng ngày càng không biết phép tắc, để rồi về nhà xem ba dạy bảo nó thế nào?” Nhiếp Nhiên tiếp tục khuyên: “Thôi đi ba, em ấy cũng bị phạt rồi mà.” “Bị phạt? Có chuyện gì sao?” Nhiếp Thành Thắng vừa nghe thấy con trai bảo bối của mình bị phạt thì cao giọng hỏi.



Nhiếp Nhiên cười trào phúng, thấy chưa, cho dù miệng ông ta thì bảo sẽ dạy dỗ con trai, nhưng đến cuối cùng vẫn rất thương xót nó.



“Đúng thế ạ, vì em ấy nói dối con là kẻ bắt cóc, trái với nội quy của trường học nên bị phạt đứng.



Ôi...” Nói tới đây, Nhiếp Nhiên còn có ý thở dài.



“Đáng đời nó! Chị có lòng tốt đi đón về nhà mà còn dám nói như thế, đúng là làm mất mặt ba rồi!” Nhiếp Nhiên như sực nhớ ra: “À đúng rồi, ba à, nói tới về nhà, có lẽ tối nay không về được rồi ạ.



Chờ em ấy hoàn thành hình phạt xong chắc cũng phải hơn chín giờ mất, con định cùng em ấy ở lại thành phố A một đêm, để em ấy được nghỉ ngơi.



Dù sao giờ về nhà cũng không có người mà.” “Sao trong nhà lại không có ai chứ?” Nhiếp Nhiên giả vờ ngạc nhiên: “Ba không biết ạ? Hôm đó, sau khi ba đi rồi, con lên phòng nghỉ ngơi, tình huống sau đó con cũng không rõ ràng lắm.



Chỉ biết sau khi dì được đưa đi viện thì cũng dẫn theo hết người giúp việc trong nhà đi cùng, mấy hôm nay ở nhà chỉ có mình con thôi.” Nhiếp Thành Thắng tức tối quát lên: “Cái gì? Ba không biết chuyện này! Mụ đàn bà chết tiệt này đang làm cái gì thể không biết! Lại không để lại cho con một người giúp việc nào! Vậy mấy hôm nay con ăn gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom