Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-571
Chương 571: Muốn ôm một cái - Ai làm người ấy chịu (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc của xe mở ra, cô thoáng nhìn thấy một thuộc hạ của A Hổ ngồi ở bên trong.
Nhất thời Nhiếp Nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Hoắc Hoành với Lưu Huy, người của anh ta đã bị chặn lại ở bên ngoài hết, nghĩ hẳn là người trên hai chiếc xe này rồi.
Chắc là bọn họ nghe được tiếng xe cảnh sát, sợ mình sẽ chạm mặt cảnh sát nên nhanh chóng lùi về, cho người âm thầm quan sát tình hình, chờ đợi cơ hội để cứu viện.
Được rồi, dù sao cũng đang chưa biết phải trả ân tình cho Hoắc Hoành như thế nào, cuối cùng cũng tìm được cơ hội phân rõ giới hạn với anh ta rồi.
Nhiếp Nhiên lại đè thấp vành mũ, đi tới gần hai chiếc xe kia.
Cô không thể tiếp xúc quá gần với những người thuộc xã hội đen này nên phải thật cẩn thận mới được.
Nhân lúc xung quanh không có ai, cô đi tới kéo mạnh của xe ngồi vào rồi tiện tay đóng cửa lại.
Toàn bộ quá trình chỉ mất có vài giây.
“Mày là đứa nào?” Tên thuộc hạ của A Hổ là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn cô cảnh giác.
Bọn chúng lập tức rút súng bên hông ra.
Nhiếp Nhiên ngồi vào vị trí sát cửa xe, nói: “Hoắc Hoành đang ở phòng 208, các anh mau lái xe vòng vào trong ngõ nhỏ, nhanh lên!” Sau khi nghe thấy hai tiếng Hoắc Hoành, mấy người trong xe lại càng cảnh giác hơn: “Rốt cuộc cô là ai?” Nhiếp Nhiên tiếp tục phấn phó, khiến cho bầu không khí trong xe khẩn trương tới mức gần như không thở nổi: “Còn nữa, cửa sổ thứ hai, thứ ba ở đối diện lầu ba bên tay trái có súng bắn tỉa, các anh tìm người giải quyết đi!” Đám người trong xe thấy có người chỉ ra cho họ cách cứu Hoắc Hoành thì nghi ngờ.
Cô gái đè thấp vành mũ, thậm chí còn không nhìn rõ mặt này rốt cuộc là ai? Vì sao cô ấy lại tới hỗ trợ nghĩ cách cứu viện Hoắc tổng chứ? Hay đây chỉ là một cái bẫy? Thuộc hạ của A Hổ cảnh giác hỏi: “Tại sao tôi phải tin cô?” “Các anh có thể không tin tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở các anh là cớm đã tới rồi.
Các anh còn ba phút, kéo dài thêm một giây thôi thì hoặc anh ta sẽ chết ở trong đó, hoặc may mắn hơn thì cũng bị cớm bắt đi.” Nhiếp Nhiên bình thản trần thuật, nhưng từng chữ nói ra lại khiến sắc mặt của đám người trong xe phải thay đổi.
Tên thuộc hạ của A Hổ là người quyết định ở đây, hắn nghe Nhiếp Nhiên nói vậy thì nhíu chặt mày.
Hiện tại đúng là không nên tiếp tục chần chừ nữa, nhưng thân phận của cô gái này cũng rất đáng nghi.
Rốt cuộc có nên tin hay không đây? “Còn hai phút bốn mươi giây.” “Cô không lừa tôi chứ?” “Hai phút hai mươi giây.”
Lời nhắc của cô rốt cuộc cũng phá vỡ sự phòng bị cuối cùng trong lòng hắn, hắn rơi vào đường cùng, nói với mấy người trong xe: “Hai đứa chúng mày đi giải quyết kẻ tập kích ở đối diện, còn những người khác theo tao tới ngõ sau.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất thời Nhiếp Nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Hoắc Hoành với Lưu Huy, người của anh ta đã bị chặn lại ở bên ngoài hết, nghĩ hẳn là người trên hai chiếc xe này rồi.
Chắc là bọn họ nghe được tiếng xe cảnh sát, sợ mình sẽ chạm mặt cảnh sát nên nhanh chóng lùi về, cho người âm thầm quan sát tình hình, chờ đợi cơ hội để cứu viện.
Được rồi, dù sao cũng đang chưa biết phải trả ân tình cho Hoắc Hoành như thế nào, cuối cùng cũng tìm được cơ hội phân rõ giới hạn với anh ta rồi.
Nhiếp Nhiên lại đè thấp vành mũ, đi tới gần hai chiếc xe kia.
Cô không thể tiếp xúc quá gần với những người thuộc xã hội đen này nên phải thật cẩn thận mới được.
Nhân lúc xung quanh không có ai, cô đi tới kéo mạnh của xe ngồi vào rồi tiện tay đóng cửa lại.
Toàn bộ quá trình chỉ mất có vài giây.
“Mày là đứa nào?” Tên thuộc hạ của A Hổ là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn cô cảnh giác.
Bọn chúng lập tức rút súng bên hông ra.
Nhiếp Nhiên ngồi vào vị trí sát cửa xe, nói: “Hoắc Hoành đang ở phòng 208, các anh mau lái xe vòng vào trong ngõ nhỏ, nhanh lên!” Sau khi nghe thấy hai tiếng Hoắc Hoành, mấy người trong xe lại càng cảnh giác hơn: “Rốt cuộc cô là ai?” Nhiếp Nhiên tiếp tục phấn phó, khiến cho bầu không khí trong xe khẩn trương tới mức gần như không thở nổi: “Còn nữa, cửa sổ thứ hai, thứ ba ở đối diện lầu ba bên tay trái có súng bắn tỉa, các anh tìm người giải quyết đi!” Đám người trong xe thấy có người chỉ ra cho họ cách cứu Hoắc Hoành thì nghi ngờ.
Cô gái đè thấp vành mũ, thậm chí còn không nhìn rõ mặt này rốt cuộc là ai? Vì sao cô ấy lại tới hỗ trợ nghĩ cách cứu viện Hoắc tổng chứ? Hay đây chỉ là một cái bẫy? Thuộc hạ của A Hổ cảnh giác hỏi: “Tại sao tôi phải tin cô?” “Các anh có thể không tin tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở các anh là cớm đã tới rồi.
Các anh còn ba phút, kéo dài thêm một giây thôi thì hoặc anh ta sẽ chết ở trong đó, hoặc may mắn hơn thì cũng bị cớm bắt đi.” Nhiếp Nhiên bình thản trần thuật, nhưng từng chữ nói ra lại khiến sắc mặt của đám người trong xe phải thay đổi.
Tên thuộc hạ của A Hổ là người quyết định ở đây, hắn nghe Nhiếp Nhiên nói vậy thì nhíu chặt mày.
Hiện tại đúng là không nên tiếp tục chần chừ nữa, nhưng thân phận của cô gái này cũng rất đáng nghi.
Rốt cuộc có nên tin hay không đây? “Còn hai phút bốn mươi giây.” “Cô không lừa tôi chứ?” “Hai phút hai mươi giây.”
Lời nhắc của cô rốt cuộc cũng phá vỡ sự phòng bị cuối cùng trong lòng hắn, hắn rơi vào đường cùng, nói với mấy người trong xe: “Hai đứa chúng mày đi giải quyết kẻ tập kích ở đối diện, còn những người khác theo tao tới ngõ sau.”
Bình luận facebook