Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1171
Chương 1171
BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (3)
“Nhiếp Nhiên?” Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh băng vang lên.
Nhiếp Nhiên đang đăm chiêu suy nghĩ, bị gọi mới giật mình ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm bên cạnh, cô khẽ nhíu mày.
“Tại sao cô lại ở đây?” Lệ Xuyên Lâm hỏi.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô cảm thấy tốt hơn hết là không nên kinh động đến cảnh sát, có lẽ buổi tối hôm nay cô có thể mượn chuyện bắt cóc này mà làm việc kia luôn.
Cô vô thức nắm chặt chiếc khẩu trang y tế trong tay, sau đó tỏ vẻ mờ mịt mà lắc đầu, “Tôi vừa đi ngang qua thì nghe thấy mọi người nói hình như chỗ này xảy ra chuyện gì đó nên chạy tới xem.”
“Đúng vậy, vừa rồi ở đây xảy ra vụ án bắt cóc.” Lệ Xuyên Lâm nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Nhiếp Nhiên gật nhẹ, mỉm cười nói: “Ồ, vậy vất vả cho các anh rồi, tôi về trước đây.”
Cô vẫy tay chào Lệ Xuyên Lâm, sau đó đi về phía khách sạn.
�
Vừa rời khỏi ánh mắt của Lệ Xuyên Lâm, nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên tắt lịm, lông mày nhíu chặt lại, gương mặt u ám. Cô lẩm nhẩm: “Thiên Dạ, tốt nhất là chuyện này không liên quan gì với cô.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Nhiếp Nhiên biết rất rõ, nhất định chuyện này có dính dáng đến cô ta!
Vào khách sạn, sau khi xác định Lệ Xuyên Lâm không đi theo mình, cô đến quầy lễ tân mượn điện thoại gọi cho Mã Tường, bảo anh ta lập tức bắt xe đến chỗ nhà máy bỏ hoang.
Sau đó cô nhanh chóng rời khỏi khách sạn bằng cửa sau rồi bắt xe đến địa điểm hẹn với Mã Tường.
Đến nơi, Nhiếp Nhiên thanh toán tiền xe rồi đi thẳng vào trong tòa nhà kia.
BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (3)
“Nhiếp Nhiên?” Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh băng vang lên.
Nhiếp Nhiên đang đăm chiêu suy nghĩ, bị gọi mới giật mình ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm bên cạnh, cô khẽ nhíu mày.
“Tại sao cô lại ở đây?” Lệ Xuyên Lâm hỏi.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô cảm thấy tốt hơn hết là không nên kinh động đến cảnh sát, có lẽ buổi tối hôm nay cô có thể mượn chuyện bắt cóc này mà làm việc kia luôn.
Cô vô thức nắm chặt chiếc khẩu trang y tế trong tay, sau đó tỏ vẻ mờ mịt mà lắc đầu, “Tôi vừa đi ngang qua thì nghe thấy mọi người nói hình như chỗ này xảy ra chuyện gì đó nên chạy tới xem.”
“Đúng vậy, vừa rồi ở đây xảy ra vụ án bắt cóc.” Lệ Xuyên Lâm nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Nhiếp Nhiên gật nhẹ, mỉm cười nói: “Ồ, vậy vất vả cho các anh rồi, tôi về trước đây.”
Cô vẫy tay chào Lệ Xuyên Lâm, sau đó đi về phía khách sạn.
�
Vừa rời khỏi ánh mắt của Lệ Xuyên Lâm, nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên tắt lịm, lông mày nhíu chặt lại, gương mặt u ám. Cô lẩm nhẩm: “Thiên Dạ, tốt nhất là chuyện này không liên quan gì với cô.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Nhiếp Nhiên biết rất rõ, nhất định chuyện này có dính dáng đến cô ta!
Vào khách sạn, sau khi xác định Lệ Xuyên Lâm không đi theo mình, cô đến quầy lễ tân mượn điện thoại gọi cho Mã Tường, bảo anh ta lập tức bắt xe đến chỗ nhà máy bỏ hoang.
Sau đó cô nhanh chóng rời khỏi khách sạn bằng cửa sau rồi bắt xe đến địa điểm hẹn với Mã Tường.
Đến nơi, Nhiếp Nhiên thanh toán tiền xe rồi đi thẳng vào trong tòa nhà kia.
Bình luận facebook