Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1016
Chương 1016
MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (5)
Đáng chết, Lâm Hoài đã chết rồi, tại sao Nhiếp Thành Thắng lại chỉ bị xử giáng chức!
Mất một người rồi mà cũng không đánh gục được Nhiếp Thành Thắng, đúng là không đáng cho Lâm Hoài!
Nhiếp Nhiên tức giận bất bình trở lại căn nhà gỗ nhỏ phía sau núi.
Cô ngồi im trong nhà gỗ, sắc trời ngoài cửa sổ từ mờ tối dần dần biến thành đen kịt.
Trong phòng đen sì, không có một chút ánh sáng nào.
Dương Thụ vẫn trông coi Lâm Hoài, người của đội dự bị đều tưởng cô vẫn đang nói chuyện trở về đơn vị với Lý Tông Dũng nên không ai quấy rầy cô.
Cô tưởng là lần này Nhiếp Thành Thắng chết chắc rồi, bồi thêm cái mạng của Lâm Hoài, cho dù Nhiếp Thành Thắng không phải lấy mạng đền mạng thì chắc cũng sẽ bị loại bỏ hoàn toàn, rồi nhà họ Nhiếp sụp đổ từ đây.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không thuận lợi như cô tưởng tượng.
Tất cả kích động của cô cuối cùng đều tan thành mây khói.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giải quyết Nhiếp Thành Thắng?
Bây giờ đã không đơn thuần là vì báo thù cho Nhiếp Nhiên nữa. Nhiếp Thành Thắng dám đánh cô, chỉ điều này thôi, cô cũng phải khiến Nhiếp Thành Thắng muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bóng đêm càng lúc càng dày, bên ngoài phòng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạc.
Đột nhiên bên ngoài cửa nhà gỗ vang lên một tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn ra ngoài.
Trong bóng đêm dày đặc, chỉ thấy một bóng người màu đen đứng ở cửa.
Nhiếp Nhiên theo bản năng sờ con dao quân đội ở thắt lưng mình, phòng bị nhìn chằm chằm bóng người đó.
Hai người không ai nói gì, cứ nhìn nhau như vậy.
Đúng lúc tay Nhiếp Nhiên nhúc nhích, người ở cửa đột nhiên khẽ cười, “Hóa ra em thích tự do như vậy.”
Bàn tay đặt bên eo của Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, sau đó buông ra, cô đứng lên thắp nến trong nhà gỗ, “Sao thế, không còn giám thị A Hổ, anh đi lại tự nhiên nhỉ?”
Dưới ánh nến, gương mặt dịu dàng bất ngờ xuất hiện.
“Đúng vậy, đây còn là công của em.” Hoắc Hoành cười đi vào. Lần này anh không dùng xe lăn, lại còn dùng thân phận Hoắc Hoành tới đây.
“Là anh ta muốn giết tôi nên tôi mới động thủ.”
Hoắc Hoành rất kinh ngạc với cách giải thích của cô, sau đó anh cười thoải mái hơn, ngay cả vẻ mặt cũng ôn hòa, “Tôi biết, tôi cũng không có ý trách em, vốn dĩ tôi đã muốn giải quyết cậu ta rồi.”
“Anh muốn bắt đầu chống lại Hoắc Khải Lãng à?”
Chẳng lẽ anh ta cũng xử lý xong chướng ngại vật Hoắc Chử rồi à?
Hoắc Hoành ngẩn ra, sau đó hiểu rõ, bật cười, “Không phải, vào lúc cậu ta muốn phóng hỏa thiêu em, tôi đã muốn giải quyết cậu ta rồi, nhưng tôi cảm thấy có lẽ em muốn tự tay giải quyết hơn cho nên giữ lại cho em.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Hoắc Hoành cười, hoàn toàn giống như không nghe được ý chế nhạo mình.
Nhiếp Nhiên thấy anh ngồi ngay ngắn ở đó, không lên tiếng, trong lòng vốn đã phiền muộn nên cô không khách sáo đuổi khách, “Anh còn việc gì nữa không? Không còn việc gì thì tôi đi ngủ đây.”
“Hôm nay em nói với tiểu đoàn trưởng như vậy là có ý gì?”
Nhiếp Nhiên rét run trong lòng, cô không ngờ Lý Tông Dũng lại sẽ nói chuyện này với anh ta. Vậy là anh ta vì chuyện này mới nhân lúc nửa đêm chạy đến đây?
Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi nói rất nhiều lời, tôi không nhớ.”
“Em nói ‘ông ta trị quân không nghiêm khiến một sĩ quan huấn luyện bỏ mạng, bây giờ ngài lại nói với tôi ông ta chỉ bị giáng chức thôi sao?’.” Hoắc Hoành nhắc lại lời cô không sót một chữ nào.
Nhiếp Nhiên âm thầm bĩu môi, Lý Tông Dũng chuyển lời thật nhanh, nhưng trên mặt vẫn giả ngu đến cùng hỏi: “Có sao? Tôi không nhớ.”
Hoắc Hoành thấy cô như vậy thì chỉ cười: “Thật ra thì chú ấy đang lừa em.”
Anh vừa nói như vậy, Nhiếp Nhiên đã nhảy lên khỏi giường, “Ông ta lừa tôi?”
Chẳng lẽ không chỉ đơn giản là giáng chức à?
MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (5)
Đáng chết, Lâm Hoài đã chết rồi, tại sao Nhiếp Thành Thắng lại chỉ bị xử giáng chức!
Mất một người rồi mà cũng không đánh gục được Nhiếp Thành Thắng, đúng là không đáng cho Lâm Hoài!
Nhiếp Nhiên tức giận bất bình trở lại căn nhà gỗ nhỏ phía sau núi.
Cô ngồi im trong nhà gỗ, sắc trời ngoài cửa sổ từ mờ tối dần dần biến thành đen kịt.
Trong phòng đen sì, không có một chút ánh sáng nào.
Dương Thụ vẫn trông coi Lâm Hoài, người của đội dự bị đều tưởng cô vẫn đang nói chuyện trở về đơn vị với Lý Tông Dũng nên không ai quấy rầy cô.
Cô tưởng là lần này Nhiếp Thành Thắng chết chắc rồi, bồi thêm cái mạng của Lâm Hoài, cho dù Nhiếp Thành Thắng không phải lấy mạng đền mạng thì chắc cũng sẽ bị loại bỏ hoàn toàn, rồi nhà họ Nhiếp sụp đổ từ đây.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không thuận lợi như cô tưởng tượng.
Tất cả kích động của cô cuối cùng đều tan thành mây khói.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giải quyết Nhiếp Thành Thắng?
Bây giờ đã không đơn thuần là vì báo thù cho Nhiếp Nhiên nữa. Nhiếp Thành Thắng dám đánh cô, chỉ điều này thôi, cô cũng phải khiến Nhiếp Thành Thắng muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bóng đêm càng lúc càng dày, bên ngoài phòng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạc.
Đột nhiên bên ngoài cửa nhà gỗ vang lên một tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn ra ngoài.
Trong bóng đêm dày đặc, chỉ thấy một bóng người màu đen đứng ở cửa.
Nhiếp Nhiên theo bản năng sờ con dao quân đội ở thắt lưng mình, phòng bị nhìn chằm chằm bóng người đó.
Hai người không ai nói gì, cứ nhìn nhau như vậy.
Đúng lúc tay Nhiếp Nhiên nhúc nhích, người ở cửa đột nhiên khẽ cười, “Hóa ra em thích tự do như vậy.”
Bàn tay đặt bên eo của Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, sau đó buông ra, cô đứng lên thắp nến trong nhà gỗ, “Sao thế, không còn giám thị A Hổ, anh đi lại tự nhiên nhỉ?”
Dưới ánh nến, gương mặt dịu dàng bất ngờ xuất hiện.
“Đúng vậy, đây còn là công của em.” Hoắc Hoành cười đi vào. Lần này anh không dùng xe lăn, lại còn dùng thân phận Hoắc Hoành tới đây.
“Là anh ta muốn giết tôi nên tôi mới động thủ.”
Hoắc Hoành rất kinh ngạc với cách giải thích của cô, sau đó anh cười thoải mái hơn, ngay cả vẻ mặt cũng ôn hòa, “Tôi biết, tôi cũng không có ý trách em, vốn dĩ tôi đã muốn giải quyết cậu ta rồi.”
“Anh muốn bắt đầu chống lại Hoắc Khải Lãng à?”
Chẳng lẽ anh ta cũng xử lý xong chướng ngại vật Hoắc Chử rồi à?
Hoắc Hoành ngẩn ra, sau đó hiểu rõ, bật cười, “Không phải, vào lúc cậu ta muốn phóng hỏa thiêu em, tôi đã muốn giải quyết cậu ta rồi, nhưng tôi cảm thấy có lẽ em muốn tự tay giải quyết hơn cho nên giữ lại cho em.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Hoắc Hoành cười, hoàn toàn giống như không nghe được ý chế nhạo mình.
Nhiếp Nhiên thấy anh ngồi ngay ngắn ở đó, không lên tiếng, trong lòng vốn đã phiền muộn nên cô không khách sáo đuổi khách, “Anh còn việc gì nữa không? Không còn việc gì thì tôi đi ngủ đây.”
“Hôm nay em nói với tiểu đoàn trưởng như vậy là có ý gì?”
Nhiếp Nhiên rét run trong lòng, cô không ngờ Lý Tông Dũng lại sẽ nói chuyện này với anh ta. Vậy là anh ta vì chuyện này mới nhân lúc nửa đêm chạy đến đây?
Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi nói rất nhiều lời, tôi không nhớ.”
“Em nói ‘ông ta trị quân không nghiêm khiến một sĩ quan huấn luyện bỏ mạng, bây giờ ngài lại nói với tôi ông ta chỉ bị giáng chức thôi sao?’.” Hoắc Hoành nhắc lại lời cô không sót một chữ nào.
Nhiếp Nhiên âm thầm bĩu môi, Lý Tông Dũng chuyển lời thật nhanh, nhưng trên mặt vẫn giả ngu đến cùng hỏi: “Có sao? Tôi không nhớ.”
Hoắc Hoành thấy cô như vậy thì chỉ cười: “Thật ra thì chú ấy đang lừa em.”
Anh vừa nói như vậy, Nhiếp Nhiên đã nhảy lên khỏi giường, “Ông ta lừa tôi?”
Chẳng lẽ không chỉ đơn giản là giáng chức à?
Bình luận facebook