Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-610
Chương 610: Sợ chết thì sao có thể làm lính? (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Nhiếp Nhiên về phòng mình tắm rửa, người giúp việc đã ngoan ngoãn bể bữa tối lên rồi.
Cô ngồi ở trước bàn đọc sách ăn cơm, nghe thấy ngoài cửa huyên náo một trận, rồi cửa dưới tầng “ầm” một tiếng
Nhiếp Nhiên cười, xem ra Nhiếp Thành Thắng ra ngoài hóng mát rồi
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng ngủ của cô lại bị đẩy ra
“Rốt cuộc mày muốn thế nào?” Nhiếp Nhiên quay lại nhìn Diệp Trận ở cửa, thấy sắc mặt bà ta tái nhợt, suy sụp, lúc đi qua đây chân cũng tập tễnh
“Dì Diệp làm sao thể, sao lại thảm hại thế này?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hờ hững
“Rốt cuộc phải thế nào thì mày mới có thể bỏ qua cho con trai tao!” Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Dì Diệp nói gì tôi nghe không hiểu, hình như tôi không làm gì em trai cả.” “Không làm gì? Hừ, mày không làm gì đã khiến tao và Dập Dập thành ra như thế này, nếu như mày làm gì, tao và Dập Dập sẽ chết không có chỗ chôn đúng không!” “Sao tôi lại không hiểu ý dì Diệp nhỉ?” Nhiếp Nhiên mỉm cười, thong thả ung dung ăn cơm
“Choáng”..
tất cả đồ ăn trong đĩa bị Diệp Trần hất đổ xuống đất, vung vãi khắp nơi
Cái tay đang cầm đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, ý cười ở khóe miệng từ từ cứng lại thành một độ cong lạnh như băng
“Mày nói cho tao biết, rốt cuộc mày muốn làm gì, rốt cuộc mày muốn thể nào thì mày mới vui!” Diệp Trận thấy cô không nhúc nhích lại càng thêm nổi giận, tóm chặt cánh tay cô, vẻ mặt điên cuồng
“Buông tay.” Diệp Trận càng siết chặt hơn, vì quá dùng sức nên đầu ngón tay trắng bệch, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, “Không buông! Trừ phi mày nói cho tao biết, có phải vì hận tao đưa mày vào quân đội rèn luyện cho nên mày cố ý đưa Dập Dập đi để trả thù không?” Nhiếp Nhiên quan sát bà ta từ trên xuống dưới, giọng nói càng lạnh lùng hơn, “Dì Diệp khó chịu cũng không thể lôi tôi ra mà trút giận được, tôi vô tội.” “Mày vô tội? Nếu như mày vô tội thì trên thế giới này không có ai có tội hết!” Diệp Trân căm phẫn chỉ muốn xé nát Nhiếp Nhiên ra
“Đường đường là con gái lớn nhà họ Diệp, bây giờ là bà lớn nhà họ Nhiếp mà lại tóm tay con gái chồng không buông, khóc lóc om sòm trong phòng, chuyện này truyền ra ngoài thì không hay đâu.” Giọng Nhiếp Nhiên rất hờ hững
“Hừ! Con trai tao bị mày gài phải đến trường quân đội, bây giờ tao không màng gì hết!” “Dì Diệp, dì cầm bút ghi âm đến giá điện giả dại bẫy tôi, vui không?”
Sắc mặt Diệp Trần lập tức thay đổi, “Mày!” Diệp Trân không ngờ cô lại nhìn thấu mưu đồ của bà ta, thậm chí..
ngay cả cái bút ghi âm kia cũng bị phát hiện ra.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ngồi ở trước bàn đọc sách ăn cơm, nghe thấy ngoài cửa huyên náo một trận, rồi cửa dưới tầng “ầm” một tiếng
Nhiếp Nhiên cười, xem ra Nhiếp Thành Thắng ra ngoài hóng mát rồi
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng ngủ của cô lại bị đẩy ra
“Rốt cuộc mày muốn thế nào?” Nhiếp Nhiên quay lại nhìn Diệp Trận ở cửa, thấy sắc mặt bà ta tái nhợt, suy sụp, lúc đi qua đây chân cũng tập tễnh
“Dì Diệp làm sao thể, sao lại thảm hại thế này?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hờ hững
“Rốt cuộc phải thế nào thì mày mới có thể bỏ qua cho con trai tao!” Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Dì Diệp nói gì tôi nghe không hiểu, hình như tôi không làm gì em trai cả.” “Không làm gì? Hừ, mày không làm gì đã khiến tao và Dập Dập thành ra như thế này, nếu như mày làm gì, tao và Dập Dập sẽ chết không có chỗ chôn đúng không!” “Sao tôi lại không hiểu ý dì Diệp nhỉ?” Nhiếp Nhiên mỉm cười, thong thả ung dung ăn cơm
“Choáng”..
tất cả đồ ăn trong đĩa bị Diệp Trần hất đổ xuống đất, vung vãi khắp nơi
Cái tay đang cầm đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, ý cười ở khóe miệng từ từ cứng lại thành một độ cong lạnh như băng
“Mày nói cho tao biết, rốt cuộc mày muốn làm gì, rốt cuộc mày muốn thể nào thì mày mới vui!” Diệp Trận thấy cô không nhúc nhích lại càng thêm nổi giận, tóm chặt cánh tay cô, vẻ mặt điên cuồng
“Buông tay.” Diệp Trận càng siết chặt hơn, vì quá dùng sức nên đầu ngón tay trắng bệch, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, “Không buông! Trừ phi mày nói cho tao biết, có phải vì hận tao đưa mày vào quân đội rèn luyện cho nên mày cố ý đưa Dập Dập đi để trả thù không?” Nhiếp Nhiên quan sát bà ta từ trên xuống dưới, giọng nói càng lạnh lùng hơn, “Dì Diệp khó chịu cũng không thể lôi tôi ra mà trút giận được, tôi vô tội.” “Mày vô tội? Nếu như mày vô tội thì trên thế giới này không có ai có tội hết!” Diệp Trân căm phẫn chỉ muốn xé nát Nhiếp Nhiên ra
“Đường đường là con gái lớn nhà họ Diệp, bây giờ là bà lớn nhà họ Nhiếp mà lại tóm tay con gái chồng không buông, khóc lóc om sòm trong phòng, chuyện này truyền ra ngoài thì không hay đâu.” Giọng Nhiếp Nhiên rất hờ hững
“Hừ! Con trai tao bị mày gài phải đến trường quân đội, bây giờ tao không màng gì hết!” “Dì Diệp, dì cầm bút ghi âm đến giá điện giả dại bẫy tôi, vui không?”
Sắc mặt Diệp Trần lập tức thay đổi, “Mày!” Diệp Trân không ngờ cô lại nhìn thấu mưu đồ của bà ta, thậm chí..
ngay cả cái bút ghi âm kia cũng bị phát hiện ra.
Bình luận facebook