Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-573
Chương 573: Muốn ôm một cái - Ai làm người ấy chịu (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tivi vừa mở lên đã thấy một tiêu đề to tướng đập vào mắt, trong nháy mắt tất cả mọi người cùng buông đôi đũa trong tay xuống.
“Bị..
bị tố giác rồi!” Nghiêm Hoài Vũ cố ý dụi dụi mắt
Ngô Thụ Nhân thở lấy mấy hơi rồi gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, tin tức đã được tung ra từ mấy hôm trước rồi! Mấy ngày nay, ngày nào báo đài cũng đưa tin tức mới nhất.”
Kiều Duy nhìn trong màn hình tivi đưa ra gần như toàn bộ nhân chứng vật chứng, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc hơn, “Đây là muốn chơi thật à?” Dù gì Nghiêm Hoài Vũ cũng được sinh ra trong môi trường này nên ngay từ đầu khi nhìn thấy những chứng cứ được bày ra, anh ta biết trên cơ bản ván đã đóng thuyền rồi
Anh ta thay đổi dáng vẻ cười cợt thường thấy, sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu: “Ừ, tôi thấy không ổn rồi.” Tất cả mọi người trong phòng ăn đều nghe phóng viên trên tivi nói, ban đầu còn bất ngờ hoảng hốt, dần dần khẽ rì rầm bàn luận với nhau
“Chờ một chút!” Nghiêm Hoài Vũ bỗng nhiên hô to lên, nói với vẻ suy tư: “Hiện giờ nhà họ Trần đang ốc không mang nổi mình ốc, thể có nghĩa là họ không còn hơi sức đâu để ý đến chuyện đánh người nữa đúng không?” Hà Giai Ngọc gật đầu: “Hình như đúng là thế thật! Chị Nhiên đúng là quá may mắn! Mấy hôm trước vừa đánh người ta, giờ cả nhà họ Trần biến thành thế này, thể có được tính là có số khắc người khác không nhỉ?” Nghiêm Hoài Vũ lập tức gõ lên đầu cô ta, “Phỉ phui cái mồm cô
Hà Giai Ngọc, cô có biết lựa lời mà nói không hả! Cái gì gọi là số khắc người khác? Môn ngữ văn của cô do giáo viên thể dục dạy à!” Nhiếp Nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, lông mày cô nhíu chặt lại
Hà Giai Ngọc nói cô may mắn, cái này..
thật sự chỉ là may mắn thôi sao? Không, không đúng, hôm qua cô vừa mới đánh người ta xong, sáng nay trên tivi đã nổ ra tin tức này, chuyện này tuyệt đối không có khả năng chỉ trùng hợp đơn giản như vậy! Cô nhớ đến đêm hôm đó mình đứng ở ngoài cửa nghe lén Hoắc Hoành nói lời kia..
Phía sau núi, ngoài khu vực giam giữ, nơi đó còn có một bãi cỏ rộng, là nơi chuyên dùng để đậu trực thăng
Chẳng lẽ..
tối hôm qua anh ta đã đi máy bay ra ngoài giải quyết chuyện này? Nhưng rõ ràng là cô đã cấm..
Tên đáng chết này lại tự tiện xử lý! Đầu óc của đám người này có vấn đề à? Sao cứ thích nhúng tay vào chuyện của cổ như vậy? Cô híp mắt lại nhìn màn hình tivi, tay nắm chặt lại.
Bỗng nhiên có một người hố lên, “Chính trị viên tới.” Nghiêm Hoài Vũ tắt ngay tivi, tất cả mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bị..
bị tố giác rồi!” Nghiêm Hoài Vũ cố ý dụi dụi mắt
Ngô Thụ Nhân thở lấy mấy hơi rồi gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, tin tức đã được tung ra từ mấy hôm trước rồi! Mấy ngày nay, ngày nào báo đài cũng đưa tin tức mới nhất.”
Kiều Duy nhìn trong màn hình tivi đưa ra gần như toàn bộ nhân chứng vật chứng, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc hơn, “Đây là muốn chơi thật à?” Dù gì Nghiêm Hoài Vũ cũng được sinh ra trong môi trường này nên ngay từ đầu khi nhìn thấy những chứng cứ được bày ra, anh ta biết trên cơ bản ván đã đóng thuyền rồi
Anh ta thay đổi dáng vẻ cười cợt thường thấy, sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu: “Ừ, tôi thấy không ổn rồi.” Tất cả mọi người trong phòng ăn đều nghe phóng viên trên tivi nói, ban đầu còn bất ngờ hoảng hốt, dần dần khẽ rì rầm bàn luận với nhau
“Chờ một chút!” Nghiêm Hoài Vũ bỗng nhiên hô to lên, nói với vẻ suy tư: “Hiện giờ nhà họ Trần đang ốc không mang nổi mình ốc, thể có nghĩa là họ không còn hơi sức đâu để ý đến chuyện đánh người nữa đúng không?” Hà Giai Ngọc gật đầu: “Hình như đúng là thế thật! Chị Nhiên đúng là quá may mắn! Mấy hôm trước vừa đánh người ta, giờ cả nhà họ Trần biến thành thế này, thể có được tính là có số khắc người khác không nhỉ?” Nghiêm Hoài Vũ lập tức gõ lên đầu cô ta, “Phỉ phui cái mồm cô
Hà Giai Ngọc, cô có biết lựa lời mà nói không hả! Cái gì gọi là số khắc người khác? Môn ngữ văn của cô do giáo viên thể dục dạy à!” Nhiếp Nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, lông mày cô nhíu chặt lại
Hà Giai Ngọc nói cô may mắn, cái này..
thật sự chỉ là may mắn thôi sao? Không, không đúng, hôm qua cô vừa mới đánh người ta xong, sáng nay trên tivi đã nổ ra tin tức này, chuyện này tuyệt đối không có khả năng chỉ trùng hợp đơn giản như vậy! Cô nhớ đến đêm hôm đó mình đứng ở ngoài cửa nghe lén Hoắc Hoành nói lời kia..
Phía sau núi, ngoài khu vực giam giữ, nơi đó còn có một bãi cỏ rộng, là nơi chuyên dùng để đậu trực thăng
Chẳng lẽ..
tối hôm qua anh ta đã đi máy bay ra ngoài giải quyết chuyện này? Nhưng rõ ràng là cô đã cấm..
Tên đáng chết này lại tự tiện xử lý! Đầu óc của đám người này có vấn đề à? Sao cứ thích nhúng tay vào chuyện của cổ như vậy? Cô híp mắt lại nhìn màn hình tivi, tay nắm chặt lại.
Bỗng nhiên có một người hố lên, “Chính trị viên tới.” Nghiêm Hoài Vũ tắt ngay tivi, tất cả mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bình luận facebook