Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-612
Chương 612: Sợ chết thì sao có thể làm lính? (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn Nhiếp Nhiên còn muốn giữ thể lực để kéo dài thêm hai, ba ngày nữa, nhưng bên tai lại có một An Viễn Đạo ồn ào mãi không dứt.
Cô thật sự không biết An Viễn Đạo có thể nói lảm nhảm như vậy đấy, hoàn toàn không hề có dáng vẻ nghiêm túc của sĩ quan huấn luyện giống Quý Chính Hổ
Nhiếp Nhiên từ từ nhắm hai mắt lại, khó chịu nói: “Bởi vì cảm thấy nữ binh không bằng nam binh.”
An Viễn Đạo bị cô đâm chọt đau đớn, anh ta bèn nghĩ tới sự cổ vả mặt ở văn phòng của tiểu đoàn trưởng lần trước, thế là tức giận nói: “Này! Cô muốn dùng cái này để châm chọc tôi tới khi nào?” “Anh không nói lời nào thì tôi sẽ không châm chọc anh.”
Sau đó, thế giới trong nháy mắt liền yên tĩnh
Bầu trời từ đen như mực dần dần bắt đầu sáng lên, cho đến khi ở phía đường chân trời xuất hiện một chút ánh sáng, tiếng kẻng đánh thức theo đó cũng vang lên
Trong lòng Nhiếp Nhiên lại lặng lẽ đếm, ngày thứ chín
Nhanh thôi, sắp đến rồi..
Cô chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy An Viễn Đạo đứng ở bên cạnh mình không có vẻ gì là muốn đi cả, cô nhíu mày, “Anh còn đứng ở chỗ này làm gì?” Trong các phòng đã vang lên tiếng động rồi, anh ta không phải dẫn lớp của mình đi huấn luyện sao? An Viễn Đạo quay đầu đi, thở hổn hển, nói: “Hừ! Ông đây định cùng cô đứng đến chết đấy!” Nhiếp Nhiên híp mắt nhìn đám binh sĩ vội vàng chạy xuống lầu từ khu ký túc xá ở nơi xa, “Lớp 1 không có sĩ quan huấn luyện, chẳng phải sẽ bị dừng việc luyện tập à?”
“Đội dự bị quân đội có nhiều sĩ quan huấn luyện như vậy, sẽ không để cho bọn họ bị dừng huấn luyện đâu.” An Viễn Đạo cũng theo tầm mắt của cô mà nhìn vào đám binh lính lớp 1 đang tập hợp Chờ đến lúc anh ta trở về lại tăng thêm giờ huấn luyện là được rồi
Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ hừ lạnh vô vị của An Viễn Đạo, bèn hỏi một câu, “Giao lính của mình cho người khác quản lý, anh không sợ hả?” An Viễn Đạo ngửa cổ, cả giận nói: “Mỗi một sĩ quan huấn luyện trong đội dự bị quân đội đều rất tốt, có gì mà phải sợ!” “Thật sao?” “Đương nhiên!”
Nhìn dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo, cổ ra vẻ cậy mạnh của An Viễn Đạo, Nhiếp Nhiên không hề tin
Mỗi lần nghe anh ta nói về lớp 1 với lòng tự hào là biết anh ta đã tốn không ít tâm huyết để bồi dưỡng những người kia
Giờ đột nhiên phải buông tay, làm sao anh ta có thể yên tâm được? An Viễn Đạo nhìn chằm chằm vào lớp 1 đang tập chạy ở đằng xa, mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa anh ta mới thu lại tầm mắt
Trong lúc vô tình bắt gặp Nhiếp Nhiên đang nhìn mình cười đầy thâm ý, khiến anh ta trở nên ngượng ngùng
Anh ta khẽ ho khan mấy tiếng, rồi tiếp tục chuyển chủ đề, “Này cô nhóc, cô không ăn không uống, không ngủ còn có thể chịu đựng lâu thế, rốt cuộc cô làm thế nào để kiên trì như vậy?” Sự cứng cỏi này, chắc có lẽ mấy tên nhóc khỉ gió ở lớp 1 kia cũng không có được mấy người có thể so sánh với cô
“Nghĩ đến ngày đó chạy vòng quanh đường núi mười mấy vòng giống một tên ngốc, cũng vẫn kiên trì được nổi.” Giọng Nhiếp Nhiên không có cảm xúc gì lại làm An Viễn Đạo nghẹn họng, tức điên lên, “Cô như thế này sớm muộn gì cũng bị chịu thiệt thòi!” “Yên tâm, chỉ có lần này thôi.” Gió càng ngày càng mạnh, ông trời giống như đang nhằm vào Nhiếp Nhiên vậy
Đầu tiên là tuyết rơi, sau đó là gió lớn, gió thổi mạnh làm cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, giống như là bị kim đâm dày đặc vậy
Lòng bàn tay bị móng bấm đã không còn cảm giác, cô chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, cắn chặt đôi môi khô nứt kia, vệt máu trên môi bị hàm răng cô cắn phải lại nứt ra lần nữa
Máu tươi rỉ ra nhoe nhoét.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô thật sự không biết An Viễn Đạo có thể nói lảm nhảm như vậy đấy, hoàn toàn không hề có dáng vẻ nghiêm túc của sĩ quan huấn luyện giống Quý Chính Hổ
Nhiếp Nhiên từ từ nhắm hai mắt lại, khó chịu nói: “Bởi vì cảm thấy nữ binh không bằng nam binh.”
An Viễn Đạo bị cô đâm chọt đau đớn, anh ta bèn nghĩ tới sự cổ vả mặt ở văn phòng của tiểu đoàn trưởng lần trước, thế là tức giận nói: “Này! Cô muốn dùng cái này để châm chọc tôi tới khi nào?” “Anh không nói lời nào thì tôi sẽ không châm chọc anh.”
Sau đó, thế giới trong nháy mắt liền yên tĩnh
Bầu trời từ đen như mực dần dần bắt đầu sáng lên, cho đến khi ở phía đường chân trời xuất hiện một chút ánh sáng, tiếng kẻng đánh thức theo đó cũng vang lên
Trong lòng Nhiếp Nhiên lại lặng lẽ đếm, ngày thứ chín
Nhanh thôi, sắp đến rồi..
Cô chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy An Viễn Đạo đứng ở bên cạnh mình không có vẻ gì là muốn đi cả, cô nhíu mày, “Anh còn đứng ở chỗ này làm gì?” Trong các phòng đã vang lên tiếng động rồi, anh ta không phải dẫn lớp của mình đi huấn luyện sao? An Viễn Đạo quay đầu đi, thở hổn hển, nói: “Hừ! Ông đây định cùng cô đứng đến chết đấy!” Nhiếp Nhiên híp mắt nhìn đám binh sĩ vội vàng chạy xuống lầu từ khu ký túc xá ở nơi xa, “Lớp 1 không có sĩ quan huấn luyện, chẳng phải sẽ bị dừng việc luyện tập à?”
“Đội dự bị quân đội có nhiều sĩ quan huấn luyện như vậy, sẽ không để cho bọn họ bị dừng huấn luyện đâu.” An Viễn Đạo cũng theo tầm mắt của cô mà nhìn vào đám binh lính lớp 1 đang tập hợp Chờ đến lúc anh ta trở về lại tăng thêm giờ huấn luyện là được rồi
Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ hừ lạnh vô vị của An Viễn Đạo, bèn hỏi một câu, “Giao lính của mình cho người khác quản lý, anh không sợ hả?” An Viễn Đạo ngửa cổ, cả giận nói: “Mỗi một sĩ quan huấn luyện trong đội dự bị quân đội đều rất tốt, có gì mà phải sợ!” “Thật sao?” “Đương nhiên!”
Nhìn dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo, cổ ra vẻ cậy mạnh của An Viễn Đạo, Nhiếp Nhiên không hề tin
Mỗi lần nghe anh ta nói về lớp 1 với lòng tự hào là biết anh ta đã tốn không ít tâm huyết để bồi dưỡng những người kia
Giờ đột nhiên phải buông tay, làm sao anh ta có thể yên tâm được? An Viễn Đạo nhìn chằm chằm vào lớp 1 đang tập chạy ở đằng xa, mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa anh ta mới thu lại tầm mắt
Trong lúc vô tình bắt gặp Nhiếp Nhiên đang nhìn mình cười đầy thâm ý, khiến anh ta trở nên ngượng ngùng
Anh ta khẽ ho khan mấy tiếng, rồi tiếp tục chuyển chủ đề, “Này cô nhóc, cô không ăn không uống, không ngủ còn có thể chịu đựng lâu thế, rốt cuộc cô làm thế nào để kiên trì như vậy?” Sự cứng cỏi này, chắc có lẽ mấy tên nhóc khỉ gió ở lớp 1 kia cũng không có được mấy người có thể so sánh với cô
“Nghĩ đến ngày đó chạy vòng quanh đường núi mười mấy vòng giống một tên ngốc, cũng vẫn kiên trì được nổi.” Giọng Nhiếp Nhiên không có cảm xúc gì lại làm An Viễn Đạo nghẹn họng, tức điên lên, “Cô như thế này sớm muộn gì cũng bị chịu thiệt thòi!” “Yên tâm, chỉ có lần này thôi.” Gió càng ngày càng mạnh, ông trời giống như đang nhằm vào Nhiếp Nhiên vậy
Đầu tiên là tuyết rơi, sau đó là gió lớn, gió thổi mạnh làm cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, giống như là bị kim đâm dày đặc vậy
Lòng bàn tay bị móng bấm đã không còn cảm giác, cô chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, cắn chặt đôi môi khô nứt kia, vệt máu trên môi bị hàm răng cô cắn phải lại nứt ra lần nữa
Máu tươi rỉ ra nhoe nhoét.
Bình luận facebook