Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1173
Chương 1173
BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (5)
Đây là đòn sát thủ!
Mẹ! Cô ả này thật sự mất kiểm soát rồi!
Ngay lập tức, Nhiếp Nhiên xông lên đài, đạp thẳng một cú về phía Thiên Dạ.
Thiên Dạ thấy vậy bèn lập tức thả lỏng bàn tay đang bóp cổ Lý Kiêu ra, né sang bên cạnh.
Lý Kiêu ôm lấy cổ mà không ngừng ho khan, cô không ngờ vừa rồi Thiên Dạ lại ra tay thật, suýt nữa đã bóp nát xương cổ của cô rồi.
“Chị Kiêu!” Hà Giai Ngọc lo lắng hô lên.
Nhiếp Nhiên chắn phía trước Lý Kiêu, nhìn chằm chằm vào Thiên Dạ, “Hà Giai Ngọc, dẫn chị Kiêu của cô xuống.”
Hà Giai Ngọc vội đi băng qua hàng rào và đỡ Lý Kiêu xuống dưới đài.
“Thế nào, cuối cùng không nhịn nổi nữa à? Tôi còn tưởng cô sẽ trơ mắt nhìn cô ta chết luôn đấy.” Thiên Dạ không hề thay đổi sắc mặt.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, “Cô không cảm thấy xấu hổ à? Vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào!”
Tuy Lý Kiêu rất thù cú đá kia nhưng cô ấy vẫn nhớ tới chuyện Thiên Dạ là chiến hữu của mình mà biết điểm dừng. Nhưng chiêu cuối cùng của Thiên Dạ rõ ràng là đã nổi lên sát ý.
Cô ta muốn giết Lý Kiêu!
Nhưng cô ả Thiên Dạ này hình như chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào về hành vi của mình cả, trong mắt cô ta chỉ có cảm xúc mãnh liệt, “Sự sỉ nhục lớn nhất của tôi chính là ngay cả tư cách tỉ thí với cô cũng không có.”
“Không phải không có tư cách, mà là tôi nghĩ mình đã gặp được đối thủ, ai dè sau đó lại phát hiện thì ra kẻ đó còn chẳng được coi là đồng loại.” Nhiếp Nhiên sửa lại lời của Thiên Dạ.
Hai tay Thiên Dạ để ở bên người siết lại rất chặt, vẻ mặt cô ta càng lạnh lẽo hơn, “Vậy bây giờ thì sao? Vì thứ rác rưởi này mà muốn hạ mình à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, chậm rãi đi về phía Thiên Dạ.
“Rác rưởi? Thì ra anh ta dạy cô như thế này à?”
“Chẳng lẽ không đúng? Với những gì tôi nghe được thì bọn họ vẫn đang không ngừng liên lụy tới cô, thậm chí tôi còn nghe nói hình như họ còn nổ súng muốn giết cô nữa. Đám ngu ngốc này chẳng lẽ không thể gọi là rác rưởi?” Thiên Dạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám người đang bận rộn xoay quanh Lý Kiêu, sau đó lại liếc sang Lý Kiêu ngồi trên ghế sofa, “Cô nên cảm ơn tôi mới đúng chứ, nghe nói chính cô ta là người muốn giết cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười khẩy đầy trào phúng, “Hình như cô nhầm lẫn gì rồi thì phải, phát súng đó là do tôi bắn.”
Thiên Dạ giật mình sửng sốt, “Cái gì!”
“Còn nữa, người thực sự không có trái tim chính là tôi.” Nhiếp Nhiên cười chỉ vào mình, “Liên lụy à? Hình như là có một ít đấy. Nhưng ngoài chuyện làm liên lụy đến tôi, họ cũng sẽ vì tôi mà chống đối với sĩ quan huấn luyện của mình, vì thế mà bị phạt chạy suốt cả đêm. Bọn họ cũng vì tôi mà từ bỏ cơ hội được sống sót, quay trở lại cùng kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh tôi. Bọn họ sẽ vì tôi mà liên tục mấy đêm liền không ngủ đi làm bẫy, thay tôi tranh thủ thêm phần trăm cơ hội được sống. Quan trọng hơn là, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi!”
Thiên Dạ nói với vẻ khinh thường, “Cảm xúc mãnh liệt như vậy cơ à, cô đã thừa nhận bọn họ là chiến hữu rồi?”
“Không.” Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Chỉ có thể nói là tôi thừa nhận sự tồn tại của bọn họ. Thật ra, tôi cảm An Viễn Đạo còn xui xẻo hơn cả cô, phí nhiều tâm huyết như vậy mà lại bồi dưỡng được một kẻ coi chiến hữu như rác rưởi, thậm chí không tiếc ra tay sát hại.”
Đáy mắt Thiên Dạ lạnh hơn, có vẻ như cô ta đã bị sự thiếu tôn trọng của Nhiếp Nhiên chọc giận, “Ba chữ An Viễn Đạo không phải thứ cô có thể gọi!”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức nhào tới.
BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (5)
Đây là đòn sát thủ!
Mẹ! Cô ả này thật sự mất kiểm soát rồi!
Ngay lập tức, Nhiếp Nhiên xông lên đài, đạp thẳng một cú về phía Thiên Dạ.
Thiên Dạ thấy vậy bèn lập tức thả lỏng bàn tay đang bóp cổ Lý Kiêu ra, né sang bên cạnh.
Lý Kiêu ôm lấy cổ mà không ngừng ho khan, cô không ngờ vừa rồi Thiên Dạ lại ra tay thật, suýt nữa đã bóp nát xương cổ của cô rồi.
“Chị Kiêu!” Hà Giai Ngọc lo lắng hô lên.
Nhiếp Nhiên chắn phía trước Lý Kiêu, nhìn chằm chằm vào Thiên Dạ, “Hà Giai Ngọc, dẫn chị Kiêu của cô xuống.”
Hà Giai Ngọc vội đi băng qua hàng rào và đỡ Lý Kiêu xuống dưới đài.
“Thế nào, cuối cùng không nhịn nổi nữa à? Tôi còn tưởng cô sẽ trơ mắt nhìn cô ta chết luôn đấy.” Thiên Dạ không hề thay đổi sắc mặt.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, “Cô không cảm thấy xấu hổ à? Vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào!”
Tuy Lý Kiêu rất thù cú đá kia nhưng cô ấy vẫn nhớ tới chuyện Thiên Dạ là chiến hữu của mình mà biết điểm dừng. Nhưng chiêu cuối cùng của Thiên Dạ rõ ràng là đã nổi lên sát ý.
Cô ta muốn giết Lý Kiêu!
Nhưng cô ả Thiên Dạ này hình như chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào về hành vi của mình cả, trong mắt cô ta chỉ có cảm xúc mãnh liệt, “Sự sỉ nhục lớn nhất của tôi chính là ngay cả tư cách tỉ thí với cô cũng không có.”
“Không phải không có tư cách, mà là tôi nghĩ mình đã gặp được đối thủ, ai dè sau đó lại phát hiện thì ra kẻ đó còn chẳng được coi là đồng loại.” Nhiếp Nhiên sửa lại lời của Thiên Dạ.
Hai tay Thiên Dạ để ở bên người siết lại rất chặt, vẻ mặt cô ta càng lạnh lẽo hơn, “Vậy bây giờ thì sao? Vì thứ rác rưởi này mà muốn hạ mình à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, chậm rãi đi về phía Thiên Dạ.
“Rác rưởi? Thì ra anh ta dạy cô như thế này à?”
“Chẳng lẽ không đúng? Với những gì tôi nghe được thì bọn họ vẫn đang không ngừng liên lụy tới cô, thậm chí tôi còn nghe nói hình như họ còn nổ súng muốn giết cô nữa. Đám ngu ngốc này chẳng lẽ không thể gọi là rác rưởi?” Thiên Dạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám người đang bận rộn xoay quanh Lý Kiêu, sau đó lại liếc sang Lý Kiêu ngồi trên ghế sofa, “Cô nên cảm ơn tôi mới đúng chứ, nghe nói chính cô ta là người muốn giết cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười khẩy đầy trào phúng, “Hình như cô nhầm lẫn gì rồi thì phải, phát súng đó là do tôi bắn.”
Thiên Dạ giật mình sửng sốt, “Cái gì!”
“Còn nữa, người thực sự không có trái tim chính là tôi.” Nhiếp Nhiên cười chỉ vào mình, “Liên lụy à? Hình như là có một ít đấy. Nhưng ngoài chuyện làm liên lụy đến tôi, họ cũng sẽ vì tôi mà chống đối với sĩ quan huấn luyện của mình, vì thế mà bị phạt chạy suốt cả đêm. Bọn họ cũng vì tôi mà từ bỏ cơ hội được sống sót, quay trở lại cùng kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh tôi. Bọn họ sẽ vì tôi mà liên tục mấy đêm liền không ngủ đi làm bẫy, thay tôi tranh thủ thêm phần trăm cơ hội được sống. Quan trọng hơn là, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi!”
Thiên Dạ nói với vẻ khinh thường, “Cảm xúc mãnh liệt như vậy cơ à, cô đã thừa nhận bọn họ là chiến hữu rồi?”
“Không.” Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Chỉ có thể nói là tôi thừa nhận sự tồn tại của bọn họ. Thật ra, tôi cảm An Viễn Đạo còn xui xẻo hơn cả cô, phí nhiều tâm huyết như vậy mà lại bồi dưỡng được một kẻ coi chiến hữu như rác rưởi, thậm chí không tiếc ra tay sát hại.”
Đáy mắt Thiên Dạ lạnh hơn, có vẻ như cô ta đã bị sự thiếu tôn trọng của Nhiếp Nhiên chọc giận, “Ba chữ An Viễn Đạo không phải thứ cô có thể gọi!”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức nhào tới.
Bình luận facebook