Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1017
Chương 1017
ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (1)
Nhưng hi vọng vừa được mơ hồ dấy lên lại bị câu nói tiếp theo của Hoắc Hoành dập tắt hoàn toàn.
“Ừ, chuyện này chỉ cần tra rõ, nếu Nhiếp Thành Thắng thật sự vô tội, ông ta sẽ không bị giáng chức, cùng lắm là bị cảnh cáo mà thôi.”
Cái... cái gì?
Chỉ cảnh cáo?
“Vậy tại sao ông ta lại nói là giáng chức?” Nhiếp Nhiên quả thực không hiểu tại sao Lý Tông Dũng phải nói như vậy.
Cố ý dọa mình sao?
Nhưng mục đích dọa mình là cái gì?
Ánh mắt Hoắc Hoành lóe lên, anh cười giống như con hồ ly, “Bởi vì ông ấy định cho học trò là tôi một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng ông ấy không biết là ý muốn của mỹ nhân này không chỉ đơn giản là khiến Nhiếp Thành Thắng giáng chức.”
Vừa rồi Lý Tông Dũng gọi điện thoại cho anh, trong giọng nói hiển nhiên không hiểu hàm ý của Nhiếp Nhiên lắm, nhưng Hoắc Hoành thì lại hiểu rõ.
Quả nhiên anh nghĩ không sai, đúng là Nhiếp Nhiên có mục đích với Nhiếp Thành Thắng!
Vì vậy vừa thu xếp ổn thỏa với Phó lão đại xong, anh đã tìm cớ vội vàng qua đây tìm cô, anh cảm thấy đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình rồi.
“Nói đi, em muốn tôi giúp em thế nào?” Đôi mắt Hoắc Hoành bị ánh lửa chiếu lóe lên khiến Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Cô hỏi không mấy chắc chắn: “Anh muốn giúp tôi?”
Nhưng chưa đợi Hoắc Hoành gật đầu, Nhiếp Nhiên đã quả quyết từ chối: “Không, không cần, tôi không cần anh giúp.”
“Không có sự giúp đỡ của tôi, em không thể làm được chuyện em muốn.” Hoắc Hoành tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như không nghe được, hỏi thẳng: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu như ông ta không vô tội thì sẽ như thế nào?”
Hoắc Hoành thấy vẻ mặt cô nghiêm túc thì nụ cười trên mặt cũng bớt lại mấy phần, trả lời đơn giản: “Cách chức, giam giữ suốt đời.”
Giam giữ suốt đời?
Cái này hay!
Mắt Nhiếp Nhiên sáng lên, trong lòng bắt đầu tính kế xem phải hắt chậu nước bẩn này lên Nhiếp Thành Thắng như thế nào.
Hay là ban đêm đến phòng của Lưu Đức, tìm anh ta nói chuyện để xem có thể lật ngược lời khai không.
“Nhưng em không làm được.” Hoắc Hoành đã nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Nhiên, quả quyết nói.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, khẽ cong môi lên, “Cứ thử mà xem.”
“Tôi biết em muốn tìm cửa đột phá từ Lưu Đức, nhưng anh ta sẽ không nghe em đâu.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, không hiểu hỏi: “Tại sao? Nhiếp Thành Thắng có ơn với anh ta à?”
“Không, anh ta không cần phải kéo Nhiếp Thành Thắng xuống nước. Tôi đã xem toàn bộ lời khai của anh ta rồi, bây giờ mà phản cung sẽ cần kiểm chứng lại từ đầu. Một khi phát hiện anh ta nói dối, anh ta sẽ bị xử từ tù chung thân thành tử hình.”
Lưu Đức sẽ không tự tìm đường chết như vậy đâu.
Nhiếp Nhiên hừ lạnh, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác, “Nếu như anh ta không phản cung, tôi sẽ khiến anh ta chết ngay.”
ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (1)
Nhưng hi vọng vừa được mơ hồ dấy lên lại bị câu nói tiếp theo của Hoắc Hoành dập tắt hoàn toàn.
“Ừ, chuyện này chỉ cần tra rõ, nếu Nhiếp Thành Thắng thật sự vô tội, ông ta sẽ không bị giáng chức, cùng lắm là bị cảnh cáo mà thôi.”
Cái... cái gì?
Chỉ cảnh cáo?
“Vậy tại sao ông ta lại nói là giáng chức?” Nhiếp Nhiên quả thực không hiểu tại sao Lý Tông Dũng phải nói như vậy.
Cố ý dọa mình sao?
Nhưng mục đích dọa mình là cái gì?
Ánh mắt Hoắc Hoành lóe lên, anh cười giống như con hồ ly, “Bởi vì ông ấy định cho học trò là tôi một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng ông ấy không biết là ý muốn của mỹ nhân này không chỉ đơn giản là khiến Nhiếp Thành Thắng giáng chức.”
Vừa rồi Lý Tông Dũng gọi điện thoại cho anh, trong giọng nói hiển nhiên không hiểu hàm ý của Nhiếp Nhiên lắm, nhưng Hoắc Hoành thì lại hiểu rõ.
Quả nhiên anh nghĩ không sai, đúng là Nhiếp Nhiên có mục đích với Nhiếp Thành Thắng!
Vì vậy vừa thu xếp ổn thỏa với Phó lão đại xong, anh đã tìm cớ vội vàng qua đây tìm cô, anh cảm thấy đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình rồi.
“Nói đi, em muốn tôi giúp em thế nào?” Đôi mắt Hoắc Hoành bị ánh lửa chiếu lóe lên khiến Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Cô hỏi không mấy chắc chắn: “Anh muốn giúp tôi?”
Nhưng chưa đợi Hoắc Hoành gật đầu, Nhiếp Nhiên đã quả quyết từ chối: “Không, không cần, tôi không cần anh giúp.”
“Không có sự giúp đỡ của tôi, em không thể làm được chuyện em muốn.” Hoắc Hoành tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như không nghe được, hỏi thẳng: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu như ông ta không vô tội thì sẽ như thế nào?”
Hoắc Hoành thấy vẻ mặt cô nghiêm túc thì nụ cười trên mặt cũng bớt lại mấy phần, trả lời đơn giản: “Cách chức, giam giữ suốt đời.”
Giam giữ suốt đời?
Cái này hay!
Mắt Nhiếp Nhiên sáng lên, trong lòng bắt đầu tính kế xem phải hắt chậu nước bẩn này lên Nhiếp Thành Thắng như thế nào.
Hay là ban đêm đến phòng của Lưu Đức, tìm anh ta nói chuyện để xem có thể lật ngược lời khai không.
“Nhưng em không làm được.” Hoắc Hoành đã nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Nhiên, quả quyết nói.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, khẽ cong môi lên, “Cứ thử mà xem.”
“Tôi biết em muốn tìm cửa đột phá từ Lưu Đức, nhưng anh ta sẽ không nghe em đâu.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, không hiểu hỏi: “Tại sao? Nhiếp Thành Thắng có ơn với anh ta à?”
“Không, anh ta không cần phải kéo Nhiếp Thành Thắng xuống nước. Tôi đã xem toàn bộ lời khai của anh ta rồi, bây giờ mà phản cung sẽ cần kiểm chứng lại từ đầu. Một khi phát hiện anh ta nói dối, anh ta sẽ bị xử từ tù chung thân thành tử hình.”
Lưu Đức sẽ không tự tìm đường chết như vậy đâu.
Nhiếp Nhiên hừ lạnh, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác, “Nếu như anh ta không phản cung, tôi sẽ khiến anh ta chết ngay.”
Bình luận facebook