Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-97
Chương 97: Trò chơi sắp kết thúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhiếp Dập chưa bao giờ thấy Nhiếp Thành Thắng giận dữ như vậy, nó không nhịn được nuốt nước miếng
IV Bị nhiều người nhìn vào mình như thế nhưng nó vẫn cứng miệng nói: “Con..
con..
con lại không nói sai! Vốn dĩ chính là như thế! Nếu không sao con chưa bao giờ gặp mẹ nó!” “Con im miệng cho ba!” Nhiếp Thành Thăng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, ánh mắt kia như chỉ muốn treo ngược Nhiếp Dập lên đánh một trận
Nhiếp Dập thấy thế, không biết tại sao cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng cũng không dám nói tiếp
“Xin lỗi anh Uông, trẻ con không hiểu chuyện cho nên ăn nói linh tinh
Thằng bé này được chiều quá rồi, Uông Minh Hạo nhà anh không sai!” Nhiếp Thành Thắng điều chỉnh lại tâm trạng, xin lỗi hai ba con nhà họ Uông, “Minh Hạo, lần sau Nhiếp Dập còn nói linh tinh, cháu cứ đánh chết nó cho bác!” Nhiếp Dập vừa định kháng nghị, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Thành Thắng thì lập tức ngậm mồm lại
“Thật sự xin lỗi anh Uông, thằng bé này bị tôi chiều hư rồi, càng ngày càng không hiểu quy củ, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó.” Uông Phủ chỉ cười bày tỏ lời trẻ con nói không coi là thật, mặc dù ngoài miệng nói không sao, thế nhưng ai cũng thấy vẻ mặt ông không được tốt lắm
Khó khăn lắm mới tiễn được hai ba con bọn họ đi, mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức sầm lại
Ông ta đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Nhiếp Dập, “Theo ba về nhà!” Sau đó, ông ta quay người đi vào trong xe của mình, nhưng đi được một nửa lại quay đầu gọi Nhiếp Nhiên đang đứng dưới cây: “Con cũng lên xe.” Ba người ngồi lên xe, Nhiếp Dập thấy sắc mặt Nhiếp Thành Thắng xanh mát nên chỉ đành cố gắng nín khóc, mà Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ thì vẫn thản nhiên bình tĩnh, không hề bị bầu không khí nặng nề trong xe ảnh hưởng
đên.
Cuối cùng xe cũng dừng lại
Nhiếp Dập nhảy xuống đầu tiên, sau đó hùng hùng hổ hổ mang tiếng khóc kìm nén đã lâu vào trong nhà tìm Diệp Trân
Lúc bước từ trên xe xuống, Nhiếp Nhiên thấy rõ ràng sắc mặt Nhiếp Thành Thắng lại đen thêm, trong lòng chỉ cảm thấy Nhiếp béo đúng là chẳng có chút mắt nhìn nào cả
Cô ôm tâm trạng xem kịch vui, nhàn nhã đi theo Nhiếp Thành Thắng vào nhà, thấy Nhiếp Dập đang ôm Diệp Trận gào khóc
Diệp Trân đau lòng ôm nó, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế? Sao lại khóc rồi?” “Bọn họ đánh con, ba còn mắng con, không công bằng!” Nhiếp Dập nhăn mặt lại tủi thân tố cáo
Câu nói này đã phá vỡ sự kiềm chế đến cực hạn của Nhiếp Thành Thắng, ông ta chỉ Nhiếp Dập gầm lên, “Con quỳ xuống cho ba!” Tiếng quát đinh tai nhức óc đó làm người khác chẩn động.
“Con không muốn, tại sao con phải quỳ, con lại không làm gì sai!” Nhiếp Dập đứng ở bên cạnh Diệp Trân, giống như có chỗ dựa vững chắc, lập tức có dũng khí mạnh miệng hơn
“Con còn không làm gì sai à?” Nhiếp Thành Thắng giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên tay, lửa giận bừng cháy trong mắt
Diệp Trận chưa từng thấy Nhiếp Thành Thắng tức giận như vậy, vô cùng tò mò, “Rốt cuộc làm sao thế?” Ai có thể nói cho bà ta biết vì sao hai ba con này lại bắt đầu om sòm rồi không? “Em trai nói Uông Minh Hạo có mẹ sinh không có mẹ nuôi.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói.
Hóa ra là vậy, mặc dù con trai nhà mình nói hơi khó nghe một chút, nhưng cũng là sự thật
“Nhiếp Dập, cho dù con bị đánh cũng không thể nói như vậy được.” Bà ta dạy dỗ cho có.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
IV Bị nhiều người nhìn vào mình như thế nhưng nó vẫn cứng miệng nói: “Con..
con..
con lại không nói sai! Vốn dĩ chính là như thế! Nếu không sao con chưa bao giờ gặp mẹ nó!” “Con im miệng cho ba!” Nhiếp Thành Thăng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, ánh mắt kia như chỉ muốn treo ngược Nhiếp Dập lên đánh một trận
Nhiếp Dập thấy thế, không biết tại sao cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng cũng không dám nói tiếp
“Xin lỗi anh Uông, trẻ con không hiểu chuyện cho nên ăn nói linh tinh
Thằng bé này được chiều quá rồi, Uông Minh Hạo nhà anh không sai!” Nhiếp Thành Thắng điều chỉnh lại tâm trạng, xin lỗi hai ba con nhà họ Uông, “Minh Hạo, lần sau Nhiếp Dập còn nói linh tinh, cháu cứ đánh chết nó cho bác!” Nhiếp Dập vừa định kháng nghị, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Thành Thắng thì lập tức ngậm mồm lại
“Thật sự xin lỗi anh Uông, thằng bé này bị tôi chiều hư rồi, càng ngày càng không hiểu quy củ, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó.” Uông Phủ chỉ cười bày tỏ lời trẻ con nói không coi là thật, mặc dù ngoài miệng nói không sao, thế nhưng ai cũng thấy vẻ mặt ông không được tốt lắm
Khó khăn lắm mới tiễn được hai ba con bọn họ đi, mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức sầm lại
Ông ta đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Nhiếp Dập, “Theo ba về nhà!” Sau đó, ông ta quay người đi vào trong xe của mình, nhưng đi được một nửa lại quay đầu gọi Nhiếp Nhiên đang đứng dưới cây: “Con cũng lên xe.” Ba người ngồi lên xe, Nhiếp Dập thấy sắc mặt Nhiếp Thành Thắng xanh mát nên chỉ đành cố gắng nín khóc, mà Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ thì vẫn thản nhiên bình tĩnh, không hề bị bầu không khí nặng nề trong xe ảnh hưởng
đên.
Cuối cùng xe cũng dừng lại
Nhiếp Dập nhảy xuống đầu tiên, sau đó hùng hùng hổ hổ mang tiếng khóc kìm nén đã lâu vào trong nhà tìm Diệp Trân
Lúc bước từ trên xe xuống, Nhiếp Nhiên thấy rõ ràng sắc mặt Nhiếp Thành Thắng lại đen thêm, trong lòng chỉ cảm thấy Nhiếp béo đúng là chẳng có chút mắt nhìn nào cả
Cô ôm tâm trạng xem kịch vui, nhàn nhã đi theo Nhiếp Thành Thắng vào nhà, thấy Nhiếp Dập đang ôm Diệp Trận gào khóc
Diệp Trân đau lòng ôm nó, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế? Sao lại khóc rồi?” “Bọn họ đánh con, ba còn mắng con, không công bằng!” Nhiếp Dập nhăn mặt lại tủi thân tố cáo
Câu nói này đã phá vỡ sự kiềm chế đến cực hạn của Nhiếp Thành Thắng, ông ta chỉ Nhiếp Dập gầm lên, “Con quỳ xuống cho ba!” Tiếng quát đinh tai nhức óc đó làm người khác chẩn động.
“Con không muốn, tại sao con phải quỳ, con lại không làm gì sai!” Nhiếp Dập đứng ở bên cạnh Diệp Trân, giống như có chỗ dựa vững chắc, lập tức có dũng khí mạnh miệng hơn
“Con còn không làm gì sai à?” Nhiếp Thành Thắng giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên tay, lửa giận bừng cháy trong mắt
Diệp Trận chưa từng thấy Nhiếp Thành Thắng tức giận như vậy, vô cùng tò mò, “Rốt cuộc làm sao thế?” Ai có thể nói cho bà ta biết vì sao hai ba con này lại bắt đầu om sòm rồi không? “Em trai nói Uông Minh Hạo có mẹ sinh không có mẹ nuôi.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói.
Hóa ra là vậy, mặc dù con trai nhà mình nói hơi khó nghe một chút, nhưng cũng là sự thật
“Nhiếp Dập, cho dù con bị đánh cũng không thể nói như vậy được.” Bà ta dạy dỗ cho có.
Bình luận facebook